Lá cây lay động theo chiều gió, một người bay xuống, “Cô thấy ta giống người ૮ɦếƭ lắm à?”
Ớ……….Siêu cấp đại mỹ nhân………………….ta thề là là ta chưa từng gặp một người nào lại đẹp đến thế, câu nói cổ đại thừa thãi mỹ nhân quả thật là đúng, chắc ở đây không khí trong lành, nên người ta mới xinh đẹp như vậy, xúc động quá đi mất, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người không chê vào đâu được, nói nàng khuynh quốc khuynh thành có khi còn hạ thấp nàng ý chứ.
Lúc này trên người mỹ nhân chỉ mặc có một cái áo mỏng màu đỏ, dáng người như ẩn như hiện trước mặt ta, mỹ nhân còn cười rạng rỡ, nam nữ thấy thì phải điên lên, già trẻ thấy cũng phải ngưỡng mộ, khiến ta nổi lên một ý nghĩ, câu thơ “Chim bay thẳng xuống ba nghìn thước” phải không nhỉ? Là rớt nước miếng như sông Hoàng Hà? Không phải của ta, là đám cương thi kia, không biết từ lúc nào đám cương thi đã đứng ở đằng sau ta, chảy nước miếng thành dòng, đôi mắt đều thành hình trái tim, nhìn lên trên cây thấy có quả hình trái tim thật, mây trên bầu trời cũng hình trái tim, oa, thật là kì lạ……
“Hì hì, thiên hạ đệ nhất xấu nữ, giúp ta làm một chuyện có được không?”
“Được thôi, làm việc cho thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là vinh hạnh của tôi mà, không biết thù lao là bao nhiêu?”
“Sao cô lại thực tế thế…” Mỹ nhân nói xong thì nhảy tới bên người ta, nói bên tai: “Chẳng lẽ không thể vô tư giúp ta được sao?”
“Ha ha…mỹ nhân này, từ trước tới nay tôi làm việc đều lấy tiền, không có tiền cũng được, nhưng chỉ làm một việc.”
“Việc gì?” Mỹ nhân cười quyến rũ, hơi thở phả vào tai ta.
“An táng! Có muốn tôi giúp cô việc đó không?”
Vừa nghe ta nói vậy thì sắc mặt mỹ nữ lập tức thay đổi, ta đã xác minh được câu nói “ánh mặt trời chiếu sáng ở trên đầu” bốc hỏa rồi…ha ha….đường trên thiên đàng đang sửa, địa ngục không có cửa cô lại tự mò đến…đúng là muốn ૮ɦếƭ! Đừng tưởng rằng là mỹ nữ thì có thể không coi ai ra gì, ta cũng chưa quên ai là người vừa cười to nhất đâu, lại còn dám mắng ta là xấu nữ, ta xấu, nhưng đừng có thêm chữ ‘nữ’ ở sau, trước đây có một kẻ không sợ ૮ɦếƭ nói như vậy với ta, kết quả ta đã đi theo hắn ba ngày ba đêm, cuối cùng hắn cũng tự ૮ɦếƭ…
“Ha ha…không biết ai mới là người muốn tang sự này đây…”
Ta cảm giác sát khí đằng sau thật nặng, hơn nữa còn là bốn phía “Bịch…” Mấy tên cương thi lại tự nhiên đâm đầu mà ૮ɦếƭ!!!
Xem ra võ công của nàng ta rất mạnh, chỉ có thể dùng cách đánh lén thôi, nếu chiêu này mà không trúng ta cũng không khác gì mấy tên cương thi kia….không được do dự, phải ra tay ngay lập tức.
Ta lập tức sử dụng chiêu ngộ không trộm đào, đánh tới иgự¢ nàng…ha ha…trộm “đào” thế này mới thỏa mãn chứ.
Á!!! Phẳng lì? “Đào” đâu rồi?
“Thật lòng xin lỗi, trên người ta không có hoa quả mà cô muốn, Long trảo thủ của cô rất lợi hại, nhưng chiêu của cô lại vô dụng đối với ta…”
Nhìn xuống phía dưới…..ta xem có thứ đó không. Nàng mà lại không phải nàng, là hắn!
Cái áo choàng mỏng trên người hắn tự dưng không thấy nữa, toàn thân hắn trần trụi trước mặt ta….con mắt ta sắp nhảy ra rồi, mà đám cương thi không đầu này còn lợi hại hơn, liên tục phun ra máu cứ như núi lửa phun trào, mọi người cứ thử tưởng tượng xem hình ảnh thân thể không đầu kia không ngừng phun ra máu thì sẽ kinh khủng đến mức nào.
“Rốt cuộc anh là ai?”
“Đông Phương Bất Bại.”
Có một viên đạn xuyên qua đầu ta, Đông Phương Bất Bại? Sao có thể chứ, tên đứng trước mặt ta lại là Đông Phương Bất Bại tự cung, không thể thừa nhận sự ngạc nhiên này, ta đi tìm nơi nào đó ngồi xuống, trời ạ, ông Gi*t ta luôn đi cho rồi.
Cuối cùng nhìn một lần, ta thấy rõ vết tích của mười ngón tay trên иgự¢ hắn, còn trong mắt hắn lại có gì đó nhàn nhã không rõ.
Trong mơ: Ta mơ thấy một cỗ quan tài cũ, bên trong có xác ướp cổ và hắc long châu, Ô? Còn có một quyển sách nữa, sách tên là “Quỳ….Hoa…Bảo….” Á! Đừng mà!
“A!” Tình cảnh vừa nãy bỗng chốc biến thành căn phòng đựng bảo bối.
“Này…tỉnh, tỉnh lại”
“A! Là anh à!” Mở mắt ra ta đã nhìn thấy mình bị trói vào ghế, còn tên Đông Phương Bất Bại khó ưa kia thì đã mặc một bộ quần áo màu đỏ thanh nhã ngồi bên cạnh ta, tưởng nhờ vả được gì đám cương thi nhưng chúng lại vừa chảy nước miếng vừa hộc máu. Kết quả chỉ là đám vô tích sự.
“Ha ha, rốt cuộc cũng đã tỉnh, sao rồi? Thấy “vẻ đẹp” của cô có tác dụng thế nào chưa, may mà ta có nội công thâm hậu, không thì cũng hộc máu chẳng khác gì ‘bọn chúng’…ha ha…”
Tức ૮ɦếƭ đi mất! Tức đến mức ta không muốn cũng phải hộc máu! Tên thái giám ૮ɦếƭ bầm!
“Anh trói tôi ở đây làm gì hả?” Ta cố gắng cử động thoát khỏi sợ dây rắn chắc.
“Muốn mời cô gia nhập vào bang…ha ha…”
“Có ai lại đi mời người khác gia nhập bang phái kiểu như anh không? Còn không mau cởi dây trói ra cho tôi!”
“Có thể cởi, nhưng cô phải đi theo ta tới một nơi.”
Đồ thám giám này muốn đưa ta tới nơi nào đây? “Không phải anh muốn đưa tôi tới phòng thái giám đấy chứ?”
“Phòng thái giám? Tại sao phải tới đó?”
“Bởi vì anh là thái giám mà!” Ta nói chắc chắn.
“Ta là thái giám?….vậy sao….” Khóe miệng hắn co rúm lại, “Có cần ta chứng minh cho cô xem ta có đúng là thái giám hay không?” Hắn từ từ ϲởí áօ ngoài ra.
“Không cần……..” Ọe, đây là lần thứ hai ta nhìn thấy ‘thứ kia’. “Tôi biết rồi biết rồi, anh mau mặc quần áo vào đi.” Chỉ là vấn đề thời gian thôi, sớm muộn gì anh chẳng biến thành thái giám. “Thế anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Địa đạo hoàng lăng”.
“Địa đạo hoàng lăng? Thôn này trông nghèo nàn mà cũng có địa đạo hoàng lăng à, hơn nữa tại sao chỗ này lại có nhiều cương thi thế?”
“Hóa ra cô không biết gì cả, vậy để ta nói cho cô biết, trước đây thôn này không như thế, nhưng có một ngày bọn họ phát hiện ra một chỗ xuống hoàng lăng, sau đó người dân trong thôn ai dũng cảm thì xin vào bên trong, lúc đi ra đã biến thành cương thi đi cắn người lung tung, vậy nên toàn bộ thôn đều biến thành cương thi hết.”
“Ồ! Vào trong địa đạo hoàng lăng là biến thành cương thi. Vậy tôi không đi đâu, nguy hiểm như thế, hơn nữa tôi lại chẳng hề có bản lĩnh gì, đi vào khác nào tự tìm lấy cái ૮ɦếƭ…”
“Đừng khiêm tốn thế, cô có thể dập được hàng rào lửa đã chứng minh cô tuyệt đối có bản lĩnh, ha ha…cho nên cô nhất định phải theo ta…” Tươi cười rạng rỡ, cổ đại này đúng là không thừa thãi mỹ nam mà là thừa thãi nguy hiểm mới đúng, cười một cái hồn đã muốn bay đi mất, cười hai cái mất hồn ngay tức khắc, cười ba cái thì anh có thể lên thiên đường báo danh được rồi đấy. Cho nên vì an toàn của bản thân, đại gia buộc phải rời xa mỹ nam, đừng có biến tôi thành như vậy nữa……………
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Ta thử hỏi vấn đề ngu ngốc nhất, trời ơi, ta không muốn ૮ɦếƭ như vậy đâu……
“Cô nói xem?” Vẻ tươi cười càng tăng lên gấp bội, ọe…nụ cười của mỹ nhân hôm nay thực là vô cùng không bình thường chút nào, đám cương thi lập tức ngừng hộc máu mà chảy nước miếng, ngay cả nước mũi cũng chảy, thật khó chịu, quần tự nhiên rơi ra…..
“Tôi đi cùng anh, tôi đi cùng anh, đừng có cười nữa!” Anh mà còn cười nữa, ta dám chắc lũ cương thi này sẽ nổi cơn ‘ thú tính’, đến lúc đó sẽ không sợ ta nữa, không biết chừng còn ‘ăn’ ta luôn, ta chưa muốn làm bữa cơm cho lũ cương thi này đâu.
“Hì hì, vậy thì tốt rồi, ha ha…không còn việc của các ngươi nữa, ta không muốn nhìn thấy các ngươi.”
“Bịch…bịch…bịch…” Như thường lệ…đám cương thi lại tự đập đầu vào nhau.
Hừ hừ hừ….ra thế, anh mới là cái đồ nguy hiểm nhất, ta lại không thể nuốt lời được, khỏi phải nói, tuyệt đối kết cục sẽ như đám cương thi kia, hừ hừ….không biết là lần thứ mấy rồi, nhưng ta vẫn muốn kêu lên: “Số của tôi sao lại khổ như thế chứ…”
Người ta xuyên qua thì được ôm ấp mỹ nam, ta xuyên qua thì lại dính ngay hết tên nguy hiểm này đến tên nguy hiểm khác, tai nạn không ngừng…….
Bí đạo âm u…
Ta và Đông Phương Bất Bại đi xuống dưới địa đạo hoàng lăng.
Trước mặt chúng ta xuất hiện một cái động lớn.
Trên cái động đó có ba chữ: Ải cầm súc?
“Ải cầm súc? Đây là cái cửa gì vậy?” Ha ha…đúng là thú vị, lại có cửa tên là cầm súc nữa, không biết là do vị cao nhân nào nghĩ ra nữa.
“Ha ha, ai mà biết được, vào xem rồi sẽ rõ.” Đông Phương Bất Bại thoải mái đi vào.
Bên trong tối om, ta túm chặt lấy tay Đông Phương Bất Bại.
Một giọng nói vang lên trong bóng tối “Ha ha, các ngươi thật to gan, dám xông vào động này ư?”
“Đúng vậy!” Đông Phương Bất Bại lớn tiếng trả lời.
“Được, nơi này mỗi lần vào chỉ được một người, trong hai ngươi ai lên trước?”
“Đương nhiên là…cô ta!” Hắn đẩy ta về phía trước.
“Này…..tại sao lại là tôi, võ công của anh giỏi như thế, anh vào trước có phải tốt hơn không?”
“Ta không muốn so chiêu với gia cầm đâu.”
“Gia cầm?”
“Lửa…” Cây đuốc bốn phía đều được thắp lửa.
Rốt cuộc ta cũng đã nhìn rõ đối thủ sắp sửa khiêu chiến với ta là ai, lại là….một con gà!!! Gà? Một con gà rất to……thân cao một mét tám lăm, thể trọng thì ta không rõ lắm, là con trống, lúc này nó đang nhìn ta từ trên cao, mang theo ánh mắt khinh miệt nhìn ta.
“Nhất định phải đánh nhau với cái người nhỏ bé này à?”
Con gà này lại dám khinh thường ta. Thật sự quá đáng ghét!!!
“Ục…ục…rột rột…”
“Tiếng gì thế?” Con gà tò mò hỏi.
“Là bụng ta đang…sôi lên ý mà!” Ta chảy nước miếng nói. Lúc này mới nhớ ra đã lâu rồi ta chưa ăn cái gì, bụng không thể chịu nổi nữa, giờ lại có con gà to đùng thế trước mặt ta, vậy mà không được hưởng, giá như…ha ha…
“Cái gì?” Con gà dựa sát vào phía sau.
“Ha ha, ngươi không chạy thoát được đâu nhé, có biết sở trường của ta là gì không? Xem chiêu bắt ‘gà’ của ta đây!!!” Ta sử dụng chiêu Long trảo thủ liên tục.
“Khục khục…khục khục….” Con gà to bị đánh ngã qua một bên, chạm vào tường, tránh né đòn công kích của ta.
Lúc này ta muốn ăn một bữa no căng nên tấn công càng lúc càng mạnh…
Con gà xem chừng có muốn tránh cũng không được nên dứt khoát chống lại ta, dùng bàn chân to đá về phía đằng trước.
Trời giúp…..ta lập tức túm lấy chân nó, dùng sức đánh ngã rồi quăng nó ra ngoài một cú thật đẹp.
“Bịch…”
Con gà choáng váng. “Sao lại xoay vòng nhiều như thế, ha ha, lâu rồi ta không nhìn thấy sao nha, đẹp quá.. Ha ha…”
Nhìn nó bây giờ không còn sức để phản kháng, ta lập tức đánh thẳng tới, dùng Long trảo thủ giúp nó ‘૮ởเ φµầɳ áo’.
“Cục tác…Đồ sắc nữ kia, cô muốn làm gì tôi a a a a~ Đừng ….” Con gà hét lên chói tai.
“Ngươi nghe đây, ngươi có kêu khản cả tiếng thì cũng không có ai tới cứu ngươi đâu.” Nước miếng của ta lại tiết ra nhiều hơn, đợi mãi mới được một bữa tiệc lớn, tội gì bỏ phí.
Xong! Đã vặt hết lông con gà.
Giờ nên làm gì đây? Ăn gà nướng có được không nhỉ? Ê gà, nói xem ta nên ăn ngươi thế nào, ha ha …
“Cô thả tôi ra đi mà, cô đã đánh bại tôi, thành công qua ải, cần gì phải đuổi tận Gi*t cùng như thế chứ?”
“Vô ích, nếu ta không ăn ngươi, ta sẽ ૮ɦếƭ đói mất!” Bụng kêu to vài tiếng, có vẻ như đang kháng nghị ta sao còn chưa làm thịt nó.
“Tôi có thể cho cô trứng gà, ăn trứng gà thế nào, rất có giá trị dinh dưỡng đó.”
“Ngươi cho ta là kẻ ngốc à, gà trống thì sao mà đẻ trứng được?”
“Ai nói thế!” Nói xong quả thực nó lấy từ phía sau ra một quả trứng.
Ta ngẩn người ra nhìn quả ‘trứng khổng lồ’ còn to hơn cả đầu của ta…..
“Đó, quả trứng này cho cô, muốn ăn thế nào thì ăn, tôi đi đây!”
“Ê, chờ đã…”
Ta hét to, hay tay cầm quả ‘trứng khổng lồ’, mắt mở trừng trừng nhìn con gà ôm đám lông chạy đi mất…..Ta muốn ăn gà cơ…..
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha….buồn cười quá đi mất…” Một trận cười lớn vang lên.
Ta nhìn tên Đông Phương Bất Bại đang cười đến cúi gập người ở phía sau lưng, đây là lần thứ hai anh cười tôi như thế, cứ chờ xem, sau này nhất định tôi sẽ khiến anh muốn cười cũng không cười nổi!