Xấu Nữ Tung Hoành Thiên Hạ - Chương 13

Tác giả: Dật Danh

Đi theo thái giám, chúng ta tiến vào trong đại điện, Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất, bốn phía đều đầy người ngồi, cười nói ăn uống đủ cả, có vẻ như một chút hứng thú xem múa hát cũng không có, nhưng tiếng đàn vẫn vang lên, tuy ta chưa từng tập điệu múa này nhưng cũng đành phải múa theo các nàng. Các nàng đi ta cũng đi theo, giống như diều hâu bắt gà con vậy, đến động tác căn bản của tay cũng không biết bắt chước như thế nào, đành phải theo bước chân thôi, may mà bọn họ không xem, Hoàng thượng cũng chỉ ngồi yên nhắm mắt, trầm tư như đang ngủ, ha ha. Bọn họ không xem, ta có múa cũng như không, cứ nằm úp trên mặt đất như khổng tước ngã cho các vũ nữ này nhảy xung quanh ta vậy.
“Này, sao cô quỳ trên mặt đất không chịu múa thế? Hay là cô quên múa thế nào rồi?” Một cô gái nhỏ giọng nói thầm.
Không phải ta quên, mà căn bản là không biết múa thế nào. Ta dùng ánh mắt để nói nhưng sao cô ta có thể biết được, chỉ bốc hỏa nhìn ta.
Bỗng nhiên một giọng nữ cao vang lên làm ong ong hết màng tai của ta. Ta lập tức bịt lỗ tai lại, nhưng lại nghe thấy có người nói “Cái cô mặc bộ y phục có thêu con bướm kia, múa xấu quá, nhìn đã thấy là không biết múa, lại còn dám lên thể hiện, khó coi ૮ɦếƭ đi được”
Cái gì? Là ai dám nói thế? Ta đứng phắt lên nhìn người bên dưới, là tên đầu heo nào dám nói ta như vậy hả?
Ta nhanh chóng tìm được người đầu sỏ gây chuyện, cô ta đang dính trên người Hoàng thượng, giọng ca the thé ấy chính là từ miệng cô ta phát ra.
Cô ta nhìn ta một cái với vẻ đầy khinhh miệt, cười ma mị “Sao không tiếp tục duy trì bộ dạng khó coi của ngươi đi?”
Hừ ~~~ “Bộ dạng của tôi có khó coi thế nào thì cũng còn tốt hơn nhiều so với ca khúc khó nghe của cô!”
“Ngươi…ngươi dám nói ca khúc của ta khó nghe???”
“Ngươi lại dám nói tiếng hát của đệ nhất mỹ nữ tiểu thư Bách Linh là khó nghe hả?”
“Đúng là không biết sợ ૮ɦếƭ”.
“Đúng vậy”
Tiếng nói không ngừng vang lên.
Hoàng thượng từ từ mở mắt, ánh mắt sáng ngời mang theo hứng thú vô cùng “Vậy ngươi có thể hát tốt hơn nàng chắc?”
Lúc bắt gặp ánh mắt Hoàng thượng, tim ta bất giác đập nhanh hơn, có lẽ là căng thẳng, hắn nhận ra rồi ư? Nhưng hình như không phải vậy, bằng không hắn sẽ tuyệt đối không bình tĩnh như thế “Đương nhiên, nhưng mà nếu nô tỳ có thể hát hay hơn cô ta, không biết Hoàng thượng thưởng cho nô tỳ thế nào đây?”
“Ha ha, còn muốn thưởng nữa sao?”
“Đương nhiên, không có thưởng sẽ không có động lực, không có động lực thì sao có thể hát hay hơn cô ta được ạ”
“Được, nếu ngươi hát hay hơn, vậy ngươi muốn gì trẫm đều đồng ý”.
“Tốt, quân tử nhất ngôn…” Ta chờ hắn nói câu tiếp theo.
“Tứ mã nan truy!”
“Ngươi muốn hát bài nào?”
“Bài hát của tiểu nữ có hơi đặc biệt, nhạc công ở đây chắc không biết diễn tấu đâu”
“Vậy sao, thế thì ngươi cứ hát đi!”
Được! Ha ha…ta thử giọng, không muốn hát mấy bài tình yêu nữa, vậy hát bài nào khí phách chút đi.
Bức tường thành trải qua năm ngàn năm vẫn như trước
Sử hữu lịch sử chói lọi đằng sau
Trải qua năm ngàn tuổi vẫn là tòa thành trong truyền thuyết
Giang hồ lừng lẫy chỉ chờ ta tới cáo danh trạng
Trong lòng người da vàng bắt đầu sự đổi mới
Người da vàng đi trên đường thiên hạ biết mình không giống với ai
Tiếng sấm rung chuyển muốn thay đổi cả thế giới
Một thân đơn độc đến tứ phương năm ngàn năm cho tới lúc ta lên sân khấu
Chưa từng có tổn thương chỉ có sức mạnh từ xưa cũ
Sở hữu địa lý rộng lớn trên bản đồ Đông phương

Bài hát kết thúc…
“Hay! Hát rất hay!”
“Lời bài hát thật quái lạ, chưa nghe bao giờ”
Có người nói thế này, có người nói thế khác, không giống nhau. Cũng có người thích, người ghét, nhưng cuối cùng quyền quyết định là ở Hoàng thượng.
Ta căng thẳng nhìn hắn, hắn lại điềm nhiên nhắm mắt, Hoàng thượng này có phải già quá đâu mà cứ suốt ngày nhắm mắt, muốn đi ngủ thì về giường đi, nhưng phải nhớ phần thưởng của ta à nha…
“Hát cũng hơi khó nghe!” Thật lâu sau Hoàng thượng mới nói như vậy.
A….
Người xung quanh lập tức phụ họa theo, đúng vậy, không hay, thật sự là khó nghe…
Ta ngất! Hắn lại còn nói khó nghe! Người cổ đại chẳng phải đều thích nhạc hiện đại còn gì? Sao lại nói là khó nghe.
“Nhưng người hát rất đặc biệt, trẫm có thể cho ngươi một cơ hội nữa, nếu ngươi hát mà không vừa ý trẫm, trẫm sẽ cắt lưỡi ngươi!”
Cắt lưỡi ta? Ta bất giác nuốt nước miếng, làm sao bây giờ, Hoàng thượng này đúng là thích đùa người khác quá~~ hát cái gì hắn mới thích đây…thật đúng là làm dâu trăm họ, Hoàng thượng này nhất định là muốn làm cho ta khó xử, nhưng cho dù biết cũng không có cách nào, hắn là Hoàng thượng, vẫn nên suy nghĩ xem nên hát bài gì để hắn vừa lòng.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại đang đánh giá ta, ánh mắt đó đang nhìn môi ta, càng làm cho ta hoảng loạn, giờ phút này nhất định hắn đang suy nghĩ xem làm thế nào cắt lưỡi ta đi, hắn sẽ không nhận ra gì đấy chứ?
Đi theo thái giám, chúng ta tiến vào trong đại điện, Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất, bốn phía đều đầy người ngồi, cười nói ăn uống đủ cả, có vẻ như một chút hứng thú xem múa hát cũng không có, nhưng tiếng đàn vẫn vang lên, tuy ta chưa từng tập điệu múa này nhưng cũng đành phải múa theo các nàng. Các nàng đi ta cũng đi theo, giống như diều hâu bắt gà con vậy, đến động tác căn bản của tay cũng không biết bắt chước như thế nào, đành phải theo bước chân thôi, may mà bọn họ không xem, Hoàng thượng cũng chỉ ngồi yên nhắm mắt, trầm tư như đang ngủ, ha ha. Bọn họ không xem, ta có múa cũng như không, cứ nằm úp trên mặt đất như khổng tước ngã cho các vũ nữ này nhảy xung quanh ta vậy.
“Này, sao cô quỳ trên mặt đất không chịu múa thế? Hay là cô quên múa thế nào rồi?” Một cô gái nhỏ giọng nói thầm.
Không phải ta quên, mà căn bản là không biết múa thế nào. Ta dùng ánh mắt để nói nhưng sao cô ta có thể biết được, chỉ bốc hỏa nhìn ta.
Bỗng nhiên một giọng nữ cao vang lên làm ong ong hết màng tai của ta. Ta lập tức bịt lỗ tai lại, nhưng lại nghe thấy có người nói “Cái cô mặc bộ y phục có thêu con bướm kia, múa xấu quá, nhìn đã thấy là không biết múa, lại còn dám lên thể hiện, khó coi ૮ɦếƭ đi được”
Cái gì? Là ai dám nói thế? Ta đứng phắt lên nhìn người bên dưới, là tên đầu heo nào dám nói ta như vậy hả?
Ta nhanh chóng tìm được người đầu sỏ gây chuyện, cô ta đang dính trên người Hoàng thượng, giọng ca the thé ấy chính là từ miệng cô ta phát ra.
Cô ta nhìn ta một cái với vẻ đầy khinhh miệt, cười ma mị “Sao không tiếp tục duy trì bộ dạng khó coi của ngươi đi?”
Hừ ~~~ “Bộ dạng của tôi có khó coi thế nào thì cũng còn tốt hơn nhiều so với ca khúc khó nghe của cô!”
“Ngươi…ngươi dám nói ca khúc của ta khó nghe???”
“Ngươi lại dám nói tiếng hát của đệ nhất mỹ nữ tiểu thư Bách Linh là khó nghe hả?”
“Đúng là không biết sợ ૮ɦếƭ”.
“Đúng vậy”
Tiếng nói không ngừng vang lên.
Hoàng thượng từ từ mở mắt, ánh mắt sáng ngời mang theo hứng thú vô cùng “Vậy ngươi có thể hát tốt hơn nàng chắc?”
Lúc bắt gặp ánh mắt Hoàng thượng, tim ta bất giác đập nhanh hơn, có lẽ là căng thẳng, hắn nhận ra rồi ư? Nhưng hình như không phải vậy, bằng không hắn sẽ tuyệt đối không bình tĩnh như thế “Đương nhiên, nhưng mà nếu nô tỳ có thể hát hay hơn cô ta, không biết Hoàng thượng thưởng cho nô tỳ thế nào đây?”
“Ha ha, còn muốn thưởng nữa sao?”
“Đương nhiên, không có thưởng sẽ không có động lực, không có động lực thì sao có thể hát hay hơn cô ta được ạ”
“Được, nếu ngươi hát hay hơn, vậy ngươi muốn gì trẫm đều đồng ý”.
“Tốt, quân tử nhất ngôn…” Ta chờ hắn nói câu tiếp theo.
“Tứ mã nan truy!”
“Ngươi muốn hát bài nào?”
“Bài hát của tiểu nữ có hơi đặc biệt, nhạc công ở đây chắc không biết diễn tấu đâu”
“Vậy sao, thế thì ngươi cứ hát đi!”
Được! Ha ha…ta thử giọng, không muốn hát mấy bài tình yêu nữa, vậy hát bài nào khí phách chút đi.
Bức tường thành trải qua năm ngàn năm vẫn như trước
Sử hữu lịch sử chói lọi đằng sau
Trải qua năm ngàn tuổi vẫn là tòa thành trong truyền thuyết
Giang hồ lừng lẫy chỉ chờ ta tới cáo danh trạng
Trong lòng người da vàng bắt đầu sự đổi mới
Người da vàng đi trên đường thiên hạ biết mình không giống với ai
Tiếng sấm rung chuyển muốn thay đổi cả thế giới
Một thân đơn độc đến tứ phương năm ngàn năm cho tới lúc ta lên sân khấu
Chưa từng có tổn thương chỉ có sức mạnh từ xưa cũ
Sở hữu địa lý rộng lớn trên bản đồ Đông phương

Bài hát kết thúc…
“Hay! Hát rất hay!”
“Lời bài hát thật quái lạ, chưa nghe bao giờ”
Có người nói thế này, có người nói thế khác, không giống nhau. Cũng có người thích, người ghét, nhưng cuối cùng quyền quyết định là ở Hoàng thượng.
Ta căng thẳng nhìn hắn, hắn lại điềm nhiên nhắm mắt, Hoàng thượng này có phải già quá đâu mà cứ suốt ngày nhắm mắt, muốn đi ngủ thì về giường đi, nhưng phải nhớ phần thưởng của ta à nha…
“Hát cũng hơi khó nghe!” Thật lâu sau Hoàng thượng mới nói như vậy.
A….
Người xung quanh lập tức phụ họa theo, đúng vậy, không hay, thật sự là khó nghe…
Ta ngất! Hắn lại còn nói khó nghe! Người cổ đại chẳng phải đều thích nhạc hiện đại còn gì? Sao lại nói là khó nghe.
“Nhưng người hát rất đặc biệt, trẫm có thể cho ngươi một cơ hội nữa, nếu ngươi hát mà không vừa ý trẫm, trẫm sẽ cắt lưỡi ngươi!”
Cắt lưỡi ta? Ta bất giác nuốt nước miếng, làm sao bây giờ, Hoàng thượng này đúng là thích đùa người khác quá~~ hát cái gì hắn mới thích đây…thật đúng là làm dâu trăm họ, Hoàng thượng này nhất định là muốn làm cho ta khó xử, nhưng cho dù biết cũng không có cách nào, hắn là Hoàng thượng, vẫn nên suy nghĩ xem nên hát bài gì để hắn vừa lòng.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn lại đang đánh giá ta, ánh mắt đó đang nhìn môi ta, càng làm cho ta hoảng loạn, giờ phút này nhất định hắn đang suy nghĩ xem làm thế nào cắt lưỡi ta đi, hắn sẽ không nhận ra gì đấy chứ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc