Ta, Long Phụng Hoàng, là một người sinh ra trong hoàng thất, mỗi ngày đều tiếp xúc với những người khác nhau, đặc biệt nhiều nhất là nữ nhân, muôn vàn nữ nhân không ngừng đi xuyên qua cuộc sống của ta cho nên ta bắt đầu cảm thấy phiền toái. Cho tới ngày đó, nghe nói có hoa khôi mới tới nên ta nghĩ dù sao cũng là lần cuối cùng tới thanh lâu, nhất định phải gặp được nàng mới về.
Nàng…mặc một bộ y phục màu trắng thuần khiết, ánh mắt không có chút tư lợi, so với ánh mắt của những nữ nhân trước kia thì lại khiến ta rung động, tại sao? Chưa từng gặp người nào lại đặc biệt như vậy, khiến ta muốn được tới gần nàng, muốn thấy khuôn mặt nàng.
Đối với việc ta cười nhạo, nàng không hề buồn bã mà còn dám trợn mắt nhìn ta, to gan nói “Bổn cô nương không rảnh đi học mấy thứ vô ích đó, tôi có thể hát rất hay”.
Rốt cuộc nàng có biết ta là ai không nhỉ, dám dùng khẩu khí đó để nói chuyện, nhưng mà cũng khiến ta càng hứng thú hơn gấp nhiều lần “Được, ta sẽ chăm chú lắng nghe”.
Nàng cực kì tự tin, hát lên ca khúc mà ta chưa từng nghe bao giờ.
Đó là ca khúc gì?
Ca từ lại mượt mà đến như vậy.
Sao nàng có thể hát lên ca khúc hay như thế…
Nghe nàng hát xong, ta vẫn chưa tỉnh lại, cứ như là đã ngủ say trong tiếng ca này mất rồi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất “Ta muốn đưa nàng rời khỏi nơi này”
Nhưng nguyện vọng này mãi mãi không thể thành hiện thực.
Khi ta nghe nói nàng lên đài hiến nghệ, trong lòng ta lại dấy lên mong ước được nghe tiếng hát của nàng, được ngắm nhìn vẻ đẹp của nàng, cho nên mới sai Truy Nguyệt tới đưa nàng ra khỏi đó.
Khi đợi nàng trong khu rằng, ta không hề biết ta với nàng chỉ có duyên gặp nhau thoáng qua như vậy.
Truy Nguyệt nói, nàng là một người xấu vô cùng, quả thực ta không thể tin nổi, nhưng ta chỉ biết một điều, cho dù nàng là ai ta cũng nhất định phải có được nàng, bởi vì lòng ta đã rung động vì nàng, chỉ một mình nàng mà thôi.
Không ngờ ông trời lại an bài như thế, sắp xếp cho ta gặp nàng tại chuồng heo trong hoàng cung, bộ dạng vô cùng hài hước, ta nghĩ cả đời chắc mình cũng không quên được hình ảnh ấy mất, ha ha….
Nhưng mà nghi ngờ cũng kéo đến, vì sao nàng lại ở đây? Vì sao nàng lại mặc y phục thái giám? Mới nghe nói hoàng thượng hạ lệnh phải bắt bằng được một tên mặc y phục thái giám về, đó phải chăng là nàng? Làm sao có thể…..vẻ xinh đẹp của nàng chỉ có ta mới được biết, cho nên nàng nhất định phải là của ta.
Nếu ông trời đã đưa nàng tới cạnh bên ta một lần nữa thì ta nhất quyết sẽ không cho nàng đi.
Bởi vì tên Long công tử kia mà khiến ta vô cùng kinh ngạc, tới mức ngất đi, lúc này ta đang nằm mơ…
“Hu..hu..” Một tiểu cô nương đang khóc ở trên mây.
“Ha ha..sao lại khóc vậy, tiểu cô nương lại làm sai chuyện gì sao, tới đây nào, nói cho Bạch gia gia coi”, Một ông già tóc trắng mỉm cười vuốt ve đầu tiểu cô nương.
“Bạch gia gia…” Tiểu cô nương cố nén khóc lại “Cháu không cẩn thận làm mất chín Long châu của ngọc hoàng đại đế rồi…”
“Mất? Nếu mất ở trên này thì có thể giải quyết được, Bạch gia gia sẽ giúp cháu tìm.”
“Không phải…là…là…ở phía dưới.”
“Cháu…không phải là đem Long châu xuống nhân gian đó chứ?”
Tiểu cô nương lộ ra ánh mắt vô tội nhưng vẫn thành thật gật đầu, “Bạch gia gia, cháu cũng chỉ muốn đem ba viên Long châu ra để chơi thôi, đang chơi thì chúng tự dưng lăn xuống, cháu không phải là cố ý, ông có thể giúp cháu tìm trở về không ạ?”
“Việc này…” Ông lão ra vẻ khó xử.
“Hu…” tiểu cô nương lại khóc “Bạch gia gia, nếu không tìm được Long châu về thì Ngọc đế sẽ phạt cháu mất, còn nói nếu không tìm được thì sẽ biến cháu trở thành xấu xí” Nói xong trên mặt cô gái bắt đầu xuất hiện cái nhọt đáng sợ to bằng hạt đậu, càng lúc càng nhiều, tiểu cô nương vốn đáng yêu giờ trông giống hệt bề ngoài của mặt trăng, vô cùng xấu xí.
Nhìn thấy thay đổi trên mặt tiểu cô nương, ông lão chỉ biết lắc đầu “Bất đắc dĩ, bất đắc dĩ”
“Bạch gia gia…” Tiểu cô nương ra sức kéo ống tay áo của ông lão.
“Tuy Bạch gia gia không thể giúp cháu tìm được Long châu về, nhưng mà….”
“..Hay là hạ phàm nhé!”
Tiểu cô nương buồn bực nói “Nghe người ta nói thế gian có thất tình lục dục, khiến con người đau khổ, một nơi đáng sợ như vậy cháu không muốn tới đâu, lại còn biến thành bộ dạng xấu xí này nữa, chưa tìm được Long châu thì đã bị người khác đánh đập tới ૮ɦếƭ rồi, sao tìm được ạ!”
“Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ an bài cho cháu một người có duyên, đến lúc đó người ấy sẽ giúp đỡ cháu tìm được Long châu.”
“Thật ạ?”
“Ừ!” Ông lão trả lời chắc nịch.
“Nhưng thế gian nhiều người như vậy, làm sao cháu biết được người nào mới là có duyên với cháu chứ?”
“Ha ha…” Khuôn mặt ông lão lộ vẻ bí hiểm, “Nếu có duyên thì tự khắc nó sẽ đến, tự người ấy sẽ xuất hiện ngay thôi.”
“Vậy nếu người đó bị bộ dạng xấu xí của cháu doạ chạy mất thì làm thế nào?”
“Người đó sẽ không bị doạ chạy mất đâu, điểm ấy cháu yên tâm.”
Ồ ~~ cái người có duyên đó lại không sợ bề ngoài của ta, tốt! Có điểm ấy thôi ta đây cũng có thể yên tâm xuống đó được rồi. “Cháu đi đây, Bạch gia gia.” Tiểu cô nương vui vẻ chạy tới cánh cổng ở phía trước.
“Nhầm rồi, không phải bên đó!” Ông lão kêu to, đáng tiếc tiểu cô nương đã nhảy xuống… “Haizzz, cái tiểu hồ đồ này, thôi thôi, là phúc hay hoạ thì để xem sau này như thế nào!” ông lão lắc đầu, đi trở về chỗ của mình, miếu nguyệt lão…
“Người có duyên, người có duyên của tôi…a…Long châu!” Ta đột nhiên bật dậy ở trên giường.
Giường? Ta đang ở trong một căn phòng xa lạ, lúc này bầu trời đã tối đen như mực, ta lấy viên long châu trên người ra, cuối cùng đã nhớ ra được nhiệm vụ của ta, phải tìm được Long châu trả về thiên giới.
“Nàng đã tỉnh rồi à.” Là giọng nói của Long công tử.
Ta liền lập tức nhét Long châu trở lại trong áo.
“Nàng tỉnh lại là tốt rồi, mau thay y phục đi.” Đặt bộ y phục ở trước mặt ta, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhìn kiểu phòng này chắc hẳn là trong hoàng cung rồi, ở ít ngày trong hoàng cung ta cũng biết được căn phòng này chỉ dùng để tiếp đãi khách quý, chẳng lẽ tên Long công tử kia chính là người có duyên mà Bạch gia gia thu xếp cho ta? Trước tiên cứ mặc kệ vậy, nhìn bộ quần áo trước mặt, cũng là màu trắng thuần khiết như tuyết, bên trên còn thêu con bướm xinh đẹp, thật đẹp…so với bộ lần trước ma ma ở thanh lâu cho ta mặc chỉ có hơn chứ không kém, có điều…một vấn đề lớn lại xuất hiện….làm thế nào để mặc nó vào đây?
Ta chưa từng mặc quần áo cổ đại cả, lần đầu tiên mặc ở thanh lâu là có nha hoàn giúp, lần thứ hai là mỹ nam tử kia giúp, lần này ai sẽ giúp ta đây? Tìm một nha hoàn trong cung? Vậy chẳng phải là muốn hù ૮ɦếƭ người ta rồi còn gì? Chẳng lẽ nhờ Long công tử ở bên ngoài?
Đáp án là…nhờ mới là lạ…tìm hắn giúp ta mặc thì chẳng thà ta tự mặc còn hơn, được…..ta hạ quyết tâm cầm lấy quần áo mặc lên người…
Ta mặc…sai rồi…ta lại mặc….vẫn sai…
Sau một cuộc khổ chiến cam go, ta đã bị bại trận hoàn toàn, thực sự không có cách nào cả, quần áo cổ đạo quả thực phiền phức, thật muốn ném quách nó đi nhưng ta không thể, đành bắt tay tìm tòi lần nữa, bỗng nhiên có tiếng kêu phát ra, ta nhanh chóng quay đầu lại, quả nhiên Long công tử không biết đã đứng đó từ khi nào, hai mắt bốc hoả nhìn ta “Nàng có ý kiến với y phục ta đưa đến vậy à?”
“Ha ha…” Ta xấu hổ cười hai tiếng, đành thành thật nói “Đương nhiên không có, có điều tôi không biết phải mặc nó thế nào mà thôi.”
“Không biết mặc? Vậy sao không nói sớm cho ta biết, thật là.” Nói xong cầm lấy y phục trên tay ta, nhanh nhẹn mặc lên.
May mà ta đã mặc áo bên trong từ trước, bằng không chẳng phải bị hắn xem hết không còn gì rồi hay sao. “Phải rồi, khi nào thì chúng ta xuất cung vậy?”
“Xuất cung? Chúng ta đương nhiên phải xuất cung, nhưng mà trước khi xuất cung chúng ta còn có việc cần phải làm.”
“Việc gì cơ?” Ta tò mò nhìn hắn.
“Tới chỗ Hoàng thượng huỷ bỏ hôn ước giữa ta và công chúa.”
“Ồ…….hoá ra ngài có hôn ước với công chúa à, vậy không phải tốt lắm sao? Ngài đúng là rất xứng với công chúa, thật sự là một đôi trời sinh nha.” Ta nói những lời này đều là có ý tốt cả, ngài thật sự xứng đôi với công chúa, một người thì có thể nghĩ ra cách dùng chim cứu người, còn người kia có thể nghĩ đến việc hát tình ca trước chuồng heo, thật sự không tìm ra một đôi ăn ý như vậy trên đời nữa đâu.
“Nàng nói gì hả?” Long Phụng Hoàng trừng mắt nhìn ta.
Ta nuốt những lời vừa nghĩ để nói ra trở lại trong bụng, ánh mắt gì mà hung dữ quá đi mất.
Sau đó hắn lấy ra một tấm lụa trắng che khuôn mặt của ta, kéo tay ta rồi đi ra ngoài.
Không phải chứ, ta vừa mới thoát khỏi chuồng heo mà đã lại tiến vào hang cọp rồi ư?
Bạch gia gia, hắn thật sự là người có duyên với cháu ạ? Hay là ông đang đùa giỡn cháu đó….
Thấy ta bị kéo ra khỏi phòng, ta nghĩ hắn tuyệt đối sẽ không tha cho ta, bây giờ ta đang sống ૮ɦếƭ bám lấy cái cánh cửa, có ૮ɦếƭ cũng không buông.
“Nàng! Nếu nàng mà không buông tay ra thì đừng có trách ta không khách khí!” Long công tử nắm chặt tay lại giơ lên, chuẩn bị dù cho đánh ta hôn mệ cũng phải khiêng ta đi ra ngoài.
Trời ạ, làm sao bây giờ, gặp Hoàng thượng với cả bị hắn đánh bất tỉnh thì có cái nào tốt hơn đây?
Đương nhiên cả hai cái đều không tốt, vậy chỉ còn một chiêu, mặc kệ có ra sao cũng phải thử một lần, ta thả lỏng tay ra, sau đó ôm lấy bụng “Ui da, tôi đau bụng quá!”
“Vô duyên vô cớ sao nàng có thể đau bụng được?” Long công tử dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ta.
Làm sao bây giờ? Hắn không tin, được, sử dụng độc chiêu sát thủ ra cho ngươi coi, Long trảo thủ.
Ta vừa mới ra chiêu thì tay đã bị hắn vạch trần chuẩn xác, mỉm cười nhìn ta nhưng ta lại cảm giác đằng sau nụ cười đó có sát khí rất mạnh.
Ta cũng gượng cười hai tiếng “Tôi chỉ muốn bám lấy tay ngài, vì tôi thật sự đau đến không đi nổi”
“Thật sao?” Long công tử nói xong liền đặt tay lên bụng ta, xoa xoa, cảm giác thật khó chịu “Là chỗ này khó chịu à? Nàng yên tâm, ta có cách mát xa độc nhất rất hiệu quả” Hắn tăng thêm lực.
“Không, không cần nữa, tôi khó chịu không phải vì bụng”
“Thế là vì cái gì?”
“Bởi vì tôi…tôi đang tới kì kinh nguyệt!”
“Kinh nguyệt? Là cái gì vậy?” Long công tử nhíu mày nhìn ta.
“Là việc mà nữ tử hàng tháng đều phải trải qua đó”.
Long công tử cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên đỏ mặt “Thật vậy à?”
“Thật, là thật” Ta cam đoan ngay lập tức.
“Hừ, tốt nhất nàng nên nói thật, bằng không…” Hắn tạm dừng một chút, sát khí trong mắt tiêu tan “…tự nàng biết rõ rồi đấy. Ta đi gọi ngự y đến, nàng về phòng trước chờ ta nhé!”
Ta ngoan ngoãn đi về phòng, sau khi nhìn thấy hắn đi khuất ta mới lập tức chạy ra, ha ha…muốn ta ngoan ngoãn chờ ngươi ở trong phòng ư? Nằm mơ đi!
Hiện giờ ta muốn rời khỏi hoàng cung ngay lập tức, bằng không nán lại một giây là thành nguy hiểm ngay…
Tốt quá, tìm thấy cổng rồi!
Ta đi ta đi nhưng mãi mà chẳng ra ngoài, thật kỳ lạ, sao tìm mãi chẳng được thế này, cuối cùng ta bị lạc đường rồi, trời ạ…nếu khôn g cẩn thận ᴆụng vô tên Long công tử hoặc người nào khác thì ta đây sẽ thảm mất.
“Sao cô lại ở trong này! Hại tôi tìm cả buổi cũng không thấy!” bỗng nhiên tay ta bị người nào đó tóm lấy, tự dưng nói ra mấy lời này.
Ta nghi ngờ nhìn nàng, cũng quần áo màu trắng và đeo khăn che mặt, chỉ khác là quần áo nàng không có hình con bướm ở trên, chỉ là màu trắng đơn thuần, có hơi chói mắt.
“Cô… cô tìm tôi có việc gì thế?” Ta lại không quen biết gì cô cả.
“Gì hả, đừng nói là cô đã quên rồi chứ, hôm nay là mừng thọ Hoàng thượng, chúng ta phải múa một bài chúc mừng, tôi nói cho cô biết nha đầu này, mới đi nhà xí một chút mà cái gì cũng quên cả rồi.”
“Hoá ra hôm nay là sinh nhật Hoàng thượng?”
“Sinh nhật?”
“Không, không có gì, chúng ta đi nhanh thôi, kẻo đến muộn lại không hay” , ta ngượng ngùng cười, ha ha…cơ hội tới, có thể xuất cung, đi theo mấy nghệ nhân này nói không chừng có thể ra khỏi cung, ha ha…cuộc sống tự do bên ngoài đang chờ ta…
Nàng nhìn ta với vẻ mặt khó hiểu, đột nhiên ta muốn thời gian trôi qua thật nhanh, nàng ta quên mất hỏi sinh nhật nghĩa là gì đã dẫn ta đi tới một căn phòng lớn.
Trong phòng có rất nhiều cô gái như ta, đều dùng khăn che mặt, xem ra đều là vũ nữ.
“Nhanh nhanh lên, đến phiên chúng ta biểu diễn rồi.” Một cô gái không khác chúng ta là mấy nói.
“Khẩn trương lên, nhớ phải cẩn thận đó, đến lúc đấy nếu làm lỗi thì cẩn thận long diện tức giận, đừng có làm liên luỵ tới chúng ta”. Người nói không tốt thoạt nhìn đã lớn tuổi, nhưng dáng người quả thực là đẹp.
“Hừ, cô cũng đừng có mang tới xui xẻo cho tôi, nói không chừng tôi thể hiện còn được hoàng thượng coi trọng đó nha.”
“Cô mà được Hoàng thượng coi trọng? Ha ha…thật là buồn cười ૮ɦếƭ mất!”
“Cô…” Cô gái kia đang định phản bác lại thì ngoài cửa vang lên giọng nói “Được rồi, các vị vũ nữ, đến lúc các vị lên biểu diễn rồi, mau đi theo chúng ta”.
Cô gái đành phải trừng mắt nhìn người kia, đi theo thái giám ra ngoài.