“Tên Diêm Vương đáng ghét, ta đánh ૮ɦếƭ ông, đánh ૮ɦếƭ ông” Hiện tại ta đang dùng sức giặt quần áo, tay kia cầm cây gậy ra sức đập, ta đập đập đập. Chỉ đáng thương cho quần áo bị ta đập tới mức thê thảm, nhưng cũng không thể trách ta được, đi theo dòng nước chẳng ngờ lại trôi dạt tới cái nơi cổ đại không ai biết này. Đã vậy lại còn để ta thành một tên ăn mày cả người hôi kinh khủng, mỗi ngày ta đều ra sức tắm rửa nhưng vẫn không thể tẩy sạch được cái mùi hôi ૮ɦếƭ tiệt đó, đã vậy không ngờ lại còn bị mua đến thanh lâu, hay thật. Tuy thân thể này không khác mấy so với cái thân thể cũ, bộ dạng vẫn không thay đổi, không đảm đương được vị trí kĩ nữ nên mới bị đuổi đến cái nơi giặt giũ với một đống quần áo chồng chất cao như núi. Giặt hoài giặt mãi mà đống đồ vẫn không vơi đi tí nào, đáng ghét. Nhìn cái chồng chất cao như núi này, ta thấy khó hiểu, nữ nhân có nhất thiết phải mặc nhiều quần áo như vậy không? cuối cùng đằng nào chả phải cởi, còn mặc làm quái gì chứ! Cứ thế nằm trên giường mà chờ người tới có phải bớt việc hơn không.
“A~ chàng xem, kia chẳng phải là nữ nhân xấu xí mà mọi người đồn đại sao? Nghe đâu nam nhân mà nhìn thấy cô ta thì sẽ mất hứng gặp người khác luôn. Hahaha”
Nghe thấy tiếng cười,ta hung hăng quay người lại, trừng mắt nhìn. Tiếng cười đó là của tân hoa khôi mới vào – Liễu Yến.
“Nhìn cái gì mà nhìn, đồ quái dị, có tin ta móc hai con mắt của ngươi không.”
“Ta nhìn cô vì ta thấy Liễu tỷ tỷ có nhan sắc như phù dung tỷ tỷ,~~ hahaha~~”
“Đương nhiên. Mọi người đều nói rằng ta xinh đẹp như một đóa hoa sen mới nở, hahaha.~~”
Đương nhiên cô ta không biết phù dung tỷ tỷ mà ta nói đến là ai, lại còn tự cho mình là mỹ nhân, haha~~ ta cố nén nhịn một trận cười dữ dội.
“Cô ta chính là người mà nàng nói là thiên hạ đệ nhất xấu nữ?” Từ sau lưng Liễu Yến bước ra một con heo, không đúng, là con người nhưng lại vô cùng giống heo! Dám dùng ánh mắt tò mò nhìn ta từ trên xuống dưới, coi ta chẳng khác nào tinh tinh trong vườn thú, quái nhân dị dạng làm cho ta vô cùng khó chịu.
“Đúng đó Trương công tử, nghe nói cô ta xấu đến mức làm cho người nhìn vào cũng muốn tự sát đó”. Giọng nói nũng nịu làm cho ta nổi hết cả da gà.
“Vậy sao? Được rồi, ta cũng muốn nhìn một chút” Nói xong hắn còn dùng bàn tay ngả ngớn vuốt ve tấm vải thô che trên mặt ta. Buồn nôn, ta không chút do dự lau thật sạch vết tích của móng giò kia.
“Á à, còn dám khinh ta, để ta nhìn mặt của ngươi”. Trương công tử ra tay đồng thời cầm cây tiêu hướng đến miệng ta, “Đừng…” ta ra sức trốn tránh, tháy Liễu Yến kia đang đứng một bên xem kịch vui, ánh mắt đầy vẻ chế giễu chờ xem ta bị tên Trương heo này làm nhục.
Đáng ghét,ta không thể nhịn được nữa, ta kéo tấm vải che mặt xuống xoạt một tiếng.
Ngươi muốn nhìn ta sẽ cho ngươi nhìn đủ, ha ha~~~~~
“A~~~~~~~~~~~~~~~”
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên, Trương công tử tay run run chỉ vào ta nói: “Xấu quá~~~~~~~”sau đó ngã rầm xuống đất.
A di đà phật, thiện tai thiện tai, không phải ta cố ý đâu nha, là ngươi bức ta, Diêm vương ông đừng có đổ lỗi hắn ૮ɦếƭ là do ta à nha, chính hắn muốn nhìn chứ không phải ta cố ý, đúng không? Mà sao Liễu Yến kia không thấy phản ứng gì nhỉ? Vẫn kiên trì giữ một tư thế, vẻ mặt tươi cười như trước, lợi hại, rất lợi hại, ta bội phục cô rồi đó, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy ta mà vẫn không phản ứng.Ta mang theo vẻ mặt thưởng thức nhìn nàng.
“Trời ạ, Yến nhi ngoan của ta, hóa ra cô ở trong này làm hại ta tìm khắp nơi”. Đại nương thanh lâu đẩy nhẹ Liễu Yến, nhưng sao không có phản ứng? “Yến nhi cô làm sao thế, chẳng phải cô rất muốn gặp Long công tử sao?” Đại nương lại đẩy thêm một chút “Bịch…” Liễu Yến cứ đứng như trời trồng không chút động tĩnh, rồi ngã xuống cũng không kêu một tiếng.
Oa!! Không phải là bị ta hù ૮ɦếƭ đó chứ? Trời ạ, lại có thêm một người ૮ɦếƭ do ta, ta có mị lực lớn như vậy sao?
Thấy bộ dạng của Liễu Yến, đại nương sợ tới mức ngây người ra một lúc, rồi lại nhìn tới mảnh vải che mặt của ta, lập tức hiểu được mọi chuyện “Nha đầu thối, đồ nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này, đeo khăn lên mau bằng không ngày mai cô đừng hòng nhìn thấy mặt trời”. Nói chuyện mà bà ta cũng không dám mở mắt nhìn ta một chút là sao?
Thật đáng ghét, sao lúc trước lại thu nhận nha đầu thối này cơ chứ, bây giờ ngân lượng đâng ở ngoài kia chờ ta thu về, không có hoa khôi thì thật đáng tiếc. Ài~~~~~~đại nương khẽ thở dài “Mang vào xong chưa?”
“Rồi ạ”.
Nghe được câu trả lời của ta. Đại nương mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn hoa khôi nằm trên mặt đất rồi lại nhìn sang ta “Cô, đi theo ta”.
“Đại nương… y phục này là..?” Lúc này ta đã được thay một y phục tuyết trắng bằng lụa mỏng, mỗi bước đi đều nhẹ nhàng rung động cảm giác như bay trên mây vậy, đẹp quá. Đẹp? đúng vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy mình dường như đẹp lên, trên mặt cũng mang chiếc khăn che tương xứng với bộ y phục.
Nhìn mình ở trong gương, nếu không bỏ cái khăn che này ta ảo tưởng nhất định mình là một tiên nữ, đến ta cũng si mê một lúc lâu nữa là.
“Được rồi, đừng có nhìn nữa, mau ra tiếp khách đi”.
Tiếp khách? Không phải chứ ~? “Đại nương, bà nói tôi đi tiếp khách? Tôi?” Ta kinh ngạc há hốc cả miệng ra.
“Đúng vậy, chính cô đi tiếp khách, ta nói cho cô biết, vị khách hôm nay không giống bình thường, nếu cô làm hỏng thì…hà hà…” Đại nương âm thầm cười gian xảo, ánh mắt không ngừng đảo quanh phòng, ta có dự cảm là bà ta đang tính kế để đối phó ta như thế nào.
“Nhưng mà bộ dạng này của tôi sao mà đi tiếp khách được, tôi xấu như thế này, vị khách đó mà nhìn thấy không chừng sẽ ngất mất.” Ta phải tranh thủ lần cuối mà từ chối mới được.
“Cô vậy thì sao nào? ta thấy rất tốt, chỉ cần cô không tháo cái khăn che mặt này ra thì đến ta cũng thấy cô chẳng khác nào nữ nhân bình thường”.
“Nhưng mà…nhưng mà vị khách đó cũng chưa từng gặp tôi, lỡ họ nói muốn nhìn mặt tôi thì biết làm thế nào?”
“Làm thế nào thì tự cô đi mà giải quyết, tóm lại ta nói lần cuối cùng, nếu cô để ta phải dùng biện pháp cưỡng chế thì ta sẽ làm cho cô sau này sống không bằng ૮ɦếƭ”
“Có thể tìm người khác được không ~~~” Hu hu, sao số ta lại khổ như vậy chứ..
“Nếu được như cô nói thì ta đã đi tìm từ lâu rồi, nơi này đông khách, nhắm mắt cũng có thể nói ra tên các vị cô nương ở đây, tìm người khác không được bởi vì hắn nghe nói có hoa khôi mới cho nên ra giá gặp riêng Yến nhi, nhưng…nhưng Yến nhi bị cô dọa làm cho bất động, sao có thể cho ra gặp khách được” Đại nương nói xong thì nghiến răng nghiến lợi.
Ồ ~~ Hóa ra Liễu Yến không ૮ɦếƭ, chỉ bị dọa đến bất động thôi ~~~~ A di đà phật, ta không có tạo nghiệp chướng.
“Cho nên…chỉ có cô thì hắn mới chưa từng gặp, hơn nữa Yến nhi cũng là bị cô dọa, tất nhiên cô phải chịu trách nhiệm rồi”.
Ta thèm vào, đại nương này và Diêm vương đúng là giống nhau không biết phân biệt phải trái! Ta không cố ý, thế mà cứ nói người là do ta hại, nghiệt là do ta gây ~~~~
Ài~~~~~~~~ phật tổ, sao ông không mở to mắt mà nhìn tiểu nữ đáng thương này, hu hu…
“Đại nương, Long công tử đã giục đòi gặp người rồi”.
“Ta biết rồi, cậu đi nói với hắn, Yến nhi sẽ lập tức đến ngay”.
Đại nương cầm lấy tay ta đi ra cửa phòng.
Cánh cửa định mệnh nhẹ nhàng mở ra.
Haizz, phật tổ bồ tát có linh thiêng hãy phù hộ cho ta.
“Long công tử, Yến nhi đến đây, haha~~~” Đưa ta vào trong phòng, sau đó đại nương lập tức rời khỏi.
Trong phòng có hai người, một người ngồi ở ghế bên cạnh bàn, còn người kia ngồi ở ghế dài bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ánh trăng sáng ngời bên ngoài.
“Nàng chính là Liễu Yến?” Nam nhân mặc áo xanh thường ngồi bên cạnh bàn lên tiếng hỏi trước.
“Vâng, chính là tiểu nữ”. Ta cuối đầu thi lễ theo điệu bộ của tiểu thư khuê các.
“Ngẩng đầu lên cho ta xem nào.”
Ta khẩn trương quay đầu, chậm rãi ngẩng lên. Hắn! Sao hắn lại giống tên đã tông xe vào ta thế kia, rõ là ghét. Lập tức ánh mắt nhìn hắn của ta trở nên hung dữ.
“Nàng… biết ta à?”
“Không, tiểu nữ không hề biết công tử.”
“Thật ư? Vậy tại sao lại phải che mặt? Nữ tử chốn thanh lâu mà còn sợ bị người ta nhìn thấy mặt à?” Lúc nói xong hắn còn lấy cây quạt ngả ngớn мơи тяớи cái khăn che mặt của ta.
Tên này thật đáng ghét, ta đang nghĩ tới việc kéo khăn che mặt xuống để dọa hắn ngất thì: “Nếu như cô dám làm cho đại nhân của ta bỏ đi, ta sẽ làm cho cô sống không bằng ૮ɦếƭ…” nhớ tới lời của đại nương cùng với tiếng cười khủng bố của bà ta nên đành phải ngừng suy nghĩ đó lại, nhưng biết ứng phó ra sao đây…
“Nếu tiểu nữ đã được đưa đến trước mặt ngài thì muốn xem cũng không vội~, giữ một chút thần bí chẳng phải sẽ hay hơn sao?” Mau nói được đi nào, ngươi không nói ta khóc liền đó nha.
“Hahaha, được thôi.”
Phù~~~ thở phào một hơi, nhưng không biết hắn vô tình hay cố ý mà cầm cây quạt quạt lướt qua tấm lụa mỏng của ta. Sợ quá ta đành phải đứng cách xa ra chỗ hắn.
“Haha… Yến nhi, sao đứng cách xa ta như vậy, mau tới đây nào, chẳng phải hôm nay nàng tới để giúp ta vui vẻ ư? Sao cách xa vậy, làm thế là không được nha… haha…”
“Ngài là Long công tử?”
“Đúng vậy… đến bây giờ vẫn còn chưa nhận ra à?… hahaha”.
Đáng ghét, hóa ra hắn là kẻ hay dạo thanh lâu để sàm sỡ nữ tử, thảo nào bộ dạng lại buồn nôn thế kia, khiến ta liên tưởng đến con cóc.
Nhưng bên cạnh hắn thì ta đâu thể làm theo suy nghĩ được. Ta đi tới phía trước, hắn lập tức ôm ta vào trong иgự¢, ta không muốn nên hắn mới miễn cưỡng cho phép ta đứng ở vị trí gần hắn nhất.
“Nàng lấy đàn tỳ bà thể hiện một khúc cho ta nghe đi.”
Muốn ta đàn tỳ bà! Ta đàn thế nào được. Nhưng ta chỉ có thể kiên trì tới cùng, lôi đàn ra: “Tinh tinh tang tang tinh tang tang tang…” cố gắng, nỗ lực, nhưng dù đàn thế nào cũng chỉ gảy ra được vài tiếng này, thật sự là muốn ta ૮ɦếƭ mà, âm nhạc tuyệt vời ơi, mi đang ở phương nào~~~ để ta tới chào ngươi có được không? hu…
“Phụt… hahahahahahahaha, không phải là nàng không biết đánh đàn đó chứ, là hoa khôi mà ngay cả đàn cũng không biết.”
Nghe thấy những lời chế nhạo của hắn, gân xanh trên mặt ta lập tức nổi lên, Giơ cây đàn lên cao ‘ầm’ đàn đã bị ta đập vỡ.
“Nàng…”
“Bổn cô nương không muốn tốn thời gian đi học mấy thứ vô ích đó, bản thân tôi giỏi nhất là hát”.
“Ồ, vậy sao?”
“Đúng, vậy để tôi hát một bài cho ngài nghe xem thế nào”.
“Được, ta sẽ chăm chú lắng nghe bài hát hay nhất của nàng”
Nếu phải hát cho người cổ đại nghe thì ta nghĩ tới bài Vũ Điệp (cánh bướm trong mưa) trong phim Hoàn Châu Cách Cách.
“Muốn quay về một lần kỷ niệm của ngày xưa
Người ơi sao màn đêm mịt mù
Đời giăng bao nhiêu phong ba
Muôn ngàn gió bão gây ngăn cách tình ta
Ở nơi này một mình lẻ loi lạnh lùng
Lòng em luôn đau thương và nhớ anh
Vườn hoang thiếu ánh nắng ấm
Chim trời gãy cánh chới với giữa trời xanh
Người như ngọn gió xua cát bay mịt mù
Người như là nắng soi trái tim ngục tù
Người như ngàn ánh sao lung linh trời mây
Ấm áp như vầng trăng mênh ௱ôЛƓ giữa đêm rằm
Đời em là cánh bươm bướm bay chập chờn
Trời kia lộng gió sấm chớp giăng mịt mùng
Thầm mong người đến đây, e đang nổi trôi xua tan màu tăm tối…”