Xâm Chiếm Tuyệt Đối - Chương 31

Tác giả: Chấp Loạn

Kiều Hân không biết vì sao bị Kiều Bùi ôm một lúc lâu, cô cũng không hiểu ngoan ngoãn này là chỉ cái gì, ngoan ngoãn nằm ngửa bị anh □. Hay là ngoan ngoãn bị anh tùy tiện xoa nắn dạy dỗ giống như trước kia, coi anh là trời là đất?
Ngoan ngoãn như vậy có ý nghĩa sao?
Chỉ là sau khi nói những lời đó, Kiều Bùi ngược lại rất nhanh bình tĩnh lại.
Sau đó anh cũng không nhìn Kiều Hân. Buông cô ra, Kiều Bùi liền xoay đầu về phía ngoài cửa xe, vẻ mặt nhàn nhạt. Nhìn không ra có gì khác biệt, cái bộ dáng này giống như người mới vừa ôm Kiều Hân nói những lời đó không phải anh.
Kiều Hân bị dáng vẻ im lặng này của anh làm cho không biết nói gì, tài xế lái xe vào khu náo nhiệt.
Bên ngoài đã có đèn đường sáng lên, khắp nơi trên đường đều là người đi đường. Lúc xe đang lái chậm, Kiều Hân chợt nhìn thấy bên ngoài có một tiệm bánh ngọt.
Cô lập tức nói tài xế dừng lại ở bên cạnh, cô nhanh chóng mở cửa xe đi ra ngoài. Lúc cô đi, trong đầu cũng không có suy nghĩ nhiều, ý niệm duy nhất chính là hai chữ sầu riêng bắt mắt của cửa tiệm.
Lúc đi đến cửa tiệm, bên ngoài tiệm bánh ngọt kia đã sớm xếp một hàng dài.
Kiều Hân sớm đã nghe Đỗ Thiến Thiến nói qua, hơn nữa Đỗ Thiến Thiến là khách quen của tiệm này, Đỗ Thiến Thiến còn từng mang về một phần cho cô ăn.
Khi đó cô bởi vì anh không thích mùi sầu riêng nên cô cũng không có nếm thử, hiện tại Kiều Hân liền đặc biệt muốn mua một phần, loại cảm giác đó quả thật giống như bồi thường cho Kiều Hân trước kia chỉ vì Kiều Bùi.
Nhưng đội ngũ quá dài, Kiều Hân xếp hàng thật lâu mới đến phiên cô.
Hơn nữa lúc cô xếp hàng, xe trên đường cũng dần dần nhiều, giờ tan học cộng thêm người tan việc càng ngày càng nhiều, ngay cả người đi trên đường cũng có dáng vẻ gấp gáp hơn nhiều.
Kiều Hân cũng không chú ý tới những thứ này, toàn bộ suy nghĩ của cô đều đặt ở trên việc chọn bánh ngọt nào.
Khi nhân viên phục vụ hỏi cô muốn mùi nhẹ hay nặng, Kiều Hân liền không nghĩ ngợi nói ra: "Mùi vị nặng."
Một mặt cô thật muốn nếm thử một chút mùi vị nặng, mặt khác cô cũng không tin mình ăn sầu riêng có mùi vị nặng rồi còn có thể khiến Kiều Bùi hôn được!!
Đợi lúc cô cao hứng phấn chấn xách bánh ngọt vào bên trong xe, Kiều Bùi nhìn lướt qua hộp đóng gói màu vàng cam này, ánh mắt của anh nhàn nhạt, cũng không lên tiếng.
Bên trong xe có hệ thống lọc mùi, mùi hương bánh ngọt sầu riêng hơi nặng, nhưng đi vào trong xe lại không quá khó ngửi.
Kiều Hân cũng không quản Kiều Bùi có phản ứng gì, cô trực tiếp mở hộp ra, múc một miếng vào trong miệng.
Xe chạy từ từ trong dòng xe.
Kiều Hân có thể bảo trì bình thản, cô cũng lười phải chỉ ra Kiều Bùi làm điều thừa tới đón cô. Ở lộ trình này, cô tự mình đi bộ nhiều lắm mười phút đã đến nơi rồi, nhưng kẹt xe như vậy, cô đoán chừng không có một hai tiếng thì hoàn toàn không đến nơi được.
Trong lúc đợi xe chạy, tâm tình Kiều Hân vẫn có chút không tệ.
Mặc dù mùi hương của bánh ngọt sầu riêng thật không dám khen tặng, nhưng mùi vị ngược lại cũng không tệ lắm.
Kiều Bùi giống như Kiều Hân dự đoán vậy, thân thể nghiêng ra bên ngoài. Sau khi nhìn cô ăn vài miếng, anh mới nhăn nhẹ chân mày hỏi cô: "Em thích?"
Kiều Hân rất nhiệt liệt gật đầu một cái, cô thật sự thích loại mùi vị ăn vào lần đầu tiên này.
Kiều Bùi nhìn cô chằm chằm mấy giây, anh khẳng định có thể mình không thích thứ mùi này. Chỉ là nhìn thấy cô rất thích ăn, anh hiếm khi ủy khuất thân thể, tiến đến vị trí của cô, dùng cái muỗng múc một chút. Nhưng sau khi ăn vào trong miệng, anh liền không có suy nghĩ muốn nếm lại lần nữa.
Ngược lại bánh ngọt sầu riêng này quả thật giống như mở ra cửa một thế giới mới của Kiều Hân. Một mặt cô phát hiện thì ra là có vài thứ mình chưa thử qua cũng rất ngon, mặt khác chủ yếu là chuyện có thể khiến Kiều Bùi ghê tởm đều đáng giá để làm.
Xe chậm rãi chạy đi ở trong dòng xe cộ, đèn đường xung quanh đều đã sáng lên. Khắp nơi đều là âm thanh huyên náo, trung tâm thành phố tràn ngập khí nóng.
Nhưng khiến Kiều Hân kỳ quái là không biết tài xế cố ý hay vì để ít kẹt xe, mới vừa rồi có một giao lộ rõ ràng có thể quẹo qua, tài xế lại không có quẹo cua, ngược lại lái qua một đường khác.
Kiều Hân cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao khi đi theo bên cạnh Kiều Bùi, mặc kệ là đi đâu, làm cái gì cũng không tới phiên cô suy nghĩ.
Cô định tiếp tục im lặng ăn bánh ngọt của cô.
Ngược lại mặc dù Kiều Bùi đi ra ngoài nhiều, nhưng phần lớn thời gian cũng sẽ không gặp phải loại tình hình giao thông này, xe vệ sĩ trước sau cũng là một bộ dáng không sao.
Hơn nữa Kiều Hân nhìn ra, chỗ phía trước không xa đã có ba cảnh sát giao thông đang nhanh chóng khai thông giao thông. Xe quá nhiều, đường quá chật, quả thật sắp chen thành một đoàn.
Tiếng kèn vang lên liên tiếp không gián đoạn, xe của bọn họ bị bao vây ở bên trong, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Coi như hiệu quả cách âm khá hơn nữa, nhưng bởi vì xe xung quanh thật sự quá dùng sức ấn còi nên vẫn có chút âm thanh huyên náo truyền vào.
Có lẽ là sợ ông chủ khó chịu, tài xế trước mặt vội mở radio trên xe lên, âm nhạc êm dịu rất nhanh vang lên từ trong radio.
Kiều Hân chậm rãi ăn bánh ngọt sầu riêng, cô có thể cảm thấy tầm mắt truyền tới từ Kiều Bùi.
Anh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt của anh rất trực tiếp, tay của anh đang cách cô rất gần.
Cô không biết đã ngồi chung xe với Kiều Bùi bao nhiêu lần. Cô nhớ một lần dài nhất là khi cô đi theo Kiều Bùi ngồi ở trên xe cả ngày, thân thể ngồi lâu nên hơi mệt một chút, cô mơ mơ màng màng ngủ mất. Đợi khi cô tỉnh lại, cô liền nhìn thấy mình đang nằm ở trên đùi Kiều Bùi.
Tay của anh rất tự nhiên siết tay của cô, hình như là lúc học đại học năm nhất, thời điểm được nghỉ đông, anh mang cô đi ra ngoài trượt tuyết.
Tay của anh thật ấm áp, anh dạy cô rất nhiều chuyện, mang cô đi xem nhiều vật thú vị. Vào lúc đó, trong mắt cô, anh là anh trai tốt nhất trên thế giới.
Khi cô đang nhớ lại, Kiều Bùi đột nhiên mở cửa xe.
Anh đi thẳng ra ngoài, tài xế cũng nhanh chóng ra khỏi xe, giúp Kiều Hân mở cửa xe bên kia ra.
Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, không hiểu tại sao đột nhiên Kiều Bùi không đợi ở trên xe. Lẽ ra, anh không phải loại người không có tính nhẫn nại như vậy.
Sau khi đi ra theo, Kiều Hân đã nhìn thấy Kiều Bùi đang chờ cô ở ven đường.
Kiều Hân ngẩn ra, liền nhanh chóng đi theo. Sau khi tới, Kiều Hân lại có chút kỳ quái, không hiểu mình vội vàng chạy đến bên cạnh anh làm gì.
Hơn nữa không riêng xe trong dòng xe cộ rất nhiều, dù là trên lối đi bộ, người cũng không phải ít, nhốn nha nhốn nháo, Kiều Hân thấy có vài vệ sĩ đã theo tới bảo vệ ở bên ngoài.
Kiều Hân có chút không giải thích được, không hiểu Kiều Bùi đi ra làm gì, rõ ràng thấy xe đã lái chạy trong dòng xe rồi.
Thời điểm Kiều Bùi đi bộ về phía trước, Kiều Hân cố ý thả chậm tốc độ, cô không muốn dựa vào anh quá gần.
Chỉ là vừa chậm một bước, Kiều Bùi liền quay đầu lại nhìn cô một cái, dùng ánh mắt ý bảo cô theo sau. Kiều Hân hết cách rồi, chỉ đành phải buồn buồn vội vàng đi theo. Lòng nói sao lại bắt cô đuổi theo chứ, anh cứ đi về phía trước không được ư?
Có lẽ là do lúc trước cô đi quá chậm, Kiều Bùi đi đường cũng chậm lại, hiển nhiên là đang suy nghĩ cho tốc độ bước chân của cô.
Trong lòng Kiều Hân xoay xoay vặn vặn, hơn nữa đi chưa được mấy bước, Kiều Bùi rất nhanh liền dừng ở trước một cửa tiệm, hiển nhiên anh muốn đi tới cửa tiệm này.
Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, không hiểu ngẩng đầu nhìn cửa tiệm, lại nhìn bảng hiệu chỗ lối vào một chút, đây là một cửa tiệm thú cưng đáng yêu.
Trước cửa bày ra rất nhiều tạo hình của động vật, cả cửa tiệm đều là các kiểu dáng thú cưng.
Lúc Kiều Hân đang buồn bực, Kiều Bùi nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, mang theo cưng chìu: "Còn muốn nuôi thú cưng không?"
Lần này Kiều Hân càng cảm thấy kỳ quái, lúc học cao trung, cô bởi vì không có ba và anh ở bên người, tịch mịch khó chịu, đã từng một lần xin nuôi con thú nhỏ, nhưng lại bị Kiều Bùi bác bỏ.
Hiện tại Kiều Bùi lại có thể đứng ở trước cửa tiệm thú cưng này hỏi cô có muốn nuôi thú cưng không? Đầu anh đột nhiên bị vô nước sao?
Cô đã rất nhiều năm không đề cập qua chuyện muốn nuôi thú cưng.
Thấy cô không có phản ứng, Kiều Bùi trực tiếp đẩy cửa đi vào bên trong cửa tiệm thú cưng.
Không gian bên trong cũng không lớn, trên giá hàng bày rất nhiều con thú nhỏ, có ba nhân viên đang thu dọn các cái Ⱡồ₦g.
Khi bọn anh đi vào, một phụ nữ trung niên lớn tuổi vừa thấy hai người bọn họ, vội nhiệt tình đi tới tiếp đón bọn họ.
Người phụ nữ trung niên đó hiển nhiên là bà chủ cửa tiệm, thấy ánh mắt Kiều Bùi rơi vào trên người những con thú cưng kia, bà chủ vội thân thiện giải thích: "Đây là mèo Himalaya, rất ôn hòa, đặc biệt thích hợp nuôi trong nhà."
Kiều Hân nhìn con mèo kia một chút, sau đó liền phát hiện con mèo dó có bộ dáng như đang tức giận. Cô không cảm thấy quá hứng thú, hơn nữa bây giờ cô giống như đang nằm mơ, sao Kiều Bùi lại muốn cho cô nuôi thú cưng?
Anh đột nhiên phát thiện tâm, biết không thể ngăn cô nuôi thú cưng nhỏ rồi hả?
Cô nỗ lực nhớ lại chuyện hồi cấp ba, trường trung học tư nhân đó của bọn họ quản lý đặc biệt nghiêm, học tập cũng rất khẩn trương. Đoạn thời gian đó chính là thời điểm Kiều Bùi phát triển sự nghiệp ở nước ngoài, anh thường đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều là một tháng chỉ trở lại một, hai chuyến.
Ba cô lại ăn chơi đàng điếm tìm phụ nữ khắp nơi, cuối cùng cô nghe lời bạn học, có hứng thú với chó con, mèo con, cũng muốn nuôi một con thú nhỏ đáng yêu làm bạn với mình.
Đợi lúc cô nói cho Kiều Bùi, Kiều Bùi phản ứng bình thường.
Kiều Hân chợt nhớ tới một chi tiết nhỏ, cô nín thở. Thật ra lúc học trung học, anh đối xử với cô rất lạnh nhạt, mỗi lần nhìn thấy cô, cũng chỉ là để cô làm một người hầu nhỏ. Dĩ nhiên là cũng đối xử với cô không tệ, nhưng cái loại không tệ đó chính là để phụ tá chọn lựa quà tặng cho cô, sau đó để phụ tá xử lý chuyện giúp cô. . . . . .
Bắt đầu từ lúc nào, anh đã đích thân giao quà tặng cho cô?
Là sau khi cô thi tốt nghiệp trung học, hay là lúc năm thứ nhất đại học?!
Kiều Hân ngẩng đầu lên nhìn gò má Kiều Bùi, những nữ nhân viên trong cửa hàng cũng len lén quan sát anh.
Anh giống như đang giúp cô chọn lựa, nhìn anh vô cùng cẩn thận. Có lúc vì có thể nhìn rõ ràng hơn chút, anh còn có thể cúi người xuống.
Quà sinh nhật mười tám tuổi của cô cũng là phụ tá chuyển giao, cô nhớ đó là một ngôi biệt thự nhỏ ở bờ biển.
Thời điểm đó, Kiều Bùi sẽ cố ý vố ý chuyển sản nghiệp nhà họ Kiều lên trên người cô, ngay cả Đỗ Thiến Thiến cũng cười giỡn nói với cô, mỗi lần sinh nhật đều nhận được một khoản đồ cưới.
Nhưng sau này quà sinh nhật lại không giống nhau, có các loại đồ trang sức, còn có rất nhiều vật nhỏ đáng yêu, thậm chí có vài đồ cô nói ra trong lúc vô tình. . . . . .
Có thể nói không quá quý giá, nhưng mỗi một thứ đều là Kiều Bùi tự mình chọn lựa, tự mình đưa đến trên tay cô.
"Có thích không?" Kiều Bùi nhìn về phía cô, tự nhiên kéo Kiều Hân cách mình hai bước đến bên cạnh.
Cho dù ai nhìn thấy bọn họ cũng sẽ theo bản năng cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân thân mật.
Kiều Hân xoay cổ tay một chút, vốn tay nắm nhẹ bàn tay của cô, sau một phút liền nắm chặt, cô không thể rút cổ tay mình ra.
Cô đi xung quanh cửa hàng, trong tiệm này có rất nhiều giống mèo.
Kiều Hân ngược lại rất thích mèo nhỏ, nhất là tiếng kêu của mèo nhỏ. Chỉ là vội vàng đi chọn thú cưng, cô không có một chút chuẩn bị nào. Huống chi cô cũng không rõ ràng lắm ý của Kiều Bùi là gì?
Ngày này cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Sau khi xem qua, cô cũng không có quá nhiều yêu thích, Kiều Bùi vẫn đang nhìn cô chăm chú.
Kiều Hân cũng bị anh nhìn đến tê cứng, da đầu cô đều tê dại.
Cuối cùng ngược lại ở trong một góc không thu hút, cô nhìn thấy một con mèo nhỏ trong một cái Ⱡồ₦g. Trong đó có một con mèo nhỏ giống như vừa sinh ra không bao lâu, nhìn qua thật nhỏ.
Kiều Hân rất tò mò, vội nghiêng đầu hỏi bà chủ: "Đây là mèo gì?"
"Cái này. . . . . ." Bà chủ có chút khó xử, loại mèo này thuộc về loại mèo lai tạp thường gặp, dễ nuôi và nuôi tốt. Lúc hai vị khách hàng này tiến vào, bà đã rất muốn bán loại mèo quý nhất tiệm ra ngoài.
Cố tình người khách nữ lại nhìn trúng loại mèo lai tạp này, bà chủ liền nói ra: "Loại mèo này không có huyết thống, đều là mèo tạp chủng. Trong tiệm của tôi có rất nhiều mèo có huyết thống được chứng nhận có thể chọn. . . . . ."
Kiều Hân lại không để ý những con vật kia, cô rất nhanh đưa tay ôm lấy con mèo nhỏ an tĩnh kia nhất. Con mèo nhỏ giống như ngủ thi*p đi, sau khi bị cô ôm lên, mở mắt lộ ra một đôi mắt mèo xinh đẹp, phát ra âm thanh meo meo nhỏ.
Lòng của Kiều Hân liền mềm nhũn, không nhịn được cẩn thận ôm con mèo hoa nhỏ lên, nửa đỡ ở trong lòng bàn tay, sờ lên lông tơ hơi dài của nó.
Kiều Hân cũng không để ý những thứ huyết thống kia, cô cảm thấy mắt duyên quan trọng hơn.
Lúc cô làm như thế, Kiều Bùi rất nhanh để bà chủ đóng gói xong đồ cần dùng.
Người trong tiệm vốn còn tưởng rằng chỉ bán được con mèo tạp chủng không kiếm được bao nhiêu tiền đấy, không ngờ sau đó vị khách kia đã đóng gói tất cả đồ mèo con có thể dùng.
Chờ khi bọn họ đi ra, những vệ sĩ kia xách theo một bọc đồ thật to đi theo phía sau của bọn họ.
Chỉ là Kiều Hân có chút kỳ quái, không hiểu tại sao đột nhiên Kiều Bùi lại làm việc này?
Lúc cô ôm mèo nhỏ ra khỏi tiệm, sắc trời đã gần tối, người đi đường cũng ít đi rất nhiều.
Kiều Bùi rất tự nhiên giơ cổ tay lên liếc mắt nhìn đồng hồ, nét mặt kia có chút ý thở dài, anh phải sắp xếp thời gian. Lần này bớt chút thời gian đi theo Kiều Hân đã là không dễ, anh còn phải sớm chạy trở về, xử lý chuyện tiếp theo.
Anh yên lặng nhìn Kiều Hân trêu chọc mèo con, cuối cùng anh vươn tay,
nhẹ nhàng đặt lên tóc Kiều Hân, giọng mang theo cưng chìu: "Hân Hân, anh trai. . . . . ."
Anh rất nhanh sửa lời nói: "Anh đi công tác, em nhớ ngoan ngoãn."
Kiều Hân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh cúi người lại gần cô, chạm nhẹ vào trán cô : "Mấy ngày nữa anh lại tới thăm em."
Kiều Hân nhanh chóng dời mắt đi, cô ghét Kiều Bùi thân mật như vậy.
Anh giống như nắm giữ mạch đập của cô, tùy thời có thể kích một phát trúng trái tim của cô, có thể tùy ý nắm tâm tình của cô ở trong tay.
Chủ yếu nhất là anh tận mắt nhìn thấy cô từ một cô gái biến thành bộ dáng như bây giờ. . . . . . Anh hiểu cô rất rõ. . . . . . Cái này so với việc anh giam cầm mình, càng làm cho Kiều Hân cảm thấy lo lắng.
Chờ khi Kiều Hân được tài xế đưa về nhà, mới vừa vào cửa đã nhìn thấy Đỗ Thiến Thiến đang ngồi ở trong phòng khách.
Vừa nhìn thấy Kiều Hân trở lại, Đỗ Thiến Thiến đang ăn cơm trong phòng khách liền buồn bực aizz một tiếng, vội vàng nói: "Hân Hân, không phải cậu đi ăn cơm với anh cậu sao?"
"Ăn cơm cái gì?" Kiều Hân kỳ quái hỏi ngược lại một câu.
"Không phải sao?" Đỗ Thiến Thiến lẩm bẩm: "Tớ nghe mẹ tớ nói mà. Mẹ tớ nói gần đây anh cậu phải đi công tác, cho nên để cho tớ trở lại tiếp tục ở với cậu, mấy ngày sau này sẽ không tới gặp cậu được, cho nên anh cậu cố ý dẫn cậu đi ra ngoài ăn cơm?"
Kiều Hân rất nhanh liền nghĩ đến chuyện gì đó, cô chạy ra ngoài xe xếp hàng mua bánh ngọt sầu riêng, làm trễ nãi thật lâu. . . . . . Sau đó. . . . . . Xe không khéo lại sa vào trong dòng xe cộ. . . . . . Tiếp đó Kiều Bùi liền theo cô mua một con mèo Bọn họ lại ở trong cửa tiệm thú cưng rất lâu. . . . . .
Đỗ Thiến Thiến theo cái đề tài này nói: "Lần này trở về mẹ tớ còn nói tớ khuyên cậu, đừng giận dỗi với anh cậu nữa."
Chỉ là Đỗ Thiến Thiến vẫn cảm thấy rất kỳ quái, hai anh em mâu thuẫn chuyện gì mà phải cần ở chung một chỗ để giải quyết. Hơn nữa cô khẳng định có thể ba mẹ của cô cũng có chút lợi ích trong chuyện này.
Chỉ là nói trắng ra, phương thức sống của loại người có tiền ở trong bảng tài phú này, đoán chừng loại người kiếm tiền tầm trung như họ không thể lý giải.
Ngược lại Kiều Hân ôm túi đựng mèo con, có chút ngượng ngùng nói: "Thiến Thiến, tớ quên hỏi cậu một tiếng, tớ nuôi con mèo nhỏ. . . . . ."
Sao Đỗ Thiến Thiến có thể không thích, vừa nhìn thấy mèo nhỏ đặt ở trong giỏ xách, cô lập tức mắt vui mừng nhảy một cái, liền nói thẳng: "Là mèo thật sao, tớ còn tưởng rằng là thú bông chứ, còn buồn bực cậu mua thú bông làm gì!! Tớ rất thích mèo đó. Đến, mèo con, để dì thương con thật tốt nào!!"
Ngược lại nói xong câu này, Đỗ Thiến Thiến nhớ tới cái gì đó. Cô nhớ trước kia Kiều Hân cũng rất thích thú cưng nhỏ, nhưng bởi vì anh cô không thích chút nào, cho nên Kiều Hân có ý định nuôi thú cưng mấy lần nhưng cũng không có nuôi.
Đỗ Thiến Thiến liền thận trọng hỏi: "Chỉ là Kiều Hân, không phải anh cậu không thích mèo con, chó con sao? Cậu nuôi không có vấn đề gì chứ?"
Kiều Hân ồ một tiếng: "Không sao . . . . ."
Đỗ Thiến Thiến có chút kinh ngạc, không hiểu Kiều Hân đang tốt sao chợt biến thành tâm sự nặng nề rồi. Nhất là lúc vừa mới nói câu đó, quả thật giống như không yên lòng.
Ngược lại ngay lúc đang nói chuyện, Đỗ Thiến Thiến chợt nghe được tiếng gõ cửa. Đợi khi cô đi qua mở ra, đã nhìn thấy nhân viên đưa bữa ăn đang lục tục đem những hộp đựng thức ăn đã đóng gói tốt vào.
Đỗ Thiến Thiến nhìn một cái liền hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, hơn phân nửa là anh Kiều Hân cảm thấy thời gian không còn kịp, nên để cho người ta đưa thức ăn tới. Cô liền quay đầu lại nói với Kiều Hân: "Kiều Hân, cơm tối của cậu đến rồi."
Kiều Hân cũng không có đi qua, chỉ ờ một tiếng. Cô nói không ra cảm giác trong lòng, cô rối loạn, trong lúc nhất thời không biết mình phải có tâm tình như thế nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc