Lúc trước cửa lớn nhà họ Kiều đối với Kiều Hân mà nói là một nơi rất lớn, nhưng trong trí nhớ lại không cảm thấy nơi này sẽ lớn như vậy
Mà Kiều Hân cũng từ cô gái nhỏ ngây thơ năm đó, biến thành một cô gái trưởng thành như bây giờ.
Chỉ là gần đây Kiều Hân rất buồn, cô cũng không dám lên mạng nữa.
Chính là vừa lên mạng, tin tức tình cảm giữa ba cô và nữ minh tinh trẻ tuổi sẽ ùn ùn kéo đến.
Thật ra thì ba cô độc thân nhiều năm như vậy, nếu như thật sự muốn tái hôn, thân là con gái, Kiều Hân vui mừng cỏn không kịp.
Chỉ là bây giờ đối tượng scandal với ba cô, Kiều Hân thật là gánh không nổi.
Hơn nữa lần này ba cô cũng hơi quá đáng, hôm nay hẹn hò với người này, ngày mai hẹn hò với người kia, giống như ngại chuyện chưa đủ lớn, thỉnh thoảng còn dẫn hai vị nữ chính tranh đến cô ૮ɦếƭ tôi sống vào trong nhà.
Lần trước đã tạo ra tin tức hai nữ tranh một nam ra tay quá nặng gì đó, cuối cùng người ngã ngựa đổ, tất cả đều lên trang đầu các tờ báo giải trí lá cải.
Tin này vừa xuất hiện, Kiều Hân mất mặt xấu hổ đến không dám lên mạng.
Kiều Hân đang suy nghĩ tới đó, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Thời gian này trong nhà cũng sẽ không có người nào tìm cô, Kiều Hân liền đoán là ba cô muốn tìm cô nói chuyện.
Quả nhiên vừa mở cửa, Kiều Hân đã nhìn thấy ba cô đứng ở cửa, giống như là có lời muốn nói với cô.
Kiều Hân đã sớm biết sẽ có một ngày này, cô nhanh chóng mở cửa, để cho ba cô đi vào.
Ba cô ngược lại chần chừ một lúc, ngồi ở trên ghế cạnh bàn trang điểm, từ từ mở miệng nói: "Hân Hân, chuyện gần đây của ba, chắc con cũng biết. . . . . ."
Kiều Hân nhìn bàn chân, trong lòng đoán ba cô muốn nói mấy lời kia.
Ba Kiều chần chừ một lúc, quả nhiên giống như Kiều Hân đoán, ba cô rất nhanh đã nói: "Gần đây anh con không nói gì chứ?"
Đại khái cũng hiểu rõ trong khoảng thời gian gần đây mình gây chuyện quá khó coi, ba Kiều muốn hỏi thăm chút tin tức từ Kiều Hân.
Thật ra thì Kiều Hân cũng có chút kỳ quái, theo như tính khí nóng này của anh trai, chỉ cần ba cô gây ra những chuyện cười này, đã sớm nên gọi một cú điện thoại tới.
Lần này ngược lại gió êm sóng lặng, một thái độ mặc cho ba Kiều mất mặt xấu hổ.
Hơn nữa mỗi ngày cô đều sẽ gọi điện thoại với anh, anh của cô cũng không lần nào đề cập tới chuyện trong nhà.
Kiều Hân chần chừ một lúc mới lên tiếng: "Có lẽ anh trai đang bận thôi. . . . . . Nhưng mà ba, ba thật sự phải chú ý một chút. . . . . . Ba cũng biết anh. . . . . ."
Ba Kiều một bộ dáng quai hàm phát đau, khoát tay lia lịa, ba mày bị con trai dọa sợ đến như vậy cũng là chuyện lạ rồi. Nhưng có biện pháp gì, hiện tại chỗ nào trong nhà họ Kiều không phải dựa vào Kiều Bùi .
Chờ sau khi ba Kiều rời đi, Kiều Hân cũng thở dài theo. Ba cô cũng chừng này tuổi rồi, nghiêm túc tìm một phụ nữ tốt kết hôn là tốt rồi, như vậy người làm con gái như cô cũng yên tâm, nhưng bây giờ. . . . . . không biết anh trai của cô sẽ có thái độ gì. . . . . .
Mặc dù chương trình học không nhiều nhưng vẫn rất hỗn loạn, chỉ là Kiều Hân có thể đi học thì cứ đi học, chủ yếu là ở nhà cũng không làm gì, còn không bằng đi học gặp mặt thêm nhiều người.
Với lại Kiều Hân cũng muốn suy nghĩ một chút dự định cho nghề nghiệp tương lai. Nhưng mỗi lần nghĩ đến, Kiều Hân lại rất lo lắng, dù sao cô có một người anh trai giàu có như vậy. . . . . .
Ai biết anh sẽ có sắp xếp gì cho cô đây. . . . . .
Yên lặng như vậy qua vài ngày, ngày đó cô mới vừa học hết tiết, lúc về đến nhà, chỉ thấy chỗ cửa phòng khách để mấy cái thùng đã đóng gói cực kỳ tốt, ba cô ngơ ngác ngồi một bên trên ghế sa lon.
Hơn nữa đứng ở bên cạnh ba cô là phụ tá Lý, phụ tá Lý này là trợ lý chuyên phụ trách việc vặt bên cạnh anh trai cô.
Lúc trước phụ tá Lý này đã từng liên lạc với cô, hỏi cô có muốn tiếp tục học nữa để làm nghiên cứu sinh không? Có muốn sắp xếp gì không? Chỉ là cô thích đi học hơn, thật sự không có suy nghĩ đó.
Lần này gặp lại phụ tá Lý này, Kiều Hân liền sửng sốt.
Hiển nhiên lần này phụ tá Lý là mang theo nhiệm vụ gì đó tới.
Khi Kiều Hân đi vào, đúng lúc chỉ nghe thấy phụ tá đó đang khách khí nói với ba cô: "Đã chuẩn bị xong xe cho ngài rồi."
Chỉ là sau khi thấy cô đến, ba Kiều và phụ tá Lý nhanh chóng dừng cuộc nói chuyện lại, khẩn trương ngồi dậy, khách khí lên tiếng chào cô.
Nhưng trường hợp như vậy quá lúng túng.
Kiều Hân cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đây là ba cô bị anh trai "lưu đày" sao. . . . . .
Kiều Hân cũng không tiện nói quá nhiều lời an ủi, chủ yếu đây chính là phong cách làm việc của anh cô, cho tới bây giờ đều không có khoan nhượng.
Càng đừng nói đến việc cò kè mặc cả, giúp đỡ xin tha. . . . . .
Hơn nữa tìm nơi non xanh nước biếc để ba tịnh tâm cũng tốt.
Kiều Hân cúi đầu nhìn qua nhãn tên trên hành lý, ở trong lòng tính toán còn có thứ nào cần mang theo không?
Cuối cùng Kiều Hân đi theo phụ tá Lý, cùng nhau đưa ba cô lên xe, ba cô vẫn luôn không tình nguyện, nhưng lại không thể làm gì.
Sau khi đám người kia đi, Kiều Hân lại nghe thấy phụ tá Lý ở đó khách khí nói: "Kiều tiểu thư, tám giờ tối nay Kiều tiên sinh sẽ về nhà, làm phiền tiểu thư chuẩn bị."
Kiều Hân ngược lại biết anh của cô gần đây muốn trở về, cô liền gật đầu một cái.
Chờ sau khi phụ tá Lý dẫn người rời đi, Kiều Hân liền bắt đầu chuẩn bị cho lần trở về này của anh trai Kiều Bùi của cô.
Cô vội vàng đến chân không chạm đất, chăm sóc chậu hoa và các bộ sưu tập của anh cô, chuẩn bị đồ lót trong phòng ngủ. . . . . .
Không biết Kiều Hân kiểm tra bao nhiêu lần, còn có món ăn sau khi anh trở về.
Lúc đang suy nghĩ thực đơn, Kiều Hân cũng không nhàn rỗi, cô lại chạy đến trong phòng ngủ của anh, cẩn thận kiểm tra nhiều lần, ngay cả tủ treo quần áo cô cũng cố ý mở ra nhìn.
Đến những bộ đồ lót kia cô cũng lấy ra, cố ý đặt ở chỗ nổi bật bên giường.
Chỉ là lúc làm việc này, Kiều Hân không nhịn được nói thầm, cô cũng không biết tại sao anh lại để cô làm loại chuyện này. Cô cũng học đại học rồi, nhưng cố tình vào lúc cô năm nhất, anh của cô lại giao "Nhiệm vụ" quan trọng như vậy cho cô.
Để cho cô phụ trách toàn bộ chuyện trong phòng ngủ của anh. . . . . .
Nếu không phải vị này là anh trai của cô, Kiều Hân đã hoài nghi đối phương có phải là tâm lý biến thái không?
Giải thích duy nhất chính là người anh trai này của cô là một người thích sạch sẽ, không cho người ngoài nhúng tay vào phòng ngủ của anh .
Làm xong những việc này, thời gian cũng không còn nhiều.
Kiều Hân vội vàng đi ra từ trong phòng, đến cửa lớn chờ anh trở về.
Lúc này không riêng gì Kiều Hân, những người giúp việc và quản gia cũng đều đứng chờ thành một hàng.
Xe của vệ sĩ lái vào sân, sau đó rẽ về phía gara ở bên kia.
Lúc này chạy trước cửa chỉ có xe riêng của Kiều Bùi.
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Kiều Bùi rốt cuộc đi ra từ bên trong xe.
Bộ dáng xuất chúng uy phong lẫm liệt kia thật không giống người bình thường.
Rất nhiều người sau khi nhìn thấy Kiều Bùi, đều sẽ có một cảm giác chấn động. Ở trên thương trường là một người làm việc quyết đoán, cay độc. Chờ khi bạn nhìn thấy anh, điều đầu tiên hiện lên ở trong đầu, không phải những thủ đoạn trên thương trường của anh, mà là người này còn có thể xinh đẹp hơn sao?
Sau khi Kiều Bùi đi ra từ trong xe, rất tự nhiên nhìn lướt qua mọi người.
Tầm mắt của anh rất nhanh liền rơi vào trên người Kiều Hân ở đối diện.
Nhiều ngày không thấy, Kiều Hân ngược lại không có biến hóa quá lớn, vẫn là bộ dáng yên tĩnh đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của Kiều Bùi, Kiều Hân rất nhanh đi tới, thân thiết kéo cánh tay của anh, chỉ là quá kích động, trong lúc nhất thời Kiều Hân cũng không biết nên nói cái gì.
Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt anh, vẻ mặt Kiều Bùi nhàn nhạt, người này luôn luôn trầm ổn.
Kiều Hân lộ ra vẻ mặt vui vẻ, dù sao chuyện anh về nhà cũng khiến cho mọi người vui vẻ.
Cô giống như một quản gia nhỏ, sau khi Kiều Bùi đi vào trong nhà, cô một tấc cũng không rời đi theo bên cạnh anh, cẩn thận chăm sóc anh.
Kiều Bùi vừa ngồi xuống ghế sa lon, Kiều Hân liền bưng tới trái cây và nước trà cho anh.
Có lẽ là ngồi máy bay quá lâu, lúc ngồi ở trên ghế sa lon, trên mặt Kiều Bùi lộ ra mệt mỏi.
Kiều Hân biết công việc của anh rất bận rộn, mỗi lần về nhà đều giống như thuyền dừng ở cảng.
Cô an tĩnh canh giữ ở bên cạnh Kiều Bùi, giương mắt nhìn anh.
Kiều Bùi ngồi một lúc, tay rất tự nhiên vươn ra, vuốt vuốt tóc Kiều Hân.
Kiều Hân không biết làm sao, cảm giác có chút khó chịu, cô cảm thấy sau lưng của mình nhột nhột.
Hơn nữa, lúc này anh cho cô cảm giác thật không tốt, giống như đối xử với vật cưng như chó, mèo.
Chỉ là lúc đến phòng ăn, Kiều Hân lại cảm thấy mình có chút quá nhạy cảm. Đó là anh trai của cô, anh vuốt tóc cô cũng chỉ là thân mật giữa anh trai và em gái, sao cô lại nghĩ tới chủ nhân trêu chọc chó, mèo chứ?
Đây đúng là chuyện bé xé to rồi
Cho nên đợi sau khi ăn cơm xong, lúc Kiều Bùi gọi cô vào phòng ngủ, Kiều Hân liền thoải mái đi.
Lại nói kể từ sau khi học trung học, phòng ngủ của anh đều là do cô dọn dẹp, cho nên đi vào bên trong, cô liền bắt đầu giống như một quản gia nhỏ, giúp Kiều Bùi trải giường chiếu, cô cũng xem gối đầu có bị đặt quá thấp không?
Sau đó cô bắt đầu giúp anh tìm quần áo mới.
Kiều Hân lấy ra quần áo anh muốn thay, xếp ngay ngắn đặt ở trên giường.
Sau khi làm xong những thứ này, Kiều Hân nhìn thấy không còn gì cần làm, liền muốn rời đi, chỉ là người còn chưa kịp đi.
Kiều Bùi đã rất tự nhiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh, dùng ánh mắt ý bảo cô đi qua.
Kiều Hân có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh anh, giương mắt nhìn anh.