Ba người trở ngót đi mau, chẳng mấy chốc đã vượt qua khoảng đường bảy tám dặm.
Bọn Ngũ Hung cuồng ngạo như vậy, nếu biết sớm thì chẳng thèm cứu chữa cho chúng làm gì.
Vô Vi đạo trưởng mỉm cười nói:
- Nam Hải Ngũ Hung ỷ mạnh lấn người. Trên chốn võ lâm ở Trung Nguyên chúng gây nên thù oán đã nhiều. Những vụ đổ máu ở phái Thanh Thành và phái Nga Mi đã sát hại gần hết những đệ tử tinh nhuệ của hai phái này. Theo chỗ bần đạo biết thì hai phái đó chẳng bao giờ quên được mối huyết cừu và đã bắt tay hơp tác nghiên cứu võ công từng lập thời trọng thệ: Nếu không trừ diệt được Nam Hải Ngũ Hung thì quyết không bôn tẩu giang hồ nữa. Nếu chúng ta có mối liên quan đến Nam Hải Ngũ Hung thì sau này càng khó xử với võ lâm đồng đạo ở Trung Nguyên.
Tôn Bất Tà trầm ngâm rồi đáp:
- Đạo huynh nói thế cũng phải.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Bọn chúng không giúp Thẩm Mộc Phong đối nghịch với chúng ta là bớt được mấy tay kình địch. Vậy vụ này thế là thu hoạch được kết quả khá hơn.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên xen vào:
- Đạo trưởng nhận xét nguồn gốc mầm loạn trên chốn giang hồ hiện nay ra làm sao?
Vô Vi đạo trưởng thấy chàng đột nhiên đổi giọng bàn đến đại sự giang hồ 1ão không khỏi sửng sốt, trầm ngâm một chút rồi hỏi lại:
- Phải chăng Tiêu đại hiệp có ý nói tới những kẻ đầu sỏ gây ra mầm hoạ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu nói về kẻ gây ra mầm họa trên chốn giang hồ thì dĩ nhiên là Thẩm Mộc Phong. Nhưng tại hạ hỏi sau khi Gi*t được Thẩm Mộc Phong rồi, trên chốn giang hồ còn cuộc phân tranh nào nữa không?
Vô Vi đạo trưởng lắc đầu đáp:
- Theo nhận xét của bần đạo thì Gi*t Thẩm Mộc Phong chỉ đem lại sự yên tĩnh tạm thời trên chốn giang hồ mà thôi, vì sự thật vẫn còn những luồng sóng ngầm tranh đấu lẫn nhau giữa quần hùng bốn phương .
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Đạo trưởng nói vậy thì Thẩm Mộc Phong tuy là một tay kiêu hùng đương thế, nhưng vẫn chưa phải là nguồn gốc họa loạn?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Thẩm Mộc Phong tuy thủ đoạn tàn độc nhưng hắn bất quá là một con cờ đại biểu cho những cái gì tàn ác. Còn nguồn gốc họa loạn là ở chiếc chìa khoá cung cấm. Bao nhiêu tiến bộ về võ công, tinh hoa về võ học đều chìm đắm vào trong cung cấm. Đó mới là nơi phát xuất nhiều chuyện tranh chấp. Bao nhiêu tay cao thủ vào cung rồi, chẳng một ai sống sót trở về và cũng chẳng ai hiểu nội tình cung cấm ra làm sao. Nhưng bất cứ ai cũng ôm nỗi kỳ vọng huyền ảo là được vào cấm cung. Ai vào được cấm cung là giá trị nổi lên gấp mấy lần. Tuy người vào cấm cung chưa chắc đã là bá chủ giang hồ, nhưng muốn lên ngôi bá chủ, nhất định phải vào được cấm cung.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tai sao người ta lại có ý tưởng kỳ quặc như vậy?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Vì ai cũng tin rằng có một cao nhân tuyệt đỉnh nào đó đã cất những kỳ công về võ nghệ ở trong cung cấm.
Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói:
- Té ra là thế.
Vô Vi đạo trưởng ngửa mặt lên trời thở dài một cái:
- Không chừng trong cấm cung chẳng có gì, ngoài mấy bộ xương....
Lão ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Trước khi chưa vào cấm cung chẳng ai biết trong đó có những gì? Bần đạo cũng chỉ đoán mò như vậy mà thôi. Trong lòng bần đạo còn điều chưa hiểu muốn thỉnh giáo đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Điều chi?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Sao Tiêu đại hiệp lại biết sau gáy Trương Tử Vũ bị người cắm ba mũi kim châm?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Nếu không phải chính tai tại hạ nghe tiếng và chính tay mình rút mũi kim ra thì có nghe ai nói cũng chẳng tin nào.
Tôn Bất Tà chau mày xen vào:
- Tiêu huynh đệ? Huynh đệ chưa nói thì lão khiếu hoá còn hiểu một chút. Bây giờ huynh đệ nói vậy khiến lão khiếu hoá nghe càng hồ đồ.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Chưa biết rõ nội tình thì coi bề ngoài quả là một chuyện rất thần bí. Tại hạ không hiểu gì về y đạo thì làm sao nghĩ đến sau gáy Trương Tử Vũ có ba cái kim châm. Nhưng sau khi nói rồi lại chẳng có gì đáng giá nữa. Tại hạ nhờ có người mách bảo cho mới biết.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Ai vậy? Phải chăng chính bọn Nam Hải ngũ hung muốn tàn sát lẫn nhau?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:
- Không phải thế. Nói ra sợ chẳng ai tin. Chính là một trong hai tên đồng tử đã mách nước cho tại hạ.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Quả là khó ai tin được.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Cắm kim châm vào huyệt đạo khiến một người trở nên hồ đồ, thần trí mê man chẳng biết gì nữa thì phải là một tay thủ pháp cao thâm khôn lường. Gã đồng tử áo xanh đó biết thế nào được.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đúng là gã đã dùng truyền âm nhập mật cáo tố cho tại hạ biết.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Vụ này thật khiến cho người ta không tài nào hiểu được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Có chỗ nào khó hiểu?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Hai gã đồng tử áo xanh dường như là đồ đệ của Trương Tử Vũ, sao chúng lại ngấm ngầm giúp Tiêu đại hiệp?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Đồng tử áo xanh còn bảo tại hạ canh hai đêm nay phải về phụng mạng thì dĩ nhiên hắn không phải là đồ đệ Trương Tử Vũ.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Thế ra gã vâng mạng tới đây cốt để ngấm ngầm giúp đỡ chúng ta.
Tôn Bất Tà nói:
- Người đó đã hạ thủ đâm ba mũi kim châm vào đầu Đại hung và Tứ hung một cách dễ dàng thì dĩ nhiên họ muốn Gi*t ૮ɦếƭ hai tên này cũng chẳng khó gì. Trương Tử Vũ là tay bản lĩnh cao thâm hơn hết trong bọn Nam Hải ngũ hung cũng bị người đó tùy ý an bài thì việc họ muốn trừ diệt Nam Hải ngũ hung không thành vấn đề.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Y đã đâm ba mũi kim châm vào Đại hung và Tứ hung lại phái người giả là đồ đệ Trương Tử Vũ coi giữ bên mình Ngũ hung, đồng thời ngấm ngầm viện trợ bọn ta thì đởm lược của y người thường khó lòng bì kịp.
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời:
- Đúng thế . Y phải có một tên thủ hạ giống hệt đồ đệ Trương Tử Vũ mới được.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Cái đó thì không cần. Nếu thuật dịch dung tinh thâm là có thể biến đổi diện mạo được ngay.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Tiêu huynh đệ ? Gã đồng tử đó có nói rõ lai lịch cho huynh đệ biết không?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:
- Không đâu. Gã chỉ nói cách lấy kim châm ra và cho biết canh hai đêm nay phải trở về phụng mạng. Có điều tại hạ nghe thanh âm dường như không phải là nam nhân.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Gã là gái giả trai ư?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cái đó tiểu đệ không rõ, chỉ nghe khẩu âm trong trẻo nhẹ nhàng, không giống thanh âm nam nhân.
Vô Vi đạo trưởng gật đầu nói:
- Phải rồi . Bọn y đã bắt hai tên đồng tử của Trương Tử Vũ, lợi dụng thuật hóa trang cho người trà trộn vào hầu cận hắn. Vì hai đồng tử thân hình bé nhỏ nên phải dùng gái giả trai.
Tôn Bất Tà nói:
- Đạo huynh nói rất có lý.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Bất luận gã là nam hay nữ, điều cốt yếu là chúng ta phải dò cho biết lai lịch Vô Vi đạo trưởng nói:
- Theo nhận xét của bần đạo thì chỉ trong một thời gian ngắn nữa người đó sẽ lộ chân tướng.
Tôn Bất Tà nói:
- Lão khiếu hóa có điều không hiểu là nhiều người chẳng chịu xuất hiện trên chốn giang hồ một cách quang minh chính đại, lại cố ý làm ra vẻ thần bí, ẩn mình sau bức màn để giật dây, chẳng biết họ có dụng ý gì?
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Nhiều người gặp trường hơp bất đắc dĩ, tỷ như cường địch thế lớn không dám ra mặt tranh đấu, phải giữ kín thân thế.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Tôn lão tiền bối cùng đạo trưởng đều là những nhân vật bôn tẩu giang hồ lâu năm, chẳng lẽ lại không lần ra chút manh mối nào ư ?
Vô Vi đạo trưởng lắc đầu đáp:
- Bần đạo đã suy nghĩ nhiều mà thủy chung chẳng nhận ra được ai.
Tôn Bất Tà nói:
- Nếu có chút manh mối thì lão khiếu hóa đã đoán ra rồi.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Theo tại hạ quan sát thì người đó dường như thu dụng rất nhiều nữ nhân là thủ hạ và chỗ nào cũng để ý giúp đỡ chúng ta.
Vô Vi đạo trưởng mấy môi toan nói nhưng lại thôi.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Tiêu huynh đệ bất tất phải nhọc lòng làm chi. Chẳng những y nhìn rõ mọi hành động của Thẩm Mộc Phong mà y còn giám thị cả bọn ta nữa. Nếu y có ý muốn gặp Tiêu huynh đệ thì huynh đệ có tránh mặt cũng không được. Còn y đã không muốn ra mắt hội kiến với chúng ta thì bàn tán cũng bằng vô dụng.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Hỡi ơi ! Không hiểu có phải người đó đã cứu song thân tiểu đệ không?
Chàng vừa dứt lời đột nhiên nghe đánh "vèo" một tiếng. Một mũi tên bay tới cắm vào thân cây cách chỗ Tiêu Lĩnh Vu năm thước. Đuôi mũi tên có một mảnh giấy trắng bay phất phơ.
Vô Vi đạo trưởng nhảy vọt lại rút tờ giấy ra thấy là một bao thơ ngoài bì đề:
"Thơ gởi cho Tiêu Lĩnh Vu.
Lão liền cầm thơ đưa cho chàng.
Tiêu Lĩnh Vu ngó lại phong bì rồi mở thơ coi thấy những hàng sau đây:
"Thẩm Mộc Phong hiện giờ đã biết khó lòng bắt sống được Tiêu đại hiệp để thu dụng. Vì thế hắn quyết định đưa đại hiệp vào đất ૮ɦếƭ. Theo ta biết thì thủ đoạn của hắn cực kỳ tàn độc. Dường như hắn dùng một thứ thuốc độc mãnh liệt và phái một trăm tên thủ hạ mẫn cán để đối phó với một mình đại hiệp. Việc này Thẩm Mộc Phong giữ rất bí mật ta không biết được nhiều. Vậy ta cảnh báo để đại hiệp coi chừng."
Cuối thơ không thự danh hay để tiêu chí chi hết.
Tiêu Lĩnh Vu đọc thơ rồi buông tiếng thở dài, trao lại cho Vô Vi đạo trưởng.
Vô Vi đạo trưởng coi thơ rồi nói:
- Vụ này nên tin là có, chứ đừng bảo là không. Chúng ta phải đề phòng mới được .
Tôn Bất Tà cũng ngó vào thơ rồi nói:
- Lão khiếu hoá có một biện pháp là chúng ta tương kế tựu kế để coi Thẩm Mộc Phong dùng thủ đoạn tàn ác gì?
Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Lão tiền bối cho nghe lời cao luận được chăng?
Tôn Bất Tà đáp:
- Chúng ta hãy đi tìm người của quí phái rồi sẽ nói cũng chưa muộn.
Lão dừng lại một chút rồi hỏi:
- Lão khiếu hoá còn nhớ dường như đạo trưởng đã bảo lệnh sư đệ đưa người đến Vọng Dương Cốc chờ đợi phải không?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Đúng thế Tôn Bất Tà hỏi:
- Lão khiếu hoá đi đã nhiều mà chưa hiểu Vọng Dương cốc ở đâu?
Vô Vi đạo trưởng đáp:
- Vọng Dương Cốc chỉ là một tiếng lóng. Bần đạo dẫn đường đi trong một giờ có thể tới nơi.
Đây là nơi sơn dã ít chân dấu người. Ba nhân vật khinh công trác tuyệt chạy rất mau. Quả nhiên đi chừng một giờ tới một hang núi xanh rờn.
Trong hang này dây neo rậm rạp, sâu không đầy trăm trượng. Một màu xanh biếc bao phủ khắp sơn cốc.
Tôn Bất Tà hỏi:
- Phải chăng đây là Vọng Dương Cốc?
Vô Vi đạo trưởng cười đáp:
- Đúng rồi . Bần đạo đặt tên hang núi này là Vọng Dương Cốc.
Lão vỗ tay ba cái.
Bỗng thấy dây leo rung động .
Triển Diệp Thanh nhảy ra thi lễ nói:
- Tiêu đệ nghinh tiếp sư huynh.
Vô Vi đạo trưởng hỏi ngay:
- Thương thế của Mã tổng thủ lãnh ra sao?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Hiện đã khá lắm.
Y đi trước dẫn đường, đưa mấy người chui xuống dưới đám dây leo xanh rờn.
Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu trông lên thấy một tảng đá núi lồi ra bao phủ một khu đất trống chừng ba trượng vuông. Trên mặt phiến đá dây leo kín mít che lấp ánh sáng mặt trời.
Mười mấy người đệ tử phái Võ Đường ngồi xếp bằng điều dưỡng nhưng trường kiếm vẫn đeo trên lưng.
Tôn Bất Tà ngấm ngầm thở dài nghĩ bụng:
- Võ Đương là một đại kiếm pháp trên chốn giang hồ, chỉ vì thù nghịch Bách Hoa sơn Trang mà chưởng môn nhân phải thống lĩnh đồ đệ tinh nhuệ bôn ba lánh nạn khắp nơi.
Bỗng nghe Tiêu Lĩnh Vu cất tiếng hỏi:
- Tôn lão tiền bối có diệu kế gì để đối phó với bọn người của Thẩm Mộc Phong?
Tôn Bất Tà cười khanh khách đáp:
- Biện pháp của lão khiếu hoá rất giản dị, chỉ cần biết cải trang là được.
Vô Vi đạo trưởng nói:
- Bần đạo có hiểu sơ qua về thuật hoá trang.
Tôn Bất Tà nói:
- Thế thì hay lắm. Thẩm Mộc Phong tìm trăm phương nghìn kế bắt song thân của Tiêu huynh đệ nhằm uy Hi*p y, nhưng nay tâm nguyện không đạt được. Hắn coi y là một tay kình địch cản trở mưu đồ bá nghiệp của y nên hắn cố trừ khử Tiêu Lĩnh Vu bằng mọi cách. Nhưng hắn biết võ công của Tiêu huynh đệ không để cho bất cứ một tay cao thủ nào hạ được. Vậy những tay cao thủ theo dõi Tiêu huynh đệ tất mang theo những vật cực kỳ tàn độc để hạ thủ. Lão khiếu hóa chủ trương chọn mấy người trong quí phái cải trang làm Tiêu huynh đệ. Mặt khác lão khiếu hóa cùng Tiêu huynh đệ cũng hóa trang thành người khác để bảo vệ cho mấy vị đệ tử quí phái. Khi đã khám phá ra bọn họ dùng độc vật gì thì việc đối phó với chúng không còn khó khăn nữa.
Vô Vi đạo trưởng đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Biện pháp của lão tiền bối rất cao minh, song việc hóa trang làm Tiêu huynh đệ không phải chuyện dễ.
Tôn Bất Tà nói:
- Cái đó thì không cần. Chỉ càn hóa trang cho hao hao giống Tiêu huynh đệ là được . Ban ngày chúng ta náu mình trong khách điếm, hết sức tránh cho người ngoài thấy mặt mà chỉ phao tin đồn ra ngoài là Thẩm Mộc Phong tự nhiên tìm tới nơi.
Vô Vi đạo trưởng gật đầu đáp:
- Hiện nay các môn phái lớn đều sợ lực lượng ghê gớm của Thẩm Mộc Phong nên không dám ra mặt chống đối hắn. Tiêu đại hiệp mới trong một thời gian ngắn đã khét tiếng giang hồ , cũng chỉ vì y dám chống cự Thẩm Mộc Phong. Tự cổ chí kim trên chốn giang hồ chưa có nhân vật nào nổi tiếng võ lâm mau lẹ như Tiêu đại hiệp.
Lão ngẩng mặt lên trời thở phào một cái nói tiếp:
- Phái Võ Đương cách Bách Hoa sơn trang chẳng bao xa, đã trở thành mục tiêu thứ nhất cần phải trừ diệt của Thẩm Mộc Phong. Hỡi ơi! Từ ngày Trương Tam Phong sư tổ sáng lập bản phái chưa bao giờ bị người bức bách đến nỗi phải rời núi Võ Đương, phiêu liêu khắp chốn. Nay bần đạo làm chưởng môn bản phái, chẳng những chưa chấn hưng được môn hộ mà chính mình còn phải dẫn đồ đệ đi phiêu bạt giang hồ lánh nạn.
Tôn Bất Tà ngắt lời:
- Đạo trưởng không nên chán nản như vậy. Bằng hữu giang hồ đều coi phái Thiếu Lâm như Thái sơn Bắc Đẩu trong võ lâm. Nhưng lão phu nhận xét thì như vậy không hẳn đã đúng. Quí phái bị Bách Hoa sơn trang coi là mục tiêu thứ nhất phải hạ thủ , đủ tỏ ra hắn coi trọng quí phái hơn cả phái Thiếu Lâm.
Vô Vi đạo trưởng mỉm cười nói:
- Lão tiền bối quá khen mà thôi. Sở dĩ Thẩm Mộc Phong coi phái Võ Đương là mục tiêu trọng yếu chỉ vì yếu tố địa lợi.
Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên xen vào:
- Tại hạ còn có điều thắc mắc.
Vô Vi đạo trưởng hỏi:
- Điều chi?
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Đạo trưởng dẫn hết những môn đồ tinh nhuệ ra ngoài núi Võ Đương, còn bao nhiêu đệ tử ở lại mà bị Thẩm Mộc Phong phái cao thủ đến vây đánh thì trên núi không đủ lực lượng kháng cự há chẳn phải gặp kiếp nạn thảm khốc ư ?
Vô Vi đạo trưởng trầm ngâm một lát rồi đáp:
- Cái đó bần đạo cũng đã nghĩ tới, nhưng Thẩm Mộc Phong là một nhân vật xảo quyệt thâm trầm. Hắn thấy bần đạo đã dẫn môn đồ tinh nhuệ rút đi rồi , thì có Gi*t ૮ɦếƭ hết những môn đồ ở Tam Nguyên đạo quán cũng chưa phải là tiêu diệt được phái Võ Đương mà còn khiến cho những người còn sống tăng thêm một phần nợ máu. Hắn là người nham hiểm sâu sắc chắc không bao giờ làm việc đó.
Tôn Bất Tà vỗ đùi nói:
- Đúng rồi . Lão khiếu hóa cũng đồng quan điểm với đạo huynh.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- Té ra Vô Vi đạo trưởng dẫn đệ tử lưu lạc giang hồ vì e ngại Thẩm Mộc Phong kéo đến vây đánh để báo thù.
Tôn Bất Tà bỗng dậm chân nói:
- Lão khiếu hoá không hiểu sao chín đại môn phái lại không đồng tâm hiệp lực để đối phó với Thẩm Mộc Phong . Thời gian càng kéo dài. thực lực hắn càng mạnh lên. Chẳng lẽ họ chờ nước đến chân rồi mới nhảy?
Vô Vi đạo trưởng thở dài đáp:
- Lão tiền bối nói vậy là phải, nhưng các phái cũng có nỗi khổ tâm của họ.
Theo chỗ bần đạo biết thì chưởng môn các phái cũng hiểu điều này. Nhưng vì thế lực của Thẩm Mộc Phong quá mạnh, không ai dám đứng ra tiên phong, sợ phái mình bị tiêu diệt trước. Họ chỉ ngấm ngầm phái những đệ tử tinh nhuệ đi tìm kiếm chìa khoá cung cấm, hy vọng lấy được kỳ kỹ tuyệt học của cao nhân, ngõ hầu chế phục Thẩm Mộc Phong, lại có thể khuếch trương môn phái, cầm quyền lãnh đạo võ lâm.
Lão nói tới đây , quay lại nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Bần đạo có ,ấy câu muốn hỏi Tiêu đại hiệp được chăng?
Tiêu Lĩnh Vu mỉm cười hỏi lại:
- Phải chăng là vấn đề liên quan đến chiếc chìa khóa cung cấm ?
Vô Vi Đạo Trưởng đáp:
- Phải rồi ! Theo tin đồn thì chiếc chìa khóa cung cấm đã lọt vào tay Khâu Vân Cô, không hiểu hư thực thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu nói:
- Vãn bối tuy đã gặp Khâu Vân Cô, nhưng lúc đó chưa hiểu gì đến việc võ lâm, nên không rõ chiếc chìa khóa cung cấm.
Vô Vi Đạo Trưởng lại hỏi:
- Bần đạo nghe đồn Khâu Vân Cô đã qui tiên, chẳng hiểu có đúng không ?
Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu đáp:
- Cái đó thì đúng rồi. Khâu Vân Cô thật sự đã qui tiên !
Vô Vi Đạo Trưởng khẻ đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
- Xin cho bần đạo hỏi thêm một câu : Chiếc chìa khóa cung cấm có phải đã lọt vào tay Khâu Tử San ?
Tiêu Lĩnh Vu chưa kịp trả lời, bỗng nghe có tiếng cười nói:
- Đúng là lọt vào tay Khâu Tiểu San rồi.
Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn ra thấy bọn Trung Châu Nhị Cổ, Tư Mã Càn, Vân Dương Tử đang nối đuôi nhau đi tới. Người nói câu vừa rồi chính là Thương Bát.
Thương Bát đang vừa cười vừa nói , chợt nhìn thấy Tiêu Lĩnh Vu liền dừng lại.
Tiêu Lĩnh Vu ngó Thương Bát đáp:
- Vụ này hai vị huynh đệ của tại hạ biết rõ. Vậy Đạo trưởng hãy hỏi họ là được.
Thương Bát tiến lên rồi cười nói:
- Chính Khâu cô nương đã nói với tại hạ là cô đã cất chiếc chìa khóa cung cấm . Nhưng cô không đeo ở bên mình , chẳng hiểu cô để đâu?
Vô Vi Đạo Trưởng nói:
- Mong rằng Khâu cô nương sớm vào được cung cấm để học thành tuyệt nghệ đặng kiềm chế Thẩm Mộc Phong.
Tiêu Lĩnh Vu nghe nhắc tới Khâu Vân Cô và Khâu Tiểu San, lòng chàng đau sót, vì di thể của Khâu Di chưa được mai táng, còn Khâu Tiểu San chẳng hiểu lạc lõng nơi đâu? Bất giác chàng thở dài cúi đầu xuống.
Thương Bát đang nói về vấn đề này thao thao bất tuyệt, nhưng thấy Tiêu Lĩnh Vu lộ vẻ đau thương, nên không dám nói nhiều.
Tôn Bất Tà đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
- Khâu Vân Cô đã tạ thế, Khâu Tiểu San không hiểu lạc lõng nơi đâu. Chiếc chìa khóa cung cấm như đã chìm đáy biển, ta chẳng bàn tới làm chi ! Việc khẩn yếu trước mắt là đối phó với Thẩm Mộc Phong, vãn hồi kiếp nạn cho võ lâm. Chẳng lẽ không tìm thấy chiếc chìa khóa cung cấm thì đành để Thẩm Mộc Phong trừ diệt hết võ lâm hay sao?
Tiêu Lĩnh Vu đang buồn bã, nghe Tôn Bất Tà nói mấy câu này, nổi lòng hào khí, thẳng thắng đáp:
- Hiện giờ các môn phái lớn trên chốc giang hồ không dám kháng cự cùng Thẩm Mộc Phong, chẳng phải vì tiếng ác của hắn đã uy Hi*p họ. Theo ý tại hạ thì chúng ta hãy làm cho Thẩm Mộc Phong một phen thất bại để cổ võ và khuyến khích các môn phái lớn đồng tâm hiệp lực kháng cự kẻ thù chung.
Tôn Bất Tà giơ ngón tay cái lên nói:
- Phải rồi ! Quả nhiên người có chí chẳng phải luôn cao, đã không có chí hòng đến trăm tuổi cũng uổngmà thôi !
Vô Vi Đạo Trưởng nói:
- Lời Tiêu đại hiệp nói quả là thượng sách, nhưng có mưu lược thêm vào thì càng nhiều hy vọng, thu lượm được nhiều hiệu quả mau chóng.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi:
- Xin cho nghe lời cao luận được chăng ?
Vô Vi Đạo Trưởng đáp:
- Chúng ta hãy đánh được những tiếng nhỏ phao tin ra ngoài, là Thẩm Mộc Phong muốn hạ thủ một phái lớn nào đó để gở uy danh. May ra có thể làm chấn động võ lâm, để họ nỗi lòng hào khí đối phó với Thẩm Mộc Phong.