Mã Văn Phi chợt nói :
- Xin Tư Mã huynh nói tường tận hơn.
Tư Mã Càn liếc mắt nhìn Phụng Trúc đứng trong góc nhà, muốn nói lại thôi.
Phụng Trúc có vẻ biết điều, đưa mắt ngó tình thế rồi rón rén rút lui.
Mã Văn Phi tủm tỉm cười :
- Bây giờ Tư Mã huynh có thể cho nghe được rồi.
Tư Mã Càn đáp :
- Mục đích Mã huynh đến đây làm gì chẳng những tiểu đệ đã hiểu rõ mà e rằng Chu Triệu Long cũng biết tường tận.
Mã Văn Phi cười mát nói :
- Ðúng thế! Giữa tiểu đệ và Bách Hoa sơn trang đã chẳng đồng đạo thì khó mà mưu sự với nhau được. Họ chỉ vì nể mặt tại hạ mà đưa ra thi*p mời, nếu tiểu đệ không tới há chẳng để đồng đạo võ lâm cười mình là kẻ nhát gan?
Tư Mã Càn đáp :
- Theo nhận xét của tại hạ thì Mã huynh tới đây e rằng chẳng phải vì vấn đề thể diện.
Mã Văn Phi động tâm tự nhủ :
- Thằng cha ít qua lại võ lâm Trung Nguyên, nhưng không hiểu rõ lai lịch hắn, lại không biết mối liên quan giữa hắn và Bách Hoa sơn trang thì chẳng thể tiết lộ cơ mật với hắn được.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, Mã Văn Phi quyết định chủ ý rồi cười mát nói :
- Bất luận Tư Mã huynh nhận xét thế nào, tiểu đệ cũng không biến đổi chủ ý.
Tư Mã Càn nói :
- Nếu Mã huynh chịu cho tiểu đệ hay về kế hoạch đã định thì tiểu đệ có thể giúp đỡ Mã huynh được chăng?
Mã Văn Phi cười đáp :
- Tư Mã huynh tự xưng là Thần Bốc sao không bói một quẻ xem trong lòng tiểu đệ mưu đồ việc gì?
Tư Mã Càn lộ vẻ không bằng lòng đứng phắt dậy nói :
- Coi chừng Mã huynh không tín nhiệm tại hạ rồi?
Mã Văn Phi cũng đứng lên cười hỏi :
- Chúng ta mới gặp nhau một lần mà Tư Mã huynh hỏi nhiều như vậy chẳng là thái quá ư?
Tư Mã Càn biến sắc lạnh lùng hỏi lại :
- Phải chăng Mã huynh bức bách tại hạ trợ giúp cho Bách Hoa sơn trang?
Mã Văn Phi hững hờ đáp :
- Cái đó là ở nơi Mã huynh.
Tư Mã Càn đột nhiên bưng chung trà lên uống rồi lạnh lùng hỏi :
- Nội nhật hôm nay Mã huynh gặp nạn đổ máu có muốn tại hạ trỏ đường cho không?
Mã Văn Phi cười đáp :
- Ðã là đại trượng phu há còn sợ sống ૮ɦếƭ? Tư Mã huynh bất tất phải nhọc lòng.
Tư Mã Càn lạng lùng :
- Mã huynh đã không tin toán thuật của tiểu đệ thì chẳng còn gì để nói nữa.
Hắn đặt chung trà xuống rảo bước đi ngay.
Ðông Hải Thần Bốc Tư Mã Càn từ Ðông Hải xa thăm tới đây. Hắn tự phụ tinh thông toán thuật muốn dương danh trên đường võ lâm ở Trung Nguyên. Hắn vừa vào Trung Nguyên đã tiếng đồn Bách Hoa sơn trang liền đến bái trang để tự tiến thân. Hắn cho những điều sở học của mình sẽ được người tôn kính, không ngờ bị coi thường, nên trong lòng tức giận, muốn viện trợ Mã Văn Phi khiến cho Bách Hoa sơn trang phải một phen trời long đất lở, ngờ đâu lại bị Mã Văn Phi cự tuyệt
Phụng Trúc đứng bên ngoài thấy Tư Mã Càn hậm hực bỏ đi liền lén lút vào phòng thu dọn trà. Ngờ đâu ngón tay thị vừa ᴆụng vào chung trà mà Tư Mã Càn vừa uống, cái chung bằng sứ đã vỡ nát ra như cám rớt xuống đất.
Mã Văn Phi sửng sốt không nói lên lời.
Phụng Trúc mỉm cười nói :
- Tư Mã tiên sinh võ công thật là lợi hại. Nếu y trầm tĩnh một chút không ham danh lợi một cách nóng nảy tất sẽ được Bách Hoa sơn trang trọng dụng.
Mã Văn Phi động tâm tự nhủ :
- Con nha đầu này dường như biết nhiều chuyện mà lúc thị bình luận võ công của Tư Mã Càn giọng nói bình tĩnh, không lộ vẻ kinh ngạc, cũng không ra chiều thán phục. Chẳng lẽ thị cũng vào hạng võ công thượng thặng. Chi bằng ta nhân cơ hội này dò hỏi những điều bí mật trong trang.
Y hắng đặng một tiếng rồi hỏi :
- Tại hạ từng nghe Bách Hoa sơn trang là một nơi thu nạp hiền tài, nên trong trang chẳng thiếu gì kỳ nhân dị sĩ mà sao lại lãnh đạm với Tư Mã Càn?
Phụng Trúc cười đáp :
- Ðáng lý tiểu tỳ không dám bàn đến chuyện này, nhưng Mã gia là bậc chính nhân quân tử quyết không hãm hại tiểu tỳ dù có nói chuyện một chút cũng không sao.
Thị thò đầu nhìn ra ngoài rồi nói tiếp :
- Ðáng buồn Tư Mã Càn đến chẳng hợp thời. Ðại trang chủ mải lo về cuộc anh hùng đại hội không rảnh để tiếp kiến y, thành ra một bậc kỳ tài phải chịu mai một.
Mã Văn Phi hỏi :
- Chẳng lẽ Trang chủ không nhìn ra Tư Mã Càn mình mang tuyệt kỹ.
Phụng Trúc cười đáp :
- Một là mục lực của Nhị trang chủ không bằng Ðại trang chủ, tuy cũng nhận ra Tư Mã Càn là một nhân vật kỳ tài mà không nhìn thấy bản lãnh cao thâm của tiên sinh. Hai là y không có quyền trọng dụng Tư Mã Càn.
Mã Văn Phi hỏi :
- Sao? Y là Nhị trang chủ ở Bách Hoa sơn trang chẳng lẽ không quyết định được việc gì ư?
Phụng Trúc đáp :
- Quyền hành ở Bách Hoa sơn trang tập trung cả vào một tay Ðại trang chủ, Nhị trang chủ bất quá là người chuyển đạt mệnh lệnh của Đại trang chủ mà thôi.
Mã Văn Phi nói :
- Té ra là thế.
Phụng Trúc buồn rầu thở dài nói :
- Mã gia! Câu chuyện này tiểu tỳ chỉ nói một mình Mã gia nghe mà thôi. Nếu tiết lộ ra ngoài lọt vào tai Ðại trang chủ hay Nhị trang chủ thì tiểu phải chịu đựng đau khổ vô cùng. Nhị trang chủ tuy không có quyền quyết định đại sự, nhưng việc trừng trị một tên tiểu tỳ y lại có thừa.
Mã Văn Phi an ủi thị :
- Xin cô nương cứ an tâm. Mã Văn Phi này chẳng phải là kẻ tiểu nhân phản phúc.
Y ngừng lại một chút rồi hỏi :
- Cô nương có biết Thẩm đại trang chủ mở đại tiệc vào ngày nào không?
Phụng Trúc đáp :
- Ðại tiệc vào trưa mai nhưng tối hôm nay cũng có một dạ yến. Tiệc bày trong vườn hoa trước Vọng Hoa lâu và do Ðại trang chủ thân hành chủ tọa.
Mã Văn Phi nói :
- Ðược cô nương chỉ điểm tại hạ rất lấy làm cảm kích.
Phụng Trúc mỉm cười đáp :
- Lời Mã đại gia đã hứa xin đại gia đừng quên.
Mã Văn Phi đáp :
- Cô nương bất tất phải quan tâm.
Trong lòng rất lấy làm kỳ, Mã Văn Phi tự hỏi :
- Ta hứa với thị điều chi. Hứa vào lúc nào?
Phụng Trúc lại mỉm cười, nét mặt vui tươi thu dọn đồ trà mang ra.
Bỗng thấy Tiêu Lĩnh Vu từ từ bước vào sảnh đường nói :
- Xin Tổng thủ lãnh mượn cơ hội này nghỉ ngơi một lúc. Ðêm nay chắc còn phải thù tiếp nhiều.
Mã Văn Phi đáp :
- Phải rồi! Ta tọa tức ngay trong sảnh đường này cũng được.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm lấy làm kỳ tự hỏi :
- Tại sao y không vào phòng ngủ đã có ta ở ngoài hộ vệ sao y lại không y tâm.
Chàng còn đang kinh nghi thì Phụng Trúc lại vào sảnh đường nói :
- Mã gia yên tâm vào phòng nghỉ ngơi. Tiểu tỳ đã dời hai chậu hoa đi chỗ khác rồi.
Mã Văn Phi bụng bảo dạ :
- Con nha đầu này quả nhiên rất thông minh. Y vào phòng ngủ quả không ngửi thấy mùi hương nữa. Y ngồi xếp bằng trên trường vận khí điều hòa hơi thở.
Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Phụng Trúc hỏi :
- Khi Tổng thủ lãnh của bọn tại hạ ngồi điều tức không ai được làm kinh động. Nơi đây tạm để cho tại hạ trong coi, không dám làm phiền cô nương.
Tuy da mặt chàng vàng ửng, nhưng thuốc dị dung cũng không thể biến đổi được khuôn mặt đoan chính cùng cặp mắt trong sáng.
Mục quang của Phụng Trúc lúc vừa chạm vào nhãn thần của Tiêu Lĩnh Vu. Thị chợt chấn động tâm thần, không nhịn được nhìn chàng một hồi rồi cất giọng mơ màng hỏi :
- Khuôn mặt và nhãn thần của Mã huynh rất giống một người.
Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng hỏi :
- Tại hạ giống ai?
Phụng Trúc đưa bàn tay nắm lấy cửa ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp :
- Trong lúc nhất thời, tiểu muội không nghĩ ra được nhưng cặp nhãn thần này nhất định tiểu muội đã trông thấy rồi.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Nhãn quang cùng ký ức con nha đầu này thật là lợi hại? Mình đã thay đổi sắc mặt mà thị vẫn nhận ra. Mình không nhớ được thị chút nào, chắc là trước kia ít gặp mặt.
Phụng Trúc dịu dàng hỏi :
- Mã huynh theo hầu Mã gia đã lâu chưa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
Phụng Trúc chậm chạp bước ra cửa phòng. Chân trái thị đột nhiên thu lại. Thị quay lại giơ tay lên đầu miệng nói :
- Tiểu muội nghĩ ra rồi. Mã huynh lại đây tiểu muội nói cho nghe.
Tiêu Lĩnh Vu tuy trong lòng không muốn nhưng biết bọn tỳ nữ ở đây bề ngoài là hầu hạ tân khách, nhưng bên trong ngấm ngầm giám thị tân khách. Nếu chàng lãnh đạm với chúng tất chúng sẽ đưa hơi với Chu Triệu Long, có khi còn khiến Thẩm Mộc Phong đề phòng cẩn thận hơn thì việc cứu song thân của chàng càng thêm trở ngại.
Chàng từ từ tiến ra hỏi :
- Phụng Trúc cô nương muốn nói gì?
Phụng Trúc đáp :
- Mã huynh giống Tam trang chủ của bọn tiểu muội quá.
Tiêu Lĩnh Vu giật nẩy mình lên nói :
- Tại hạ giống Tam trang chủ ở quí trang ư? Chắc cô nương nói giỡn rồi.
Phụng Trúc cười đáp :
- Ðó là sự thực hoàn toàn. Cặp mắt của Mã huynh ướt rượt như hoa đào rất giống Tam trang chủ chỉ có nước da vàng ửng mà thôi. Tam trang chủ lại hình dong tuấn tú hơn Mã huynh nhiều.
Thị nói rồi không chờ Tiêu Lĩnh Vu đáp lại đã trở gót đi ngay.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :
- Con nha đầu này đã phát giác ra ta giống hệt Tam trang chủ của chúng. Thị nhận ra được chỉ vị cặp mắt, ta phải thật lưu tâm đến nhãn thần của mình mới được
Vừng thái dương đã lặn non đoài. Bức màn đêm buông xuống. Chân trời Ðông vầng trăng đã xuất hiện.
Phụng Trúc tay cầm đèn Ⱡồ₦g chụp bằng se mỏng từ từ đi tới khẽ hỏi Tiêu Lĩnh Vu :
- Mã gia đã tỉnh chưa?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Chưa. Cô nương có điều chi dạy bảo?
Phụng Trúc nói :
- Bữa tiệc tẩy trần của Ðại trang chủ đã được bày ra rồi. Xin kêu Mã đại gia dậy đi để y còn rửa mặt thay quần áo chuẩn bị phó yến.
Tiêu Lĩnh Vu cười đáp :
- Chuyện này dễ lắm. Cô nương bất tất phải băn khoăn tại hạ quyết không lỡ việc đâu
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Tại hạ có một điều muốn thỉnh giáo cô nương mà chưa hiểu cô có chịu cho biết chăng?
Phụng Trúc hỏi :
- Ðiều chi vậy?
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Ðêm nay không hiểu bọn tại hạ có gặp quí Tam trang chủ chăng?
Phụng Trúc đáp :
- Dĩ nhiên là được, vì tệ Đại trang chủ mở cuộc quần hùng đại hội này để giới thiệu tệ Tam trang chủ với quần hùng trên chốn giang hồ.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :
- Không biết tên nào sẽ mạo xưng ta? Chẳng lẽ Lam Ngọc Ðường đã bị Thẩm Mộc Phong thu nạp vào Bách Hoa sơn trang rồi?
Lại nghe Phụng Trúc hỏi :
- Phải chăng vì tiểu muội bảo Mã huynh giống Tam trang chủ mà Mã huynh hỏi câu này?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Dĩ nhiên đó là một nguyên nhân trọng yếu, tại hạ muốn được coi Tam trang chủ xem tại sao tướng mạo giống nhau mà lại có kẻ giàu sang, người bần tiện?
Phụng Trúc cười nói :
- Tiểu muội bảo Mã huynh chỉ giống y cặp mắt, còn những chỗ khách thì trật nhiều quá.
Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi :
- Không hiểu Trung Châu nhị cổ và Thần Thâu Hướng Phi đã trà trộn vào Bách Hoa sơn trang này được chưa?
Tiêu Lĩnh Vu còn đang ngẫm nghĩ thì Mã Văn Phi đã đủng đỉnh bước ra.
Phụng Trúc nghiêng mình thi lễ hỏi :
- Mã gia có muốn thay áo không?
Mã Văn Phi đáp :
- Không cần. Tiệc tẩy trần của quí Đại trang chủ bao giờ mới bắt đầu?
Phụng Trúc ngửng đầu trông lên trời cười đáp :
- Trăng đã lên trên đầu ngọn cây vậy đã tới giờ rồi đó.
Mã Văn Phi hỏi :
- Những người tham dự tiệc này là những nhân vật thế nào?
Phụng Trúc đáp :
- Những nhân vật được mời đến Bách Hoa sơn trang tối nay sẽ đến hết.
Mã Văn Phi gật đầu nói :
- Bọn tại hạ đi ngay.
Phụng Trúc cầm ngọn đèn chụp bằng sa để lên bàn rồi nói :
- Tiểu tỳ xin dẫn đường cho Mã gia.
Ðoạn thị cất bước đi ngay.
Mã Văn Phi quay lại ngó Tiêu Lĩnh Vu, dùng phép truyền âm nói :
- Tiêu huynh. Lúc phó yến Tiêu huynh đừng quên thương nghị với bọn Trung Châu nhị cổ để thương nghị kế hoạch động thủ.
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu. Chàng tiến nhanh hai bước đến sát sau lưng Phụng Trúc làm bộ rụt rè hỏi :
- Trước nay cô nương vẫn ở trong Thúy Trúc hiên này ư?
Phụng Trúc đáp :
- Phải rồi! Bọn tiểu muội ở đây đề dùng chừ Trúc để đặt tên và chầu hầu tân khách ở Thúy Trúc hiên.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Té ra là thế. Nếu vậy những vị ở Lan Hoa tịnh xá cũng dùng chữ Lan để đặt tên ư?
Phụng Trúc cười đáp :
- Mã huynh thông minh thật suy một việc ra cả mấy việc.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Cô nương dạy quá lời.
Chàng tự nhủ :
- Trước mình làm Tam trang chủ ở đây thì bọn nha đầu này muốn nói với mình một câu cũng không phải chuyện dễ. Khi nào chúng dám giở giọng trào phúng với mình.
Lúc đi qua mấy luống hoa rồi, chàng ngửng đầu trông lên thấy tòa lầu cao ngất. Rất nhiều tỳ nữ vây bọc xung quanh.
Quanh lầu là khu đất trồng cỏ. Mười mấy bàn tiệc đã bày ra. Coi tình hình này thì số thực khách được mời dự cũng không đông lắm.
Mã Văn Phi chau mày nói :
- Này cô nương. Chúng ta đến sớm quá chăng?
Phụng Trúc đáp :
- Không sớm đâu. Mã gia hãy coi bên kia thì biết mọi người đến cả rồi.
Mã Văn Phi ngảnh đầu trông ra quả thấy một ả nữ tỳ áo lam tay cầm đèn Ⱡồ₦g giơ cao lên từ trong rặng hoa phía bắc từ từ đi tới.
Phía sau tỳ nữ áo lam là một văn sĩ tay xách cái rương giát vàng mình mặt áo trường bào, chùm râu đen chùm xuống trước иgự¢. Văn sĩ này lối bốn chục tuổi.
Tiêu Lĩnh Vu vừa ngó thấy đã nhận ra là Vũ Văn Hàn Ðào chủ chân Toàn Cơ thư lâu ở Hướng Dương Bình miền Triết Bắc.
Theo sau lão là Bạch niên thư sinh Thành Anh.
Vũ Văn Hàn Ðào được ả nữ tỳ áo lam cầm đèn Ⱡồ₦g dẫn tới ngồi ở chỗ sát cạnh Vọng Hoa lâu.
Kế đó, mấy chục ngọn đèn Ⱡồ₦g đều do mỹ tỳ cầm đi trước hướng dẫn tân khách từ trong các luống hoa lục tục xuất hiện.
Tiệc bày xong rồi. Mấy chục ả nữ tỳ đi đi lại lại đưa khách vào chỗ ngồi.
Phụng Trúc cười nói :
- Mời Mã gia nhập tiệc.
Thị cất bước đi trước đưa Mã Văn Phi vào chỗ ngồi.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ hỏi Phụng Trúc :
- Cô nương. Tại hạ có chỗ ngồi ở đây không?
Phụng Trúc nhíu cặp lông mày đáp :
- Mã huynh muốn ngồi thì cứ ngồi xuống một bên. Kể ra mỗi chỗ năm người nhưng sự thực nhân số đều khiến đủ.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ða tạ cô nương.
Phụng Trúc trở gót rút lui.
Bỗng nghe thanh âm lạnh lẽo vọng lại.
- Oan gia chạm trán. Không ngờ tiểu đệ được ngồi cùng bàn với Mã huynh.
Mã Văn Phi đảo mắt nhìn Tư Mã Càn thủng thẳng đáp :
- Tiểu đệ thực là có duyên với Tư Mã huynh.
Tư Mã Càn từ từ tiến vào ngồi đối diện với Mã Văn Phi.
Mã Văn Phi đảo mắt nhìn mấy chục ngọn đèn Ⱡồ₦g từ từ đi tới rồi bọn mỹ tỳ rút lui rất có thứ tự. Y không khỏi khen thầm :
- Bách Hoa sơn trang quả nhiên không phải tầm thường. Nguyên việc huấn luyện tiến thoái cho bọn tỳ nữ cũng chưa thấy môn hộ nào bì kịp.
Bỗng nghe Tư Mã Càn nói :
- Những tỳ nữ ở Bách Hoa sơn trang đều nguyệt thẹn hoa nhường. Không hiểu đã bao nhiêu người sa chân vào cạm bẫy phấn son?
Hắn nói mấy câu này thanh âm khá cao chủ ý để mọi người trong trường đều nghe rõ.
Quả nhiên mấy chục con mắt đều chăm chú nhìn hắn.
Tư Mã Càn vẻ mặt thản nhiên bưng chén trà lên uống rồi tự nói một mình.
- Dù nọc rắn Thanh Trúc, hay mũi chim oan vàng, hai thứ đó chưa độc, độc nhất phụ nhân tâm. Hoa hồng đẹp mà nhiều gai, tửu sắc khiến người mê hoặc nhưng họ lại tự phụ anh hùng luyến ái mỹ nhân. Tự trói mình vào bóng quần hồng mà có ai biết? ôi! Thật đáng than và đáng tiếc.
Hắn đề khí vào vào Đan điền nói câu này, thanh âm không lớn nhưng vọng đi rất xa. Bao nhiêu người trong tiệc đều nghe rất rõ.
Mã Văn Phi chau mày khẽ nói :
- Tư Mã huynh. Thế là đủ lắm rồi, quần hùng đều nghe rõ, họ đều chú ý nhìn
Tư Mã Càn lạnh lùng :
- Tiểu đệ nhận thấy bao nhiêu người ngồi đây phần lớn đều chui vào cạm bẫy phấn son. Há chẳng một việc đáng thương và đáng tiếc?
Mã Văn Phi bụng bảo dạ :
- Thằng cha này thấy lời nói của hắn chưa làm kinh động mọi người, hắn chưa chịu can tâm. Ta không nên nói chuyện với hắn nữa.
Rồi y quay đầu nhìn ra phía khác lờ đi như không nghe tiếng.
Tư Mã Càn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười khanh khách nói :
- Thiên hạ liều thật! ૮ɦếƭ đến gáy rồi lại còn ham rượu thịt.
Mấy câu này làm chấn động toàn trường. Lập tức mọi chỗ nổi lên những tiếng thì thầm.
Tư Mã Càn thấy vẫn chưa một ai hỏi gì đến mình liền vỗ bàn đánh “binh” một cái cho bát đũa tung bay tứ phía rồi cúi mặt xuống bàn mà khóc òa lên.
Từ trong những bụi hoa, bốn tên đồng tử áo xanh chạy ra thay đũa chén.
Mã Văn Phi thấy Tư Mã Càn cử động điên khùng, muốn khuyên nhủ mấy câu, nhưng lại e hắn khà khịa với mình nén không nói nữa.
Tiếng khóc của Tư Mã Càn mỗi lúc một lớn. Toàn trường đều nghe rõ.
Mã Văn Phi nghe tiếng khóc cực kỳ thê thảm thì trong lòng lấy làm kỳ tự hỏi :
- Người này võ công không phải tầm thường mà dường như cũng là con người tài hoa xuất chúng. Sao hắn lại cười khóc thất thường? Chẳng lẽ hắn quả mắc bệnh điên khùng?
Y nín nhịn cho đến lúc không nín nhịn được nữa, phải lên tiếng :
- Tư Mã huynh. Quần hào đến đủ rồi. Thịnh yến sắp khai diễn. Vậy mà Tư Mã huynh kêu gào khóc lóc như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
Tư Mã Càn ngửng đầu lên lau nước mắt thở dài hỏi :
- Tiểu đệ nhìn thấy những người đến đây số đông đều hiện tử khí thì nhịn khóc thế nào được?
Mã Văn Phi thở dài nghĩ thầm :
- Khó lòng làm cho thằng cha này biết phục thiện.
Lại nghe Tư Mã Càn nói tiếp :
- Ðáng than cho người đời không biết gì lật đật kéo đến đây để nộp mạng!