Ðột nhiên Thẩm Mộc Phong khoát tay không để những người còn lại giới thiệu nữa. Hắn đứng dậy hỏi :
- Phu nhân coi đủ rồi chứ?
Kim Hoa phu nhân gật đầu đáp :
- Tài năng của Thẩm đại trang chủ khiến cho tiện thi*p kính phục vô cùng! Những vị còn lại chắc cũng là người nằm vùng trong các môn phái.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Ðúng thế! Biết người biết mình đánh đâu được đó. Trong các môn phái khắp thiên hạ đều có người của Thẩm mỗ trà trộn vào. Bất luận tình thế võ lâm biến đổi ra sao, tình hình các phái lớn thế nào, tại hạ đều nhìn rõ như trong lòng bàn tay.
Hắn ngừng lại một chút rồi vẩy tay nói tiếp :
- Hiện giờ trong võ lâm tình thế khẩn trương, các vị không nên ở đây lâu, vậy xin khởi trình ngay đi.
Quần hào trong sảnh đường nghe nói từ từ rút lui. Chỉ trong khoảnh khắc đã giải tán hết.
Nhà đại sảnh rộng rãi chỉ còn lại năm người là Thẩm Mộc Phong, Chu Triệu Long, Kim Hoa phu nhân, Tiêu Lĩnh Vu và Vũ Văn Hàn Ðào.
Thẩm Mộc Phong chú ý nhìn Kim Hoa phu nhân nói :
- Việc Thẩm mỗ cho người vào nằm vùng trong các phái, trên đời không người thứ hai nào biết. Bữa nay tiểu đệ mượn kỳ hội họp năm năm một lần đem ra công bố với phu nhân cùng Vũ Văn huynh để chứng minh tiểu đệ đã chân tâm hợp tác.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Thẩm đại trang chủ cho người vào nằm vùng trong các môn phái thật là thâm mưu viễn lự, tiện thi*p rất khâm phục. Nay bọn họ đều giữ địa vị trọng yếu, tất nhiên Thẩm đại trang chủ có chỗ đại dụng.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Ðối với phu nhân cũng vậy chứ khác gì?
Hắn đằng hắng một tiếng rồi hỏi :
- Phu nhân đã điều tra các vật trao đổi chưa? Vân Dương Tử là tay xảo quyệt, không nên coi thường.
Kim Hoa phu nhân cười đáp :
- Ðã nhận xét cả rồi, chắc không lầm được.
Mụ lấy cuốn Tam Kỳ chân quyết và bức họa Ngọc Tiên Tử ra nói tiếp :
- Xin Thẩm đại trang chủ thu lấy cuốn Tam Kỳ chân quyết này. Còn bức họa Ngọc Tiên Tử thì...
Thẩm Mộc Phong vội ngắt lời :
- Bức họa Ngọc Tiên Tử đã thuộc quyền sở hữu của phu nhân, còn nhắc đến làm chi nữa?
Hắn giơ tay mặt lên nói tiếp :
- Tam đệ giữ lấy cuốn sách này.
Tiêu Lĩnh Vu giả vờ điều dưỡng, nhưng lúc những người nằm vùng ở các môn phái lớn tự giới thiệu, chàng đã chú ý lắng tai nghe, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.
Bây giờ Thẩm Mộc Phong kêu gọi chàng mở bừng mắt ra đưa tay ra cuốn Tam Kỳ chân quyết.
Tiêu Lĩnh Vu toan tìm lời từ chối thì Thẩm Mộc Phong đã lên tiếng :
- Cuốn Tam Kỳ chân quyết này là của chung giữa Bách Hoa sơn trang, Kim Hoa phu nhân và Vũ Văn huynh. Vậy tam đệ cất cho cẩn thận, nếu thất lạc là trách nhiệm Tam đệ nặng lắm đó.
Tiêu Lĩnh Vu đành vâng dạ cất sách đi..
Kim Hoa phu nhân thu lấy bức họa Ngọc Tiên Tử, chú ý nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Tiêu huynh đệ là người kín đáo, kiếm thuật tinh thông ít kẻ bì kịp...
Thẩm Mộc Phong ngắt lời :
- Tại hạ chưa được nghe đầu đuôi những chuyện xảy ra. Bất luận vị nào kể cũng được. Những người Võ Ðương phó ước, ngoài Vân Dương Tử còn những ai nữa?
Vũ Văn Hàn Ðào cười đáp :
- Chung Nam nhị hiệp và một vị tục gia đệ tử phái Võ Ðương.
Thẩm Mộc Phong hỏi :
- Chung Nam nhị hiệp cũng tham dự vào việc thị phi này ư?
Vũ Văn Hàn Ðào đáp :
- Ðúng thế! Tiểu đệ đã khuyên hai người đó, nhưng họ vẫn dấn thân vào nơi nước ᴆục cũng là một chuyện bất tất.
Kim Hoa phu nhân hỏi :
- Sao? Chung Nam nhị hiệp đều là tay đáo để.
Vũ Văn Hàn Ðào đáp :
- Chung Nam nhị hiệp vanh danh ba chục năm trên chốn giang hồ. Người ăn mặc theo kiểu văn nhã đó là Cát Thiên Nghi, sử dụng quạt phong hỏa nan bằng sắt, chẳng những chiêu thuật tinh luyện, biến hóa vô cùng, mà trong quạt còn ngấm ngầm giấu nước lửa và ám khí tuyệt độc. Ngót ba mươi năm họ đã độc bộ võ lâm chưa gặp ai là địch thủ. Nếu hai người đó hết sức viện trợ phái Võ Ðương thì đúng là hai tay kình địch.
Kim Hoa phu nhân cười lạt nói :
- Ðã vậy thì bản nhân phải tỷ đấu với họ một phen.
Mụ dừng lại một chút đảo mắt nhìn Vũ Văn Hàn Ðào hỏi :
- Bản nhân muốn phiền Vũ Văn huynh một việc được chăng?
Vũ Văn Hàn Ðào ngấm ngầm chau mày đáp :
- Nếu năng lực của tại hạ làm được sẽ xin hết sức.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Nhân dịp bọn họ chưa kịp đi xa, phiền Vũ Văn huynh thay mặt tiện thi*p mời Chung Nam nhị hiệp sáng mai tương hội ở ngoài Bách Hoa sơn trang.
Vũ Văn Hàn Ðào hỏi :
- Phu nhân mời Chung Nam nhị hiệp làm gì?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Tiện thi*p muốn xem rõ cây quạt phong hỏa của Cát Thiên Nghi.
Thẩm Mộc Phong cười hỏi :
- Chúng ta chưa chuẩn bị kỹ càng, những người mời cũng chưa đến đủ, tưởng phu nhân nên nhẫn nại một chút nên chăng?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Ý kiến của tiện thi*p khác với Thẩm đại trang chủ. Hiện giờ Vô Vi đạo trưởng chưa hoàn toàn phục hồi sức lực, phái Võ Ðương không người lãnh đạo. Sáng sớm mai tiện thi*p đấu với Chung Nam nhị hiệp, thắng họ rồi mở cờ dóng trống bắt sống Vô Vi đạo trưởng, bức bách môn hạ phái Võ Ðương phải hàng phục Bách Hoa sơn trang...
Thẩm Mộc Phong ngắt lời :
- Theo chỗ tại hạ biết thì bọn Vô Vi đạo trưởng Vân Dương Tử đều là những người cao ngạo, dù làm viên ngọc vỡ cũng đành, chứ không chụi làm viên ngói toàn vẹn.
Kim Hoa phu nhân nói :
- Nếu thế thì chúng ta đoạt tiên cơ mà trừ diệt những người đầu não phái Võ Ðương để bọn họ như rắn không đầu thì quét sạch sào huyệt cũng chẳng khó gì, mình có thanh trừ được kẻ uy Hi*p bên giường thì mới nhân cơ hội này làm nổi oai danh Bách Hoa sơn trang lên được.
Tiêu Lĩnh Vu chấn động tâm thấn nghĩ bụng :
- Mụ đàn bà này thật là thâm độc!
Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Nếu phu nhân đã đủ cơ trí nắm chắc được phần thắng Chung Nam nhị hiệp thì tại hạ xin theo lời. Còn người đưa tin phải phiền đến đại giá Vũ Văn huynh.
Kim Hoa phu nhân cười nói :
- Cả phái Võ Ðương dường như đều căm hận Vũ Văn huynh thấu xương tủy vậy để y tiếp xúc thì Vân Dương Tử cùng Chung Nam nhị hiệp quyết không từ chối.
Thẩm Mộc Phong nói :
- Chung Nam nhị hiệp oai danh lừng lẫy giang hồ mấy chục năm mà biết được lời khiêu chiến của phu nhân, quyết họ chẳng mượn cớ từ chối...
Hắn vẩy tay một cái, một ả nữ tỳ áo xanh chạy vào khom lưng hỏi :
- Ðại trang chủ có điều chi dạy bảo?
Thẩm Mộc Phong đáp :
- Ngươi nói ta có lệnh cho các trạm ngầm phải theo dõi hành tung của Vô Vi đạo trưởng.
Nữ tỳ dạ một tiếng rồi lật đật đi ngay.
Lát sau thị trở về nhà đại sảnh nghiêng mình nói :
- Ðã phái mười tám kỵ mã đem lệnh dụ của Đại trang chủ truyền đi.
Thẩm Mộc Phong gật đầu nói :
- Hay lắm! Người ra bảo văn phòng viết một phong thương khiêu chiến đưa đến Chung Nam nhị hiệp.
Ả nữ tỳ dạ một tiếng chạy đi. Lát sau ả cầm thư vào.
Thẩm Mộc Phong coi qua một lượt rồi đưa cho Kim Hoa phu nhân nói :
- Xin phu nhân coi lại, nếu không cần sửa đổi gì thì thụ danh vào. Tại hạ lập tức phái người đưa đi.
Kim Hoa phu nhân coi qua một lượt rồi cầm 乃út ghi tên họ vào.
Thẩm Mộc Phong cầm thơ đưa cho nữ tỳ áo xanh nói :
- Ngươi giao thư nầy cho quản gia bảo ta có lệnh nếu trước giờ tý đêm nay mà không giao thơ đến tay Chung Nam nhị hiệp được thì đem đầu về phục mạng.
Nữ tỳ dạ một tiếng đón lấy thư chạy đi...
Thẩm Mộc Phong thấy nữ tỳ áo xanh ra khỏi sảnh đường rồi từ từ đứng lên nói :
- Phu nhân cùng Vũ Văn huynh cũng nên nghỉ ngơi một lúc, tại hạ không dám quấy nhiễu nữa.
Hắn nói rồi rời khỏi nhà đại sảnh.
Tiêu Lĩnh Vu về đến Lan Hoa tịnh xá, Kim Lan, Ngọc Lan đã chờ đợi ở ngoài cửa đem trà nước vào, hầu hạ rất chu đáo.
Tiêu Lĩnh Vu thò tay vào bọc lấy cuốn Tam Kỳ chân quyết ra. Chàng để nguyên quần áo nằm xuống giường bụng bảo dạ :
- Nghe giọng lưỡi của Kim Hoa phu nhân thì dường như mụ đã có thành kiến. Vô Vi đạo trưởng đối với ta có lòng bảo vệ, Vân Dương Tử có ơn cứu mạng. Chẳng lẽ ta tọa thị điềm nhiên? Bây giờ biết tìm cách gì để thông tri cho các vị đặng kịp thời chuẩn bị.
Bỗng thấy Ngọc Lan bưng một cái bát sứ đi vào. Ðó là bát quế hoa bạch mộc nhĩ vẫn còn hơi nóng bốc lên. Thị nhìn Tiêu Lĩnh Vu kính cẩn nói :
- Tam gia! Mời Tam gia xơi bát thang Quế hoa bạch mộc nhĩ này.
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng bối rối đã toan cự tuyệt, nhưng thấy Ngọc Lan bưng bát thang vẻ mặt quan hoài lại không nỡ. Chàng liền cầm chiếc thìa múc ăn và khen :
- Ngon quá!
Ngọc Lan nói :
- Chỉ mong sao vừa miện Tam gia là tiện tỳ được thỏa mãn.
Bỗng thấy tấm rèm lay động, Kim Lan đã bưng chiếc khai bạc tiến vào cười nói :
- Ðầu tóc Tam gia rối bù, tiểu tỳ xin chải lại.
Tiêu Lĩnh Vu nhớ ngày trước Khâu Vân Di từng chải đầu cho chàng, chàng khẽ buông tiếng thở dài, lộ vẻ buồn rầu không nói gì.
Kim Lan liền cởi 乃úi tóc Tiêu Lĩnh Vu ra chải đầu lại. Còn Ngọc Lan cầm lấy thìa trong tay chàng múc thang đưa lên miện cho chàng ăn.
Tiêu Lĩnh Vu ăn hết bát thang Quế hoa bạch mộc nhĩ thì Kim Lan cũng chải đầu vừa xong cho chàng.
Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ tới Ðường Tam Cô suốt một ngày một đêm chưa được gặp mặt liền hỏi :
- Ðường cô nương có đến kiếm ta không?
Ngọc Lan ngơ ngác, tay cầm chiếc bát sứ suýt chút nữa đánh rớt. Thị ngó Tiêu Lĩnh Vu đáp không nên lời.
Tiêu rmh vu nghĩ thầm trong bụng :
- Bọn chúng sợ mình thế này, chắc là ta đã hung dữ với chúng. Vậy từ nay ta phải tử tế mới được.
Chàng liền mỉm cười :
- Các ngươi bất tất phải sợ hãi. Từ nay ta không nổi nóng với các ngươi nữa.
Ngọc Lan nói :
- Bọn tiện tỳ được Tam gia dìu dắt thoát vòng khổ ải, nguyện suốt đời làm kẻ nô tỳ, dù Tam gia đánh mắng cũng lấy làm mãn nguyện. Bọn tiểu tỳ chỉ xin Tam gia cho được luôn luôn theo hầu. Bất luận bị Đại trang chủ trừng phạt thế nào chị em tiểu tỳ cũng cảm kích vô cùng!
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ðược rồi! Ta chỉ còn lưu lại Bách Hoa sơn trang một ngày nữa rồi xin cho các ngươi đi theo ta.
Ngọc Lan nét mặt tươi lên nói :
- Ða tạ Tam gia! Nếu Tam gia rời khỏi trang cũng đem bọn tiểu tỳ đi theo lại càng hay hơn nữa.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ta bôn tẩu giang hồ mà đem hai cô gái đi theo há chẳng để ngươi ta cười cho ư?
Ngọc Lan đáp :
- Nếu Tam gia không muốn con gái theo hầu thì bọn tiểu tỳ hóa trang làm thư đồng cũng được.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ðược rồi!...
Ngọc Lan lại nói :
- Tam gia đã ưng cho, nô tỳ xin bái tạ.
Thị co gối quỳ xuống.
Tiêu Lĩnh Vu động tâm nghĩ thầm :
- Trước nay ta đối với chúng chưa từng nói đùa bao giờ, nay chúng thấy ta ưng chịu đem chúng theo hầu làm cho chúng hoan hỷ như điên.
Chàng chợt nhớ ả nữ tỳ Hà Hoa ở Vọng Hoa lâu bị cụt một tay liền tỉnh ngộ. Chàng từ từ đưa tay ra đỡ Ngọc Lan dậy nói :
- Các ngươi cứ yên lòng. Ta đã hứa lời quyết chẳng lừa gạt các ngươi.
Ngọc Lan bỗng sa lệ cười nói :
- Chị em tiểu tỳ xin hết lòng hết sức hầu hạ Tam gia.
Tiêu Lĩnh Vu cười hỏi :
- Bất tất phải nhắc lại chuyện này nữa. Ðường Tam Cô có đến đây không?
Ngọc Lan chớp mắt cho lệ nhỏ xuống. Thị ngó Kim Lan lẳng lặng không nói.
Kim Lan khẽ buông tiếng thở dài đáp :
- Ngọc Lan muội muội không dám nói. Ðường cô nương đã bị Đại trang chủ giam cầm vào thạch lao rồi.
Tiêu Lĩnh Vu giật mình kinh hãi hỏi :
- Sao? Y được Nhị trang chủ mời đến kia mà...?
Kim Lan sợ hãi người run bần bật, vội nói :
- Xin Tam gia nói khẽ chứ.
Tiêu Lĩnh Vu trấn tĩnh tâm thần hỏi :
- Câu chuyện này ra làm sao?
Ngọc Lan nói :
- Tam gia nói chuyện với Kim Lan tỷ tỷ. Ðể tiểu tỳ ra canh chừng.
Thị đặt cái bát xuống lạng người chạy ra, thân pháp rất mau lẹ, khinh công không phải tầm thường.
Kim Lan nói :
- Tiểu tỳ không biết rõ tình hình, nhưng dường như có liên quan đến Tam gia.
Tiêu Lĩnh Vu biến sắc nói :
- Nếu liên quan đến ta thì ta phải hỏi coi mới được.
Kim Lan rất đổi bồn chồn, vội lạng người ra cản Tiêu Lĩnh Vu lại :
- Tam gia! Tam gia định hỏi ai bây giờ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ta đi hỏi Nhị trang chủ.
Kim Lan nói :
- Ði hỏi thì có làm gì? Nhị trang chủ cũng không quyết định buông tha cô ra được.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Vậy ta đi kiếm Đại trang chủ.
Kim Lan lắc đầu nói :
- Ðại trang chủ đã hạ lệnh giam cô vào thạch lao, dĩ nhiên lão nhân gia không chnl buông tha cô. Tam gia có hỏi cũng bằng vô dụng.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Ngươi nói thế thì ta không can thiệp nữa ư?
Kim Lan đáp :
- Tam gia đừng can thiệp là hay.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Không được! Vụ này ta chẳng thể làm ngơ. Ðã mời người đến sao lại bắt giam vào thạch lao?
Kim Lan đáp :
- Tam gia! Tam gia nên biết rằng trong Bách Hoa sơn trang này không một ai dám chống lại mệnh lệnh của Đại trang chủ.
Ðột nhiên thị hạ thấp giọng xuống nói tiếp :
- Dù Tam gia được Đại trang chủ thương mến cũng không nên chống đối lão nhân gia.
Tiêu Lĩnh Vu nhíu cặp lông mày nói :
- Ta cũng biết thế. Cám ơn ngươi có lòng chỉ điểm. Nhưng vụ này thật vô lý. Ta phải hỏi cho biết rõ.
Kim Lan nói :
- Tam gia không sợ...
Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :
- Sợ gì? Ta không tin là Đại trang chủ chẳng còn một chút đạo lý.
Kim Lan khẽ thở dài nói :
- Tiểu tỳ ở Bách Hoa sơn trang từ thuở nhỏ, đã tai nghe mắt thấy vô số thảm cảnh kinh tâm động phách. Tam gia nhất định hỏi Đại trang chủ, tiểu tỳ không dám khuyên can, nhưng xin Tam gia cần để ý lắm mới được...
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ta không sợ. Ngươi bất tất phải quan tâm cho ta.
Kim Lan buồn rầu sa lệ thở dài nói :
- Ðao thương dễ tránh, ám khí khó nỗi đề phòng. Tam gia nên coi chừng.
Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi nói :
- Ta lỡ chân một bước mà hãm mình vào chốn bùn lầy.
Ðột nhiên bóng người thấp thoáng, Ngọc Lan vội nhảy vào báo :
- Kim Hoa phu nhân tới đó.
Tiêu Lĩnh Vu vội cất cuốn Tam Kỳ chân quyết đi. Bên ngoài nhà đã có tiếng cười trong trẻo của Kim Hoa phu nhân vọng vào, rồi mụ hỏi :
- Tiểu huynh có ở nhà không?
Tiêu Lĩnh Vu toan trả lời thì Kim Hoa phu nhân đã lướt tới như cơn gió thoảng. Mụ đảo mắt nhìn quanh rồi ngó Kim Lan, Ngọc Lan nói :
- Hai cô này đẹp đây. Tiểu huynh đệ thật là tốt phước.
Hai ả nữ tỳ khom lưng thi lễ nói :
- Phu nhân nói giỡn rồi. Bọn nô tỳ đâu dám thế?
Kim Hoa phu nhân nói :
- Ai giỡn với các ngươi làm chi? Ta khen các ngươi đẹp thật đấy.
Nhị tỳ biết mụ là khách quí của Bách Hoa sơn trang nên không dám cãi lại chỉ bưng trà vào rón rén lui ra.
Tiêu Lĩnh Vu đứng dậy nói :
- Nam nữ hữu biệt. Ngồi trong phòng nói chuyện không tiện. Chúng ta ra ngoài sảnh đường...
Kim Hoa phu nhân ngắt lời :
- Nam nữ hữu biệt thì sao hai con nha đầu kia lại ở trong phòng ngủ của tiểu huynh đệ? Tỷ tỷ thấy nơi đây được lắm, vậy ngồi đây nói chuyện hay hơn.
Tiêu Lĩnh Vu không sao được liền hỏi :
- Phu nhân giá lâm có điều chi dạy bảo?
Kim Hoa phu nhân hỏi lại :
- Tiểu huynh đệ đối với tỷ tỷ khách sáo như vậy thì ra cũng coi tỷ tỷ như người ngoài hay sao?
Tiêu Lĩnh Vu không biết trả lời thế nào đành lẳng lặng không nói gì.
Kim Hoa phu nhân tủm tỉm cười hỏi :
- Tiểu huynh đệ! Sáng sớm mai tỷ tỷ ước hẹn giao đấu với Chung Nam nhị hiệp, tiểu huynh đệ đã biết chưa?
Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :
- Lúc nẩy tại hạ đã nghe phu nhân nói.
Kim Hoa phu nhân ngắt lời đáp :
- Dẹp bỏ hai tiếng “phu nhân” đi.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Vậy tại hạ biết xưng hô cách nào bây giờ.
Kim Hoa phu nhân hỏi lại :
- Ta kêu ngươi bằng tiểu huynh đệ, vậy ngươi kêu ta bằng gì cho phải?
Tiêu Lĩnh Vu không muốn kêu bằng tỷ tỷ. Chàng chợt động tâm định hỏi ngay chuyện khác :
- Phải chăng phu nhân muốn tại hạ sớm mai ra ngoài lược trận?
Kim Hoa phu nhân cười khanh khách đáp :
- Không cần đâu. Tỷ tỷ tự tin rằng tự mình có thể đối phó được với Chung Nam nhị hiệp...
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Nhưng trong chiến trận khó mà tránh khỏi lỡ tay thiệt mạng. Tỷ tỷ còn nghe lệnh đại ca và Vũ Văn Hàn Ðào cùng Chung Nam nhị hiệp đều mình mang tuyệt kỹ, nhất là lão đại Cát Thiên Nghi sử cây quạt phong hỏa, có giấu ám khí và biến hóa khôn lường. Tỷ tỷ cần phải chuẩn bị mới được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Chẳng hiểu tại hạ có chỗ nào giúp được phu nhân được chăng?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Ta không cần tiểu huynh giúp đỡ mà chỉ cần thu cất giùm báu vật cho.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Báu vật gì vậy?
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Bức họa Ngọc Tiên Tử.
Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi :
- Cái đó...
Kim Hoa phu nhân ngắt lời :
- Không cái đó, cái kia gì nữa. Chính miệng Thẩm Mộc Phong đã nói ra bức họa Ngọc Tiên Tử thuộc quyền sở hữu của tỷ tỷ. Ngày mai tỷ tỷ ra trận mà bất hạnh thiệt mạng thì bức họa này tỷ tỷ để lại cho tiểu huynh đệ.
Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :
- Sao mụ không đem bức họa cho Thẩm Mộc Phong giữ dùm mà lại đưa cho ta cầm.
Lại nghe Kim Hoa phu nhân nói tiếp :
- Chẳng giấu gì tiểu huynh đệ, hai vị lệnh nghĩa huynh cùng Vũ Văn Hàn Ðào đều là những người không đủ tín nhiệm, tỷ tỷ nhẩm đi nhẩm lại chỉ mình tiểu huynh đệ là người đáng tin cậy mà thôi.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Cái đó chưa chắc.
Kim Hoa phu nhân cười nói :
- Dù tiểu huynh đệ không chịu trả lại, ta cũng không cần.
Mụ thò tay vào bọc lấy bức họa Ngọc Tiên Tử ra nói :
- Tiểu huynh đệ! Ngươi mở ra xem bức họa này chân hay giả.
Tiêu Lĩnh Vu nói ngay :
- Dĩ nhiên là thật, bất tất phải coi nữa.
Kim Hoa phu nhân đáp :
- Nếu tiểu huynh đệ cất đi dùm. Sáng sớm mai cuộc ác chiến mà tỷ tỷ không ૮ɦếƭ sẽ trở về lấy bức họa.
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Ðã thế thì tại hạ cung kính chẳng gì bằng tuân lệnh.