Khâu Tiểu San suy nghĩ kỹ tình thế trước mắt quả là mình bị bao vây bốn mặt. Từ trên đỉnh núi giá lạnh đến những hang trống đều có thiết kỵ chờ đợi, không hiểu bao nhiêu cao nhân võ lâm đang rượt theo, chẳng tài nào trốn thoát được. Dù nàng có ra sức đánh Gi*t thì cũng chỉ đả thương được một số ít người của đối phương mà thôi.
Song uất khí trong lòng không nơi phát tiết, nàng rung cánh tay ngọc một cái, thanh trường kiếm dài bốn thước tám tấc lấp loáng ánh hào quang, nàng cất tiếng hỏi :
- Phải chăng lão tiền bối không thèm động thủ với vản bối?
Sở Côn Sơn đáp :
- Lão phu đã từng này tuổi đầu mà lại động thủ với cô nương để tiếng tăm đồn đại giang hồ thành trò cười cho thiên hạ, việc này rất không nên.
Khâu Tiểu San tức giận hỏi :
- Lão tiền bối đã không động thủ với vản bối, vậy xông pha ngàn dặm đến đây há chẳng tốn công vô ích?
Sở Côn Sơn đáp :
- Theo chỗ lão phu được biết thì võ công của lệnh đường đã tới trình độ xuất thần nhập hóa. Kiếm pháp của Khâu gia lại là một môn tuyệt kỹ trong võ lâm. Khắp thiên hạ những người đả thương được lệnh đường phỏng có mấy kẻ? Vì thế lão phu tin chắc lệnh đường hãy còn sống trên nhân gian, không có lý nào đã từ trần được.
Khâu Tiểu San bụng bảo dạ :
- Lão này thật là ngoan cố. Xem chừng khó mà nói cho lão tin được.
Nghĩ tới đây đột nhiên Hà Khôn quát lên một tiếng, vung song chưởng nhảy xổ đến.
Khâu Tiểu San quay đầu nhìn lại thấy hai đại hán nai nịt áo xanh, tay cầm Quỷ đầu đao đã trèo lên ngọn núi.
Tiểu San chạy theo Hà Khôn. Hai gã chia nhau đánh với hai đại hán.
Hai bên vừa động thủ đã phóng chiêu thức liều mạng. Ðao quang lấp loáng tung hoành. Thế công của hai bên đều nhằm vào chỗ chí tử của đối phương.
Khâu Tiểu San coi võ công người mới đến thì nàng chỉ phóng tay một cái là có thể đâm chắt được cả hai gã. Nàng toan đến trợ chiến nhưng chỉ sợ Sở Côn Sơn nhân cơ hội mình bỏ đi động thủ đả thương Tiêu Lĩnh Vu.
Sở Côn Sơn dường như thấy rõ nghĩ của Khâu Tiểu San, lão vuốt râu cười nói :
- Bọn người mới đến bất quá là những tên thuộc hạ vào hạng ba hạng tư ở bang Thần Phong. Bọn chúng gây nên tội ác đã nhiều. Khâu cô nương muốn ra tay thì lão phu không giúp chúng đâu.
Khâu Tiểu San nghĩ thầm :
- Lão già cố chấp và hủ lậu, tính cách lại quái dị. Lão có nhiều chỗ giống nhử Trung Châu nhị cổ. Ta có thể lợi dụng tính cách ngoan cố của lão. Vậy ta trừ hai gã này rồi sẽ liệu.
Nàng tính vậy rồi chống kiếm lướt tới trước mặt hai đại hán áo xanh.
Lúc nàng cất bước, Tiêu Lĩnh Vu đứng cách xa một trượng chắp tay xá Sở Côn Sơn một cái, miệng hô :
- Lão bá bá!
Sở Côn Sơn chau mày đáp lễ hỏi :
- Tiểu huynh đệ có điều chi muốn nói?
Tiêu Lĩnh Vu không sợ hãi chút nào ngang nhiên tiền lại hỏi :
- Vì lẽ gì lão bá bá lại không tin lời tỷ tỷ Tiểu điệt?
Sở Côn Sơn ngơ ngác hỏi :
- Ai là tỷ tỷ Tiểu huynh đệ?
Tiêu Lĩnh Vu trỏ vào Khâu Tiểu San đáp :
- Y chính là tỷ tỷ Tiểu điệt. Y nói Vân di từ trần là một điều đúng cả trăm phần trăm.
Sở Côn Sơn nói :
- Cô ta mưu mẹo lắm! Nhưng lừa được người ta chứ chẳng dối được lão phu. Lão phu bôn tẩu giang hồ mấy chục năm, ᴆụng chạm với không biết bao nhiêu là cao nhân. Những tên ác đồ bị phơi thây về cặp Thanh Cương Nhật Nguyệt Luân này không biết bao nhiêu mà kể. Bọn lục lâm một khi nghe danh lão phu là vắt chân lên cổ mà chạy trối chắt...
Miệng lão đang thao thao, chợt nhớ tới người đứng trước mặt là thằng nhỏ 12, 13 tuổi, chưa hiểu gì về việc trên chốn giang hồ, lão vuốt râu thở dài nói tiếp :
- Hỡi ơi! Những đại sự trong võ lâm có nói ra thì cũng không hiểu được.
Tiêu Lĩnh Vu thưở nhỏ học nghệ phức tạp. Mấy bữa nay chàng theo Khâu Tiểu San dầy dạn phong trần, trải bao nguy hiểm nên trí năng chàng đã mở mang. Chàng nghe lão nói tủm tỉm cười đáp :
- Lão bá bá đã hạ sát những tên tồi bại thì dĩ nhiên lão bá bá là người rất tử tế!
Sở Côn Sơn nói :
- Cái đó đã hẳn. Hai mặt Nam Bắc sông Ðại giang trên đường võ lâm hễ ai nhắc tới lão phu họ đều tôn xưng là Sở đại hiệp.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Lão bá bá đã là một nhân vật nổi tiếng hào hiệp sao còn muốn sang đoạt vật gì đó của Khâu tỷ tỷ?
Sở Côn Sơn ấp úng đáp :
- Cái đó... cái đó...
Tuy lão là người ngoan cố hủ lậu, nhưng thẳng tính không biết nói dối. Bây giờ Tiêu Lĩnh Vu hỏi câu này, bất giác cứng lưỡi không biết trả lời thế nào cho xuôi.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Sở Côn Sơn có vẻ thẹn thùng thì trong bụng mừng thầm tự nhủ :
- Lão này tướng mạo đường đường tỏ ra con người đứng đến. Vậy ta thử kết giao bằng hữu với lão nên chăng?
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng mỉm cười nói :
- Lão bá bá! Tiểu điệt coi tướng mạo lão bá bá thật không giống con người tệ hại chút nào.
Sở Côn Sơn đáp :
- Ồ! Tiếng hào hiệp của lão phu đồn đại xa gần. Lão phu hoài bảo tấm lòng giúp cho kẻ khốn đốn, nguy nan thì dĩ nhiên còn là người tồi bại thế nào được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Vậy sao lão bá bá lại đòi lấy một vật gì của Khâu tỷ tỷ?
Sở Côn Sơn lại một phen sửng sốt. Lão vuốt râu trầm ngâm một lúc mới trả lời :
- Vì vật đó có mối liên quan đến cả thiên hạ. Nếu để nó lọt vào tay bọn lục lâm thì mối họa không phải là nhỏ, nên lão phu nhất định phải đoạt vào tay mới xong.
Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi :
- Khâu tỷ tỷ của tiểu điệt là người tồi bại hay sao?
Sở Côn Sơn thấy thằng nhỏ này mồm miệng linh lợi, đởm khí hơn người, bất giác sinh dạ thương yêu.
Lão đáp :
- Y ra đời chưa được bao lâu, vậy hiện giờ khó mà phân định y là người tốt hay người xấu. Có điều thân mẫu y, Khâu Vân Cô, thì đúng là một nhân vật rất khả kính.
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Vân di của tiểu điệt đã là người tốt thì dĩ nhiên Khâu tỷ tỷ chẳng thể là người xấu được.
Sở Côn Sơn tuy tuổi ngoài lục tuần, võ công thâm hậu, nhưng lão là con người chẳng có mưu mẹo chi hết.
Lão nghe chàng nói có lý bất giác gật đầu đáp :
- Ngươi nói cũng phải, “cha hùm không sinh con chó”. Khâu Vân Cô cũng là người nổi tiếng thanh cao trong võ lâm thì dĩ nhiên con gái bà không thể là người tồi bại.
Tiêu Lĩnh Vu cười hỏi :
- Nếu Lão bá đã công nhận Khâu tỷ tỷ không phải là người tồi bại thì vật đó cứ để y giữ cũng được chứ sao?
Sở Côn Sơn ngạc nhiên đáp :
- Y còn nhỏ tuổi như vậy thì làm sao giữ nổi vật báu đó?
Tiêu Lĩnh Vu ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi lại :
- Lão bá bá! Vật đó là vật gì mà khiến cho bao nhiêu người toan ςướק đoạt. Hỡi ôi!
Gia gia tiểu điệt thương nói: Giữ ngọc bích là ngang tội, quả nhiên đúng thật.
Sở Côn Sơn cười ha hả :
- Bọn võ lâm chúng ta xưa nay khinh rẻ tiền tài. Nếu Khâu cô nương cất giấu hoàng kim bảo vật thì lão phu đã chẳng theo đòi làm chi. Ngay đến những nhân vật bang Thần Phong về phe hắc đạo trên giang hồ cũng chẳng tha thiết đến thế...
Bỗng một tiếng rú vang lên. Một đại hán áo xanh bị thanh trường kiếm của Khâu Tiểu San đâm lủng иgự¢ rớt xuống khe núi.
Tiêu Lĩnh Vu lại hỏi :
- Bảo vật kia không phải vàng bạc châu báu thì là vật gì vậy?
Sở Côn Sơn đáp :
- Vật này trân quí phi thường, dù đem hết tiền tài trong thiên hạ cũng khó lòng qua được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Vậy nó là vật gì?
Sở Côn Sơn đáp :
- Ðó là chìa khóa Cấm cung.
Tiêu Lĩnh Vu không hiểu việc giang hồ, ngơ ngác lẩm bẩm :
- Chìa khóa Cấm cung! Chìa khóa Cấm cung!
Sở Côn Sơn nói :
- Ðúng thế! Nó là chiếc chìa khóa Cung cấm. Những nhân vật võ lâm không ai là không muốn lấy cho bằng được.
Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Chìa khóa Cung cấm là cái gì?
Một già một trẻ trò chuyện rất hợp. Sở Côn Sơn biết câu gì nói câu chuyện rất hợp.
Lão vuốt râu đáp :
- Ðó là một chiếc chìa khóa...
Tiêu Lĩnh Vu nói :
- Ủa! Tiểu điệt tưởng nó là vật gì ghê gớm, té ra chỉ là một cái chìa khóa thì thường quá. Lão bá muốn lấy mấy cái tiểu điệt xin kính tặng.
Sở Côn Sơn cười ha hả nói :
- Chìa khóa cung cấm tuy chỉ là chiếc chìa khóa, nhưng có nó mở được những kho báu đại bí mật trong võ lâm đã có từ mấy chục năm nay. Ðâu phải là chiếc chìa khóa hộp thông thường.
Bỗng nghe tiếng Khâu Tiểu San vang lên vọng lại :
- Tiểu đệ lại đây mau, chúng ta phải thượng lộ.
Tiêu Lĩnh Vu đảo mắt nhìn qua thấy cuộc chiến đã chấm dứt. Khâu Tiểu San cầm ngang thanh kiếm đứng cách chừng một trượng. Nàng dương cặp mắt sáng như sao lên ngó Tiêu Lĩnh Vu, lộ vẻ quan hoài.
Tiêu Lĩnh Vu tủm tỉm cười đưa tay khẽ vuốt chòm râu bạc của Sở Côn Sơn nói :
- Khâu tỷ tỷ đang kêu tiểu điệt. Vậy tiểu điệt xin cáo biệt lão bá bá. Sau này chúng ta sẽ nói chuyện.
Tiêu Lĩnh Vu nói rồi trở gót tiến về phía trước.
Chàng đi được mấy bước, đột nhiên quay lại nhìn Sở Côn Sơn nói :
- Lão bá bá! Tiểu điệt nói cho lão bá bá hay: Khâu tỷ tỷ không gạt lão bá bá đâu. Vân di quả đã ૮ɦếƭ thật rồi.
Khâu Tiểu San vọt mình đến bên Tiêu Lĩnh Vu hỏi :
- Tiểu đệ! Lão không đả thương tiểu đệ chứ?
Tiêu Lĩnh Vu đáp :
- Không có đâu. Lão gia nói chuyện với tiểu đệ rất vui vẻ.
Khâu Tiểu San thở phào một cái nói :
- Sở đại hiệp thân phận cực cao làm việc gì cũng quang minh lỗi lạc. Hiền đệ là một thằng nhỏ không biết võ công, lão gia không đả thương là phải. Nhưng những kẻ nham hiểm trên chốn giang hồ không biết đâu mà đề phòng cho xiết được. Hiền đệ đừng tưởng ai cũng nhử Sở lão gia và từ nay chớ có giao thiệp một cách khinh xuất.
Ban đầu Sở Côn Sơn nghe Khâu Tiểu San hỏi Tiêu Lĩnh Vu có bị thương về tay lão không thì trong lòng lão tức giận vô cùng đã toan nổi nóng nhưng sau lão nghe Khâu Tiểu San thốt lời ca tụng thì bao nhiêu lửa giận đều tan hết, lão vuốt râu cười xòa nói :
- Khâu cô nương nói phải đó. Lão phu là một nhân vật thế nào trên chốn giang hồ ai cũng biết rồi, có lý đâu lại gia hại một thằng nhỏ chất phát.
Khâu Tiểu San tự nhủ :
- Lão này câu nệ tiếng hào hiệp, đã không đối nghịch với ta nữa, vây ta lợi dụng tính cố chấp của lão để bớt đi một tên cường địch.
Nàng nghĩ vậy bàn lễ phép nói :
- Gia mẫu quả đã xa chơi tiên cảnh, nay lão tiền bối lại không chịu cùng vãn bối động thủ, rộng lượng buông tha. Vậy vãn bối xin cảm tạ thịnh tình này.
Nàng nói đoạn nghiêng mình thi lễ.
Sở Côn Sơn cũng lấy làm thích chí. Lão nghĩ quanh quẩn không muốn buông tha, vẫn tiếc chiếc chìa khóa cung cấm mà không biết đối đáp thế nào, buột miệng nói :
- Không dám! Không dám!
Khâu Tiểu San nói :
- Vãn bối xin cáo biệt.
Nàng dắt Tiêu Lĩnh Vu ngầm vận nội lực vào người chạy thật lẹ xuống núi.
Sở Côn Sơn đứng ngẩn ra trông bóng sau lưng bốn người mỗi lúc một xa rồi mất hút. Lão sực nhớ đến cái chìa khóa cung cấm không phải tầm thường há để kẻ khác nịnh nọt mấy câu mà bỏ qua được?
Lão liền cất bước rượt theo.
Khâu Tiểu San dắt Tiêu Lĩnh Vu đi rất gấp được sáu, bảy dặm đường mới hạ bước chậm lại. Nàng ngoảnh đầu về phía sau thấy Hà Khôn, Trương Càn tuy vẫn lẽo đẽo theo sau nhưng đã mệt bở hơi tai.
Trương Càn đưa tay áo lên lau mồ hôi :
- Chúng ta đi về phương nào?
Khâu Tiểu San đáp :
- Hiện giờ chúng ta lâm vào tình thế rất nguy hiểm, xem chừng khó lòng chiếu cố được cho mẫu thân. Cứ tình thế hiện giờ thì trước hết chúng ta phải xông ra khỏi khu vực hiểm nghèo để tới tyc.
Ðột nhiên nàng cảnh giác dừng lại không nói nữa, đảo mắt nhìn bốn phía.
Hà Khôn nói :
- Có lý nào lại bỏ qua không chiếu cố đến di thể của chủ mẫu được? Bọn thuộc hạ xin liều mạng hộ tống di thể của chủ mẫu cho đến nơi.
Khâu Tiểu San lắc đầu đáp :
- Một là bao nhiêu con mắt đều tập trung vào mình ta. Hai là chỗ đó rất an toàn. Việc khẩn yếu là chúng ta phải làm thế nào để bọn thiết kỵ không theo dõi được nữa.
Trương Càn nói :
- Tài trí của cô nương dĩ nhiên bọn thuộc hạ không thể bì kịp, cô nương đã tính vậy quyết chẳng sai lầm.
Khâu Tiểu San nhận định phương hướng, dắt Tiêu Lĩnh Vu đi thẳng về phía Tây nam. Nàng chọn nẻo đường tắt mà đi, lặn lội khe suối hay vượt sơn cốc giữ cho hành tung bí mật.
Mấy người đi hàng nửa ngày mà chưa thấy người nào chặn đường hoặc theo dõi.
Bóng chiều đã ngả về tà, bọn người theo đỉnh núi Bạch Tuyết mà đi. Bỗng trong chôn thâm sơn tịch mịch vang lên một tiềng hú dài.
Khâu Tiểu San liền dừng bước, ẩn thân vào phía dưới một tảng đá lớn trên vách núi, khẽ nói :
- Xem chừng thế địch rất lớn, bố trí khắp nơi trong vùng đồi núi này. Bang Thần Phong lại có linh điểu. Giữa lúc ban ngày việc né tránh tai mắt địch nhân không phải chuyện dễ. Bây giờ chỉ có cách hãy nhận định phương hướng rồi đến đêm sẽ thượng lộ.
Mọi người lấy lương khô đem ra ăn.
Thực ra mấy người này phải trèo non vượt suối đều đã mệt nhoài, chỉ mình Khâu Tiểu San là nội lực tinh thâm là không thấy mỏi mệt.
Trương Càn, Hà Khôn bở hơi tai cần phải nghỉ ngơi. Tiêu Lĩnh Vu tuy được Khâu Tiểu San nâng đỡ cho đi nhưng chàng bị gió lạnh cắt da nửa người chàng cơ hồ cứng đơ.
Khâu Tiểu San thương yêu chàng, vừa dừng bước, nàng lập tức bảo chàng ngồi điều tức và lấy nội công trong mình giúp đỡ chàng thúc đẩy khí huyết cho lưu thông và ấm áp trở lại.
Tiếng hú dần dần xa đi, hiển nhiên địch nhân đã theo ngả khác.
Tiêu Lĩnh Vu được Khâu Tiểu San trợ lực thúc đẩy khí huyết chuyển vận mau chóng. Chẳng mấy chốc người chàng ấm dần trở lại. Chàng thở phào một cái hỏi :
- Tỷ tỷ! Chiếc chìa khóa cung cấm gì đó cất ở trong mình tỷ tỷ phải không?
Khâu Tiểu San ngơ ngác một lúc rồi lắc đầu cười đáp :
- Không ở trong mình ta đau. Hiền đệ có lạnh không?
Tiêu Lĩnh Vu ruỗi hai tay ra đáp :
- Bây giờ hết lạnh rồi. Hỡi ơi! Chìa khóa Cung cấm là báu vật gì khiến mọi người muốn theo ςướק giật?
Khâu Tiểu San đáp :
- Ðó là một chuyện cũ có thật trong võ lâm. Mấy chục năm nay bao nhiêu nhân sĩ võ lâm đều thèm khát chiếc chìa khóa đó vỡ nó có mối quan hệ với một chuyện rất lớn.
Tiêu Lĩnh Vu chú lắng nghe.
- Tỷ tỷ có thể kể nghe về thiên cố sự này được không?
Khâu Tiểu San thở dài đáp :
- Ðây không phải là thiên cố sự. Ta nghe tiên mẫu nói việc đó rất xác thực. Những người bị lôi cuốn vào vũng nước xoáy này rất nhiều. Cả bốn môn phái lớn là Thiếu Lâm, Võ Ðang, Nga Mi, Hoa Sơn đều dính líu đến.
Khâu Tiểu San ngửng đầu nhìn tòa núi phía xa xa thủng thẳng nói :
- Thực ra về niên đại ta nhớ không được rõ ràng. Vào khoảng bốn chục năm về trước, khi ấy nhân tài rất nhiều, việc tranh chấp danh vọng còn ghê gớm hơn hiện nay nhiều. Cuộc tranh bá võ lâm này sản xuất ra mười bậc kỳ nhân. Võ công những người này trác tuyệt mà lại giỏi thuật kiến trúc. Bọn họ tài trí hơn đời, nhưng tu luyện võ công mỗi người một khác, nên lộ số không giống nhau. Có điều người nào bản lãnh cũng đến chỗ xuất thần nhập hóa. Cứ ba năm lại có một lần tỷ thí. trong 18 năm liền tức là sáu lần không phân thắng bại.
Tiêu Lĩnh Vu đang nghe kể đến chỗ náo nhiệt thì Khâu Tiểu San đột nhiên dừng lại thôi không nói nữa. Chàng nóng nảy hỏi :
- Tỷ tỷ! Rồi sau đó sao nữa?
Khâu Tiểu San nở nụ cười thê lương kể tiếp :
- Bọn họ trải qua 18 năm tỷ thí vẫn không phân thắng bại vì trong lòng đều hiểu rằng không thể lấy võ công để phân hơn kém được vì thể chất con người có thể hạn chế được mà gặp tay tài trí ngang nhau, đối thủ cùng là đồng môn thì hơn thua làm sao được? Nếu muốn hơn người phải đi đường khác mới có cách lạ mà ăn thua nhau.
Khâu Tiểu San ngừng lại lắng nghe một lúc rồi nói :
- Có người tới đó!
Nàng vừa dứt lời đột nhiên nghe tiếng chó sủa “gâu gâu”, hai con chó đen cao bằng đầu người chạy tới.
Hai con chó chạy đến cách chỗ mấy người chừng hơn trượng thì đột ngột dừng lại.
Bỗng nghe một tràng cười hô hố nổi lên. Phía sau cặp chó đen, một người thấp lùn và béo mập, bụng phệ, chân đi giày tiêu dao, mình mặc áo bào xanh, ngoài khoác áo đen. Hắn cưỡi con ngựa lớn đi tới. Chính là lão đại trong Trung Châu nhị cổ, tức Kim Bàn Toán Thương Bát.
Khâu Tiểu San nhíu cặp lông mày chưa kịp mở miệng thì Thương Bát đã nói :
- Tại hạ đang đi kiếm cô nương, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
Trương Càn, Hà Khôn đều đứng dậy rút binh khí ra chuẩn bị đối địch.
Khâu Tiểu San lạnh lùng hỏi :
- Các hạ kiếm tiểu nữ có điều chi chỉ bảo?
Kim Bàn Toán Thương Bát cười ha hả đáp :
- Bọn tại hạ làm nghề thương mại, dĩ nhiên kiếm cô nương để tính chuyện làm ăn.
Khâu Tiểu San nói :
- Thịnh tình của các hạ tiểu nữ xin tâm lãnh. Tiểu nữ nhận thấy chúng ta chẳng có chuyện gì mà tính toán với nhau.
Thương Bát tủm tỉm cười nói :
- Trước nay tại hạ không xem chừng có thể làm ăn được là không chịu bỏ qua...
Khâu Tiểu San hỏi :
- Sao? Các vị muốn ỷ mạnh động thủ...
Thương Bát xua tay ngắt lời :
- Việc buôn bán cần trọng chữ tín. Có khi nào ỷ mạnh ςướק đoạt. Nếu thế thì còn gì thanh danh Trung Châu nhị cổ nữa.
Khâu Tiểu San nói :
- Xin các hạ tùy tiện đi thôi, Tiểu nữ không rảnh để nghe lời cao luận.
Kim Bàn Toán Thương Bát khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói :
- Tại hạ chỉ xin nói ba bốn câu rồi đi ngay. Theo tin tức tại hạ lượm được thì ngoài bang Thần Phong và những tay cao thủ võ lâm trên giải đất Giang Nam, còn có cả những tay cao thủ các phái Thiếu Lâm và Võ Ðương đều đuổi tới nơi. Tình thế hiện nay còn nguy ngập hơn trước. Cuộc buôn bán này tiền vốn càng ngày càng nặng nếu cô nương không chịu thì e rằng sau này có hối hận cũng không còn kịp nữa.
Khâu Tiểu San cười lạt đáp :
- Tiểu nữ không chịu đâu.
Thương Bát cười khanh khách nói :
- Bọn tại hạ là người buôn bán không tiện miễn cưỡng, vậy xin cáo biệt.
Hắn vỗ tay một cái, hai con chó mực lớn sủa lên gâu gâu rồi chạy đi.
Kim Bàn Toán Thương Bát chạy theo nhanh như bay. Chỉ trong chớp mắt đã không thấy tung tích đâu nữa.
Khâu Tiểu San thấy Kim Bàn Toán đi mất hút rồi mới tự nói một mình :
- Ðôi Linh Khuyển của Trung Châu nhị cổ theo dõi rất thính, chúng ta khó mà tránh khỏi bọn chúng.
Trương Càn nói ghé vào :
- Cô nương bất tất phải lo âu. Trung Châu nhị cổ tuy hành vi cổ quái, nhưng cô nương cự tuyệt với bọn họ, hai người này cũng không ỷ mạnh ςướק đoạt đâu.
Khâu Tiểu San nói :
- Cứ tình thế này thì bọn chúng vẫn cố gắng làm cho bằng được. Dù chúng không động thủ ςướק đoạt thì cũng ỷ vào hai con Linh Khuyển để theo dõi tình hình bọn ta, để người khác hạ độc thủ ςướק giật. Chúng ta sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm và phải theo lời chúng.
Trương Càn nói :
- Cô nương nói rất có lý.
Nhưng gã không biết an ủi bằng cách nào lẳng lặng không nói gở nữa.
Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng từ sau tảng đá núi đi ra. Chàng nói :
- Tỷ tỷ! Bọn người rượt theo chúng ta đến cùng đều vì chiếc chìa khóa Cung cấm hay sao?
Khâu Tiểu San trong lòng phiền não. Nàng xẵng giọng đáp :
- Ngươi là một đứa nhỏ, đừng hỏi đến việc người lớn.
Tiêu Lĩnh Vu thấy Khâu Tiểu San đột nhiên ra chiều tức giận với mình, chàng chưng hửng nói :
- Tỷ tỷ đừng buồn nữa. Từ nay tiểu đệ không hỏi đến là xong.
Khâu Tiểu San ngửng mặt trông thấy má chàng bị gió lạnh làm cho xưng lên, gắng gượng nhịn mối tức giận, nước mắt chạy quanh, mỉm cười. Bất giác lòng nàng nhũn ra, từ từ vươn tay dắt Tiêu Lĩnh Vu. Nàng dịu dàng nói :
- Ðầu óc của tỷ tỷ đang nóng nảy nên nặng lời vối hiền đệ, hiền đệ bất tất phải để tâm.