Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 44

Tác giả: Ngạn Thiến

Bạch y báo thù
Ba ngày sau.
Mạn Tâm nhìn thấy sắc mặt ba cô gái kia đã suy yếu đến trắng bệch, nhìn đóa hoa Tuyết Liên đã muốn hé nở nói: “Được rồi, đến lượt ta đi.” Ba ngày qua bọn họ đã mất máu quá nhiều, nếu không nhờ hắn có thuốc bổ máu chống đỡ chỉ sợ đều ngã xuống. Thế nhưng hắn vẫn kiên trì không để cho nàng hiến máu.
“Nếu bọn họ tiếp tục không được nữa thì sẽ tới cô.” Phó Vân biết sức khỏe của nàng mới vừa hồi phục không lâu.
“Ngươi đang lo lắng cho ta sao?” Mạn Tâm nhìn hắn, nếu là Vân hắn nhất định sẽ đau lòng ôm lấy mình.
“Ta ngại máu của cô không có đủ dinh dưỡng.” Phó Vân liếc mắt nhìn nàng một cái. Nữ nhân này sao nói chuyện thẳng thừng như vậy.
“Đúng rồi, sư phụ của ngươi đã đến chưa?” Mạn Tâm hỏi.
“Nếu theo như dự kiến thì khoảng một canh giờ nữa.” Phó Vân nói.
“Chúng ta tưới cho Tuyết Liên nở hoa, chỉ cần không cho nó hoàn toàn nở rộ là tốt rồi. Như vậy chờ khi ông đến đây có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.” Mạn Tâm đề nghị.
Phó Vân gật đầu, chữ ‘được’ còn chưa nói ra miệng, thì nhìn thấy một hắc y nhân vội vàng chạy vào bẩm báo: “Thiếu chủ, không tốt, vừa rồi thuộc hạ nhận được pháo hiệu cầu cứu dưới chân núi bắn lên.”
“Pháo hiệu cầu cứu?” Phó Vân đứng bật dậy. Chẳng lẽ là sư phụ có chuyện gì? Lập tức phân phó: “Ngươi phái vài người ở lại chỗ này. Những người còn lại đều lập tức xuống núi.”
“Dạ, Thiếu chủ.” Hắc y nhân chắp tay nói.
Mạn Tâm chưa kịp hỏi hắn xảy ra chuyện gì? Hắn cũng đã dùng khinh công chạy vội đi. Chẳng lẽ lại có người muốn đoạt Tuyết Liên? Không xong, kế điệu hổ ly sơn, nàng đột nhiên nghĩ đến, làm sao bây giờ? Nhìn Thất Sắc Tuyết Liên phía sau, bây giờ chuyện nàng cần làm nhất chính là giúp hắn bảo vệ vật này.
Chân băng sơn.
Một cổ xe ngựa sang trọng đang đậu ở chỗ này. Trên xe môn chủ Vô Ưu đường đang nằm tựa vào thành xe vẻ mặt ốm đau bệnh hoạn, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn nam tử áo trắng trước mắt dùng kiếm chỉ vào mình.
Người của Vô Ưu đường ở bốn phía cũng đã trúng độc phấn, hôn mê bất tỉnh, ai nấy đều không có chút phản kháng. Có thể nhận ra, hắn sử dụng độc xuất thần nhập hóa như thế nào.
“Ngươi là ai? Vì sao muốn Gi*t lão phu? Lão phu với ngươi có ân oán gì.” Giọng nói của môn chủ Vô Ưu đường rõ ràng nhưng khí lực không đủ.
“Ta là ai ngươi không cần biết. Về phần tại sao muốn Gi*t ngươi, ngươi nên tự hỏi chính mình đi. Ngươi đã Gi*t bao nhiêu người? Bao nhiêu người muốn muốn lấy mạng của ngươi? Ta đến để báo thù.” Nam tử áo trắng nói xong liền cầm kiếm đâm tới…..
Phó Vân đến nơi vừa kịp lúc thấy cảnh này, hoảng hốt lập tức kêu to: “Sư phụ, cẩn thận.” Nói xong, dùng thân thể chắn trước mặt sư phụ…
Mắt thấy thanh kiếm của bạch y nhân đang muốn đâm vào иgự¢ Phó Vân, sư phụ đột nhiên dùng hết nội lực toàn thân đẩy hắn ra…
Phập, bảo kiếm lập tức đâm vào иgự¢ sư phụ, ông lập tức phun ra một ngụm máu tươi lớn, nhuộm đỏ y phục của hắn…
“Sư phụ.” Phó Vân trơ mắt nhìn sư phụ ngã xuống, ánh mắt đỏ ngầu, tung chưởng đánh tới bạch y nhân…
Bạch y nhân tiện tay tung ra một nhúm bột phấn. Võ công của hắn tuy không giỏi, nhưng công phu hạ độc lại là hạng nhất…
Phó Vân xoay người một cái tránh thoát, dùng ống tay áo bịt mũi của mình.
“Đại thù đã báo, chạy nhanh đi.” Bên cạnh đột nhiên có người hô, Bạch y nhân do dự một chút, thừa dịp trống trải, điểm mủi chân một cái liền bay ra ngoài.
“Không được đi, để mạng lại.” Phó Vân muốn đuổi theo.
“Vân nhi, đừng đuổi theo.” Môn chủ dùng tay nắm lấy cửa sổ xe, trên иgự¢ đều là máu tươi, suy yếu hô.
“Sư phụ, người chống đỡ một chút. Chúng ta lên núi. Đồ nhi đã tìm được Tuyết Liên.” Phó Vân nhìn ông thế này, có chút hoảng loạn.
“Vân nhi, không cần, sư phụ hẳn là đã đến lúc ૮ɦếƭ rồi.” Môn chủ nói xong, lại phun ra một ngụm máu tươi. Ông biết thân thể của mình đã không cầm cự được.
“Sư phụ, người sẽ không có chuyện gì.” Phó Vân lấy tay đặt sau lưng hắn truyền nội lực.
Bàn tay môn chủ run rẩy lên luồn vào trong lòng, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bội, đặt vào trong tay hắn…
Phó Vân nhận lấy ngọc bội, thoạt nhìn không phải là loại trân quý. Hắn cũng chưa từng thấy qua.
“Vân nhi, ngọc… ngọc bội…. có…” Môn chủ thở hổn hển, lời còn chưa nói xong, rốt cục duy trì không được, tay giơ lên nháy mắt rớt xuống, đầu tựa vào trong иgự¢ của hắn….
“Sư phụ…” Phó Vân ôm thi thể của hắn, bi thống hét lớn.
Vừa đuổi kịp xuống núi là thuộc hạ Vô Ưu đường, nhìn thấy tình cảnh này, tất cả đều quỳ một chân trên đất…
Phó Vân nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, không biết lúc sư phụ lâm chung muốn nói gì?
“Thỉnh Thiếu chủ nén bi thương thay môn chủ báo thù rửa hận.” Toàn bộ Hắc y nhân cùng nhau hô.
Lúc này Phó Vân mới buông sư phụ trong lòng ra, đứng dậy, “Các ngươi lập tức đi điều tra cho ta, vừa rồi là ai? Vô Ưu đường nhất định phải cho hắn ૮ɦếƭ không toàn thây.”
“Dạ, Thiếu chủ.” Mấy hắc y nhân lập tức biến mất.
“Các ngươi an bài môn chủ thật tốt, đưa về Vô Ưu đường, ta muốn an tang long trọng.” Phó Vân nhìn sư phụ, chịu đựng đau đớn, phân phó.
“Dạ, Thiếu chủ.” Hắc y nhân còn lại lĩnh mệnh nói.
Đứng ở phía sau, hắn đột nhiên nhìn thấy trên núi phát tín hiệu cầu cứu, lập tức nói: “Không xong, chẳng lẽ bọn chúng còn muốn ςướק Tuyết Liên.” Lập tức chạy như bay lên trên núi.
Trong động băng.
Mạn Tâm đột nhiên thấy một Bạch y nhân đeo mạng che mặt xông tới, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Thời điểm Bạch y nhân thấy nàng lại đột nhiên dừng bước, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Nhưng Man Tâm lại không sơ suất đem Tuyết Liên bảo vệ ở sau người, “Ngươi muốn làm gì?” Chẳng lẽ đến ςướק Tuyết Liên.
“Tránh ra, chuyện đó không có liên quan tới ngươi, ta chỉ muốn đem Tuyết Liên đi, sẽ không đả thương các ngươi.” Giọng điệu bạch y nhân lạnh lùng.
“Không được, ta sẽ không để cho ngươi mang Tuyết Liên đi.”
“Ngươi cho là ngươi có thể bảo vệ nó được sao? Khôn hồn thì mau tránh ra, ta không muốn Gi*t ngươi.” Bạch y nhân tiến tới từng bước.
“Ngươi đứng lại.” Mạn Tâm quýnh lên, dùng tay nắm lấy cành Tuyết Liên, uy Hi*p: “Nếu ngươi đến đây, ta sẽ hủy nó.”
Bạch y nhân lập tức dừng bước, “Ngươi không sợ ta Gi*t ngươi sao? Cho ngươi con đường sống ngươi không muốn, ngươi muốn tự tìm đường ૮ɦếƭ sao?”
“Muốn Gi*t ngươi cứ Gi*t, nhưng Tuyết Liên ta sẽ không đưa cho ngươi. Ngươi muốn Gi*t ta thì ta sẽ hủy Tuyết Liên trước.” Mạn Tâm không sợ bị uy Hi*p đâu.
“Được lắm.” Bạch y nhân nói còn chưa dứt lời, phi tiêu trong tay liền lập tức lướt qua bên người nàng, cắm vào иgự¢ cô gái phía sau, cô ta thậm chí cũng không có kêu lên một tiếng, liền ngã xuống mặt đất…
Hai cô gái còn lại hoảng sợ nhìn cô gái ngã trên mặt đất, thân mình mềm nhũn, hoảng sợ hôn mê bất tỉnh……
Ăn Tuyết Liên
Mạn Tâm nhìn cô gái nằm trên mặt đất, иgự¢ đang chảy máu ngay Tuyết Liên bên dưới, thầm kêu một tiếng không tốt. Tuyết Liên sắp nở hoa ngay tức thì rồi. Nhưng sao Phó Vân còn chưa lên, làm sao bây giờ? Nếu hắn không lên kịp, Tuyết Liên sẽ không dùng được.
Bạch y nhân cũng nhìn thấy Tuyết Liên sắp nở hoa, lập tức nói : “Còn không tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”
“Nếu ngươi dám lại đây, cũng đừng trách ta hủy Tuyết Liên.” Mạn Tâm nắm chặt cành Tuyết Liên như trước .
“Vậy ngươi cứ thử xem.” Bạch y nhân dường như không hề để mắt đến uy Hi*p của nàng, từng bước từng bước một đi lên phía trước.
Mạn Tâm nắm chặt cành Tuyết Liên trong tay, càng nắm càng chặt. Nếu cùng đường nàng sẽ phá hủy Tuyết Liên cũng không cho hắn lấy được.
Lúc Phó Vân xông vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này……
“Phó Vân, ngươi đã trở lại, sư phụ ngươi đâu, Tuyết Liên đã sắp nở.” Mạn Tâm nhìn hắn, vẻ mặt lộ ra vui mừng, tay lại run lên, đóa Tuyết Liên kia liền bị nàng ngắt xuống.
Phó Vân thấy Bạch y nhân định đến ςướק đi, lập tức bắn ra một loạt ám khí, đồng thời hô lớn: “Đừng quan tâm, mau ăn nó .”
Ăn nó. Mạn Tâm nhìn Tuyết Liên trong tay. Hắn để cho mình ăn cái này sao? Nhưng sư phụ hắn phải làm sao bây giờ?
Bạch y nhân thấy vậy xoay người muốn ςướק về. Phó Vân ngăn cản hắn đồng thời quát lên: “Còn do dự cái gì? Mau ăn nhanh lên.”
Mạn Tâm do dự một chút. Nếu hắn muốn mình ăn, vậy tất nhiên có lý của hắn. Lập tức đem Tuyết Liên nhét vào miệng của mình, cảm giác được một ngụm mát lạnh thoải mái từ miệng trượt thẳng xuống…
Bạch y nhân nhìn thấy nàng ăn Tuyết Liên, ở lại cũng vô nghĩa liền không hề nghĩ ngợi, lập tức vung ra nắm bột phấn, chạy biến ra khỏi động.
“Đứng lại.” Phó Vân đuổi theo sau.
Nhưng Bạch y nhân liền nhanh chóng biến mất ở trên băng sơn. Hắn hung hăng nắm chặt nắm tay, quay người về lại động băng. Sai thuộc hạ cứu sống hai cô gái kia, nếu đã ૮ɦếƭ thì cho tăng thêm bạc.
Sau khi ăn Tuyết Liên, cơ thể và tâm trí Mạn Tâm có thể nói nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng. Vừa thấy hắn nửa mừng nửa lo nói: “Ngươi để cho ta ăn Tuyết Liên, không cần dành cho sư phụ của ngươi ăn sao.”
Sắc mặt Phó Vân trở nên cực kỳ thương tâm,”Người ૮ɦếƭ rồi.”
“૮ɦếƭ rồi?” Mạn Tâm ngây ra một lúc, “Ai? Sư phụ của ngươi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Đột nhiên nghĩ đến, “Có phải liên quan đến người vừa rồi hay không?”
“Không sai. Chính hắn Gi*t sư phụ, nhưng thù này ta nhất định sẽ báo.” Phó Vân siết chặt nắm tay.
Mạn Tâm vốn định hỏi hắn có biết người đó là ai hay không? Nhưng thấy hắn đau lòng như thế cũng không dám hỏi, an ủi: “Đừng quá đau khổ, nén bi thương rồi mọi việc sẽ qua.”
“Ta nhất định phải tìm ra người đó là ai? Bây giờ chúng ta trở về.” Phó Vân nói.
“Không, ngươi về đi, ta đã từng nói qua, ta muốn đi biên ải, cho nên chúng ta chia tay ở đây thôi.” Mạn Tâm nói. Lúc này đã không còn chuyện của nàng, nàng phải đi làm chuyện riêng của mình.
“Ta vốn muốn đi cùng cô, nhưng bây giờ ta phải báo thù cho sư phụ, để ta phái vài người theo bảo vệ cô.” Phó Vân nói, biết mình muốn ngăn cũng không ngăn được nàng.
“Không cần, ta sẽ không gặp chuyện gì.” Mạn Tâm lắc đầu, cự tuyệt, Chắc sẽ không sao? Nếu để hắn bảo vệ như vậy mới làm nàng thật căng thẳng.
“Cô đã không cần ta sẽ không miễn cưỡng. Cầm theo bình thuốc này cất bên ngươi. Bôi thuốc này lên mặt, mặt cô liền trở nên xấu xí. Nếu không cần nữa thì dùng nước rửa sạch.” Phó Vân đặt vào tay nàng một cái bình sứ.
“Cám ơn ngươi.” Mạn Tâm nhận lấy.
“Bảo trọng, báo thù cho sư phụ xong, ta sẽ đến tìm cô.” Phó Vân nói xong, từ trong lòng lấy ra một tấm lệnh bài đặt vào tay nàng. “Nếu cô gặp phải nguy hiểm hay khó khăn hãy lấy cái này ra, nếu là huynh đệ Vô Ưu Đường sẽ giúp cô, nếu là người ngoài cũng sẽ kiêng kị cô ba phần.”
“Cám ơn ngươi, ngươi nhất định cũng phải bảo trọng.” Mạn Tâm đem lệnh bài cất vào trong иgự¢, lên xe ngựa, quay lại vẫy vẫy tay…..
Vương phủ.
“Đại ca, huynh biết không? Môn chủ Vô Ưu đường đã ૮ɦếƭ.” Dương Tử Vân vừa đến đã nói.
“Đã ૮ɦếƭ?” Đang viết Mộ Dung Ưng liền dừng 乃út, “Sao lại thế này? Bọn hắn không phải đi tìm Tuyết Liên sao?”
“Đúng vậy, nghe nói bọn hắn đã tìm được Tuyết Liên ngay tại nơi lần trước chúng ta phát hiện thấy Tuyết Liên. Còn nghe nói máu của ba cô gái trong đoàn có thể cho Tuyết Liên hút.” Dương Tử Vân thuật lại chuyện này đơn giản, để hắn yên tâm nàng không có việc gì.
“Nếu như đã tìm được Tuyết Liên, vì sao hắn lại ૮ɦếƭ?” Mộ Dung Ưng khó hiểu hỏi, “Lẽ nào xảy ra việc gì?”
“Phải, ngay khi bọn hắn đến chân băng sơn, đột nhiên xuất hiện một Bạch y nhân. Nghe nói khả năng dùng độc của hắn bậc nhất, gần như vô hiệu hóa từng chiêu từng thức, sẽ làm cho những người trúng độc không còn sức phản kháng, hôn mê bất tỉnh. Sau đó hắn nói vì báo thù nên Gi*t ૮ɦếƭ môn chủ. Rồi chạy lên núi băng ςướק lấy Tuyết Liên, nhưng mà…..” Dương Tử Vân ngừng lại, “Đại ca, huynh đoán thử xem chuyện gì phát sinh?”
“Tuyết Liên bị ςướק đi hay bị hủy mất?” Mộ Dung Ưng thực ra lo lắng an nguy của nàng, nhưng hắn vẫn không muốn hỏi.
“Không phải, thời điểm quyết định, Phó Vân để Trữ An ăn Tuyết Liên.” Dương Tử Vân nói.
“Nàng ăn Tuyết Liên?” Mộ Dung Ưng nhìn hắn. Kết quả này, thật sự làm cho hắn giật mình, nhưng hắn lại thật cao hứng. Tuyết Liên là thánh vật có thể giải được bách độc. Nếu người có võ công ăn, công lực sẽ cực tăng, người bình thường ăn, thì bách bệnh bất sinh Nàng thật là may mắn.
“Dạ.” Dương Tử Vân gật đầu, nhìn hắn, do dự không biết có nên nói cho hắn biết chuyện xảy ra tiếp theo.
“Đúng rồi, Tử Vân, đệ có biết tên ám sát môn chủ là ai không?” Mộ Dung Ưng đối với người này cảm thấy rất có hứng thú.
“Vẫn chưa tra ra được. Hắn xuất hiện rất bất chợt, công phu dụng độc lại quá giỏi, nhưng đệ đã phái người đi điều tra.” Dương Tử Vân nói.
“Tốt, nhưng nếu hắn nói là báo thù, hẳn là trước kia đã từng bị Vô Ưu Đường đuổi Gi*t.” Mộ Dung Ưng đoán.
“Nhưng Vô Ưu Đường là sát thủ, lấy tiền của người để thay người tiêu tai diệt họa, nói là báo thù, có vẻ như là một vòng lẩn quẩn.” Dương Tử Vân nói.
“Nhưng dù sao người cũng ૮ɦếƭ trong tay của bọn họ, phải báo thù cũng là chuyện tất nhiên.” Thị vệ Mộ Dung Ưng nói.
“Nói cũng đúng, đại ca, không còn chuyện gì? Đệ đi trước.” Dương Tử Vân nói. Hắn muốn xem thử đại ca có chủ động muốn hỏi chuyện của nàng không? Nếu đại ca hỏi, hắn sẽ trả lời, nếu không hỏi hắn cũng không nói.
“Tử Vân….” Mộ Dung Ưng gọi hắn lại. Quả thật hắn rất muốn biết nàng có phải cùng Phó Vân trở lại Vô Ưu Đường hay không? Chỉ là lời không thể thoát ra miệng.
“Đại ca, còn có việc gì sao?” Dương Tử Vân dừng bước.
“Không có việc gì, đệ đi đi.” Mộ Dung Ưng phất phất tay. Nàng lựa chọn bỏ đi, hắn vì cái gì còn phải vướng bận.
Dương Tử Vân cất bước, hắn nhận ra, đại ca rất thống khổ. Rất muốn biết tình hình của nàng nhưng lại cố nén không quan tâm. Coi như hắn không có phái người theo dõi nàng. Do dự một chút, hắn vẫn là quyết định nói cho đại ca, bởi vì hắn không muốn thấy đại ca thống khổ như vậy…..
“Đại ca, vừa rồi đệ quên nói, Trữ An không có cùng Phó Vân quay về Vô Ưu Đường, mà đã chia tay dưới chân băng sơn.”
“Cô ấy không đi Vô Ưu Đường? Chẳng lẽ muốn quay về Hạ quốc?” Mộ Dung Ưng hỏi, trong lòng thoáng mừng thầm, nhưng cũng có chút lo lắng. Nàng vì sao phải quay về Hạ quốc, nàng không biết làm vậy sẽ châm ngòi chiến tranh hai nước sao?
“Nghe nói cô ta muốn đi biên ải, thế nhưng không nghe nói quay về Hạ quốc.” Dương Tử Vân lắc đầu.
“Đi biên ải? Cô ấy đi biên ải làm gì?” Mộ Dung Ưng hỏi.
“Chuyện này đệ không biết, nhưng đã cho người bí mật đi theo cô ta.” Dương Tử Vân lắc đầu, hắn đang nói dối.
“Ta đã biết, đệ cho người thường xuyên chú ý hành tung của cô ấy, lập tức hồi báo, tránh cho cô ấy lại gây rắc rối.” Mộ Dung Ưng phân phó.
“Đệ đã biết.” Dương Tử Vân biết đại ca ra vẻ như là muốn theo dõi nàng, nhưng thực tế là đang bảo hộ nàng. Thở dài thật sâu, mong là nàng đừng làm mình thất vọng, nàng thật ra đã đi tìm nhị ca.
Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa bình thường không nhanh không chậm di chuyển……
“Công chúa, chúng ta không đi cùng với Phó công tử sao? Chúng ta sẽ quay về Hạ quốc sao?” Song Nhi vui vẻ hỏi.
“Không, chúng ta đi ngao du.” Mạn Tâm cố ý trêu đùa nàng.
Song Nhi có chút thất vọng, nhưng vẫn lập tức nói: “Ngao du, thì ngao du, dù sao công chúa đi nơi nào, nô tì cũng theo tới nơi đó?”
“Ngươi thật khéo nói, yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi theo ta ngao du khắp nơi . Ta sẽ giúp ngươi tìm một phu quân tốt, giúp chồng nuôi dạy con cái.” Mạn Tâm cười nói.
“Không, không, nô tì không muốn xuất giá.” Song nhi hoảng sợ nói.
“Vì sao không muốn xuất giá? Cô gái nào cũng phải xuất giá, lấy chồng sinh con, mới xem như một người phụ nữ hoàn thiện.” Mạn Tâm khó hiểu nhìn nàng
“Nhưng, nhưng mà nô tì…..” Song Nhi cúi đầu.
Mạn Tâm lập tức liền hiểu ra, nàng nhất định bởi vì bản thân bị mất trinh tiết mới khó khăn như vậy. Đều do lỗi tại mình, không, mà là do Trữ An, cầm lấy tay nàng an ủi: “Yên tâm, cuối cùng ngươi sẽ tìm được một người yêu ngươi chân thành.”
“Công chúa, nô tì luôn nghĩ sẽ hầu hạ công chúa cả đời, không muốn xuất giá.” Song Nhi ánh mắt đau xót, nhưng lại cực kỳ kiên định.
Mạn Tâm đột nhiên không biết làm thế nào an ủi nàng. Rõ ràng do mình thương tổn, bây giờ còn đi an ủi thật có chút tức cười. Đột nhiên giữ chặt tay nàng, thật nghiêm túc nói, “Song Nhi, từ hôm nay trở đi, muội hãy gọi ta là tỷ tỷ.” Thật ra nàng muốn dùng phương pháp này bồi thường Song Nhi, mặc kệ mình là công chúa hay là Vương Phi, thân phận của nàng đều cao quý hơn so với người bình thường rất nhiều.
Song Nhi kinh ngạc nhìn nàng, dường như không tin những lời vừa mới được nghe, vội vàng lắc đầu, “Không, không, nô tì không xứng.”
“Cái gì xứng với không xứng ở đây, đây là mệnh lệnh, từ giờ trở đi muội phải gọi ta là tỷ tỷ, nếu gọi sai, ta sẽ trừng phạt.” Mạn Tâm giả bộ uy Hi*p nói.
“Công chúa.” Giọng nói của Song Nhi của có chút nghẹn ngào. Lúc trước công chúa làm nàng hận, bây giờ công chúa khiến nàng cảm động.
“Được rồi, được rồi.” Đôi mắt Mạn Tâm nhòa lệ, ôm lấy nàng… …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc