Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương - Chương 25

Tác giả: Ngạn Thiến

Hôn đầy bá đạo
“Ưm…” Mạn Tâm vừa vội vừa tức nhưng lại thể nào thoát khỏi hắn, mở miệng muốn cắn hắn lại phát hiện hắn sớm có phòng bị, muốn dùng chân đá vào hạ thân của hắn, chân hắn lại kiềm chặt nàng, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Hạ Duẫn Ngân lại hôn đầy mê say, đã bao nhiêu năm hắn đều mơ ước được hôn lên cánh môi này, hôm nay rốt cuộc cũng được toại nguyện, sao có thể không làm hắn kích động được.
Môi bị hắn khẽ cắn ʍúŧ vô cùng đau, Mạn Tâm nhìn thấy ánh mắt Gi*t người của hắn lóe sáng, nhưng vẫn không biết làm sao, chỉ có thể đành để mặc cho hắn ức Hi*p.
Hạ Duẫn Ngân không ngừng hôn hít, ʍúŧ lấy sự ngọt ngào trong miệng của nàng, tựa như một nai con đói khát tìm thấy được dòng suối ngọt.
Bị hắn ôm càng ngày càng chặt, Mạn Tâm cảm giác mình sắp hít thở không thông.
Đợi cho hắn rốt cuộc hôn đủ rồi mới buông ra, Mạn Tâm thiếu chút nữa bị ngạt thở trong lòng иgự¢ của hắn.
‘Chát’ một tiếng, vừa được thả ra, Mạn Tâm nổi giận đùng đùng vung tay tát vào miệng hắn một cái, nàng vẫn chưa từng bị ai khác ức Hi*p như vậy.
Vuốt mặt vừa bị nàng đánh đau, Hạ Duẫn Ngân lại tràn ngập áy náy, nói với nàng: “Thật xin lỗi, vừa rồi ta nhất thời xúc động, nhưng xin nàng tha thứ sự kìm lòng không đậu của ta. Đã hơn một năm ta mỗi ngày đều nghĩ tới nàng, nhớ nhung nàng, rốt cuộc hôm nay gặp được nàng, bảo ta làm sao không xúc động cho được.”
Nhìn thấy trước mắt là một nam nhân thâm tình như vậy, Mạn Tâm tuy thực tức giận nhưng lại thật sự không hận. Nàng cũng hiểu được thứ cảm tình dày vò kia, không trách hắn, chỉ tự trách mình thật sự không phải là Trữ An công chúa, không thể tiếp nhận thâm tình của hắn.
Hít thật sâu lấy lại giọng, lặp lại một lần nữa: “Ta đã nói tất cả mọi chuyện trước kia đều đã là quá khứ, hiện tại ta là Vương phi của Ưng Vương, xin huynh hãy lấy quốc gia làm trọng, từ bỏ cảm tình không nên có này đi.”
“Trữ An, nàng đang trách ta có phải không? Trách ta lúc trước không thể bảo vệ nàng, nhưng ta nói rồi, một ngày nào đó ta sẽ đón nàng trở về, nàng hãy tin ta, ngày đó sẽ đến rất nhanh thôi.” Hạ Duẫn Ngân nhìn nàng chằm chằm, không tin nàng vô tình như vậy.
“Ta không trách huynh, ta là thật lòng, ta bây giờ đối với huynh chỉ có tình cảm huynh muội, vả lại…” Mạn Tâm bỗng dừng lại, thầm nghĩ ra một lý do khiến hắn hết hy vọng: “Vả lại ta đã yêu Mộ Dung Ưng rồi.”
“Nàng gạt người.” Hạ Duẫn Ngân kích động quát, giọng điệu lại đột nhiên dịu xuống, thống khổ nhìn nàng: “Trữ An, đừng trừng phạt ta, được không?”
“Ta…” Lời còn chưa ra khỏi miệng, Mạn Tâm lại bị hắn ôm vào trong иgự¢: “Không cần nói, ta hiểu, ta biết nàng nhất định chịu rất nhiều khổ sở, yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng ở cùng một chỗ với nhau.”
Mạn Tâm thật sự không biết nên giải thích thế nào với hắn, sự chấp nhất đối với tình cảm của hắn khiến nàng rất cảm động, nhưng sự cố chấp của hắn cũng làm nàng hết cách. Nếu không phải sớm có ước định với Mộ Dung Ưng, nàng thật muốn thét ra ngoài là ta bị mất trí nhớ, không nhớ rõ ngươi, nhưng nàng không thể, đang trong lúc khó xử, đột nhiên bên ngoài cửa truyền tới tiếng nói của Song Nhi.
“Thái tử, công chúa, Vương gia mời hai vị dùng bữa tối.”
“Được, ta sẽ ra liền.” Mạn Tâm thở ra, rốt cuộc có thể không cần một mình đối mặt với hắn, mở cửa ra như muốn chạy trốn.
“Công chúa, môi của ngươi sao lại sưng vậy?” Song Nhi nghi hoặc nhìn môi nàng.
“Phải không? Sao ta không biết?” Mạn Tâm giả ngu nói, bởi vì nàng thật sự không tìm ra lý do gì để giải thích, nhanh chóng đánh trống lãng: “Đi thôi, Vương gia đã chờ sốt ruột rồi.”
“Dạ, công chúa.” Song Nhi lại nhìn thấy trên mặt Thái tử rõ ràng có dấu tay.
Thọ yến hoàng cung
Mộ Dung Ưng cũng đã phát hiện ra sự khác thường của họ, mặc dù trong lòng nghi hoặc nhưng không hề suy nghĩ về phương diện ấy, dù sao họ cũng là huynh muội.
Nhưng hắn lại nhạy cảm, cảm thấy nàng luôn cố ý tránh né Hạ Duẫn Ngân, không nhìn tới hắn, ra vẻ âи áι với mình, mặc kệ nàng vì mục đích gì, hắn rất sẵn lòng phối hợp.
Trong lúc dùng cơm, tuy Mạn Tâm luôn biểu hiện ra vẻ cực kỳ âи áι với Vương gia, nhằm làm Hạ Duẫn Ngân hết hi vọng nhưng hắn thỉnh thoảng cũng ném lại tia nhìn phát cáu cay độc, làm nàng ngồi không yên.
Vất vả lắm mới đợi bữa cơm này kết thúc, nàng rốt cuộc cũng được giải thoát, khi đưa tiễn hắn ra khỏi vương phủ, nàng nói một câu khách sáo: “Thái tử ca ca, huynh đi thong thả.” Rồi lập tức ngẩng đầu tựa vào иgự¢ Mộ Dung Ưng: “Vương gia, ta hơi mệt.”
“Bảo Song Nhi đưa nàng về phòng trước đi, bổn vương sẽ lập tức trở lại.” Mộ Dung Ưng ôm nàng đầy dịu dàng.
Trên mặt của Hạ Duẫn Ngân hiện lên tia xúc cảm không dễ dàng phát hiện, mỉm cười nói: “Vương gia, xin dừng bước, chăm sóc hoàng muội vẫn quan trọng hơn.”
“Vậy, bổn vương thất lễ, sẽ cho người hộ tống Thái tử về biệt viện.” Mộ Dung Ưng nói.
“Được.” Hạ Duẫn Ngân gật đầu một cái, ánh mắt đảo qua trên mặt nàng, xong mới rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng của hắn biến mất, Mạn Tâm mới thở phào ra, nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra hôm nay, cũng cảm thấy không hình dung ra, khó có thể tưởng tượng nổi.
“Ngươi có khỏe không?” Mộ Dung Ưng dường như quan tâm hỏi một câu, cũng không hỏi nàng bị làm sao? Hắn biết nếu nàng muốn nói nhất định sẽ nói, nếu không muốn nói thì hắn có hỏi cũng vô ích, nhưng biểu hiện ngày hôm nay của nàng coi như làm cho hắn vừa lòng.
“Ta không sao, chỉ mệt chút thôi, đi ngủ trước đây.” Mạn Tâm cũng không nói cho hắn biết. Loại tình cảm này quá khó khăn để mở miệng, khiến người ta khó có thể tiếp nhận, nhưng nàng không dám khẳng định tình yêu giữa họ có thuần khiết hay không, cho nên chuyện này vẫn không cho người khác biết đến thì tốt hơn.
“Vậy nghỉ ngơi sớm chút đi.” Mộ Dung Ưng biết nàng không nói thật, hắn chỉ nghĩ đơn thuần, có lẽ giữa họ có ân oán hoàng thất.
Nằm trên giường, Mạn Tâm trằn trọc khó ngủ, bên tai vẫn cứ nghĩ về lời nói kia của Thái tử Hạ quốc …
Tin ta đi, ta sẽ nhanh chóng mang nàng rời đi thôi, chúng ta sẽ được ở cùng một chỗ với nhau rất sớm.
Lời hắn nói có ý gì đây? Từ trong tay Mộ Dung Ưng, đem mình về sao? Hay là làm hắn bỏ mình? Hay là đoạt lại mình? Đây chẳng phải muốn hai nước giao chiến sao?
Càng nghĩ càng sợ, nếu thật sự là vậy, thì xem như Trữ An công chúa là hồng nhan họa thủy, nhưng không biết hắn có nghĩ tới hay không, cứ coi như hắn mang Trữ An về được, thì họ có thể chung sống cùng nhau sao? Người đời có thể chấp nhận họ sao? Huống chi mình căn bản không thể đi cùng hắn.
Thật ra nàng càng sợ hắn thật sự có cách mang mình đi. Không được, không thể để cho hắn có cơ hội này.
May thay mấy ngày tiếp theo, Hạ Duẫn Ngân tựa như biến mất hẳn, giống như không hề xuất hiện trong vương phủ. Mộ Dung Ưng cũng rất ít hồi phủ, luôn bận rộn tiếp đãi quan khách trong hoàng cung, cho nên hôm nay là ngày thọ yến, nàng phải một mình ngồi xe ngựa tiến đến hoàng cung.
Lần đầu tiên đi vào hoàng cung, Mạn Tâm có chút thán phục, nơi này xanh vàng rực rỡ, có phải thật không? Nàng có thể tượng tượng mỗi một người trong cung đều rất bận rộn.
Không biết có phải vì thanh danh của nàng không tốt không mà tất cả mọi người nhìn nàng cũng như không nhìn, chỉ có cung nữ thái giám hành lễ với nàng, thật sự thì nàng cũng không thèm để ý, như vậy mới yên tĩnh, đỡ phải nói lời giả dối khách sáo.
Tiệc tối chính thức bắt đầu rồi, nàng ngồi cạnh Mộ Dung Ưng, người thứ ba ngồi đối diện ở bên trái đúng là Thái tử Hạ quốc Hạ Duẫn Ngân. Ở chỗ ngồi, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn chằm chằm vào mình, làm nàng có chút khó chịu.
Không thấy lễ vật mừng thọ
May mắn lúc này Vô Ưu Hoàng đi ra, tuy rằng tóc có chút hoa râm nhưng tinh thần vẫn còn phấn chấn uy nghiêm như trước.
Mọi người đứng dậy bái lạy: “Cung chúc Hoàng thượng vạn thọ vô cương.”
“Tất cả bình thân.” Hoàng đế thật cao hứng, “Hôm nay phải đặt biệt cám ơn Vô Cương, Thiên Lân, Khương Vân quốc, Hạ quốc có lòng đến chúc thọ bổn hoàng.”
“Vô Ưu Hoàng khách khí quá rồi, mấy nước chúng ta có giao tình tốt, vốn nên làm vậy, đây là lễ vật mừng thọ của chúng tôi.” Sứ giả của bốn nước đi tới dâng lên lễ vật của mình.
Mạn Tâm nhìn thấy sứ giả của ba nước khác cũng đều rất trẻ tuổi, phỏng chừng không phải thái tử cũng là hoàng tử.
“Thay bổn hoàng cám ơn đến hoàng đế của các nước, xin mời ngồi.” Hoàng thượng ý bảo thái giám nhận lấy lễ vật.
Sau khi ngồi yên vị lại chỗ cũ, tất cả sứ giả đều chiếu tia nhìn về phía Mạn Tâm ngồi đối diện.
Nhiều ánh mắt tham lam như vậy bắn thẳng vào mình, Mạn Tâm liền cảm giác chính mình không có mặc quần áo, lõa lồ trước mặt mọi người, làm nàng thấy thật giày vò, lại không thể rời đi.
“Phụ hoàng, đây là lễ vật mà thần tức (con dâu) chuẩn bị, chúc phụ hoàng vạn thọ vô cương.” Nữ tử toàn thân ăn mặc đoan trang cao quý, cầm trong tay tượng Phật ngọc thạch, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ.
“Được, được.” Hoàng thượng vừa lòng, gật gật đầu.
“Phụ hoàng, đây là lễ vật mà thần tức đã chuẩn bị, chúc phụ hoàng phúc thọ lâu dài.” Lại một nữ tử đi tới, trong tay cầm là một bức họa cổ.
Mạn Tâm rất kinh ngạc, nhìn các nàng, vì sao không phải con cái mừng thọ mà ngược lại là vợ đây? Kỳ thật nàng không biết đây là tập tục của Vô Ưu quốc.
“Tới phiên ngươi rồi, chuẩn bị lễ vật xong chưa?” Mộ Dung Ưng nhẹ giọng hỏi bên tai nàng.
“Ta chuẩn bị xong rồi.” Mạn Tâm gật đầu, nhận lấy một cái hộp từ trong tay Song Nhi, vừa quỳ gối xuống, vừa mở hộp ra, “Thần tức chúc phụ hoàng giang sơn vĩnh cố (giang sơn mãi mãi vững mạnh lâu bền).”
Nhưng nàng mở hộp kia ra, trong nháy mắt lại ngây dại bởi vì rõ ràng trong hộp không có gì cả? Tại sao có thể như vậy? Nàng rõ ràng đã dùng rất nhiều trân châu vô giá để kết thành một chữ “Thọ”, sao bỗng dưng lại không thấy?
Chẳng những nàng kinh ngạc, mà toàn bộ mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc, có người còn xầm xì bàn tán.
“Có phải cô ta ỷ mình là Hạ quốc công chúa nên không để hoàng thượng vào trong mắt, thản nhiên tặng một cái hộp trống rỗng.”
“Cô ta không nên mượn cái hộp không để châm biếm Vô Ưu quốc chúng ta chứ.”
“Đã sớm nghe nói nàng nham hiểm độc ác, không ngờ lại có thể làm Hoàng thượng mất mặt…”
Sắc mặt Hoàng thượng cũng càng ngày càng khó coi, rõ ràng mang theo tức giận, mọi người không dám lên tiếng, trong nháy mắt cả chánh điện yên tĩnh lại.
Mộ Dung Ưng thoáng híp mắt, hắn chưa từng quan tâm nàng sẽ tặng phụ hoàng lễ vật gì, bởi vì hắn và phụ hoàng, hay nói cách khác là tất cả mọi người trong hoàng cung đều không chờ mong, cũng không cần nàng sẽ tặng cái gì, chỉ tặng tượng trưng là được, nhưng thật không ngờ nàng thản nhiên dùng đến một cái hộp không. Khi nhìn thấy, trên mặt hắn dường như cũng rất kinh ngạc, bên trong trống không, chỉ có thể nói khả năng diễn trò của nàng quá tốt, tức giận trong lòng đột nhiên bùng phát, nàng cố ý khiêu khích sao? Rốt cuộc để xem nàng còn muốn thế nào? Xem nàng làm sao kết thúc mọi chuyện.
Trên cả đại điện, duy chỉ có một người có thần thái tự nhiên chính là Hạ Duẫn Ngân. Nhìn thấy cái hộp trống không, khóe môi hắn vẫn luôn nở nụ cười tươi lãnh đạm, hắn biết nàng chính là Trữ An, ở trước mặt mọi người khiến cho Vô Ưu Hoàng mất mặt, để xem bọn họ làm sao bây giờ? Nếu bọn họ dám gây khó dễ nàng, hắn còn có lý do danh chính ngôn thuận phát binh, sau đó mang nàng trở về.
Từng chữ một trong đủ mọi lời nói khó nghe đều không lọt vào lỗ tai của Mạn Tâm, nàng rất lo lắng. Buổi sáng trước lúc lên xe, nàng còn cố ý nhìn qua chữ “Thọ” bằng trân châu kia, rõ ràng đã để vào bên trong, sao đột nhiên lại không có? Chẳng lẽ là Song Nhi? Thế nhưng làm vậy với nàng thì được ích lợi gì?
Nàng thật sự không nghĩ ra được là ai? Nhưng mọi người ở các bên đều đổ dồn hai mắt về phía nàng như vậy, nàng biết nàng phải đưa ra một đáp án thỏa đáng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc