Động thiên có khác
Núp ở trong rừng cây, Mộ Dung Ưng đột nhiên nghe được tiếng vang do tảng đá dịch chuyển, sau đó ngửi được mùi hương quen thuộc kia, lập tức hạ giọng nói với Dương Tử Vân bên cạnh mình, “Có người đi ra!”
Họ lập tức nhìn thấy, trong rừng cây rất nhanh xuất hiện một bóng người màu đen, “Lập tức đuổi theo!”
Lúc này Mộ Dung Ưng mới đứng dậy nhẹ nhàng đến chỗ hắc y nhân xuất hiện trong rừng, chợt nhìn thấy bên cạnh tảng đá không có dấu vết người qua lại, cây cỏ cũng không có chút hư hại nào, nhưng hắn biết trên tảng đá nhất định là có cơ quan mật đạo, nhưng ở đâu đây?
Ánh mắt lập tức bị một nhánh cây bên cạnh thu hút, tuy rằng bề ngoài của nhánh cây này không có gì khác biệt nhưng bề mặt của nó rõ ràng là rất sáng bóng trơn trượt, giống như bị người ta thường xuyên vuốt ve, tay khẽ chạm lúc này mới phát hiện nhiệt độ của nó lạnh như băng, xem ra nó được làm bằng ngọc thạch, thoáng dùng sức ấn một cái liền thấy cửa đá bên cạnh từ từ mở ra.
Không chút nghi hoặc, hắn xoay người tiến vào cửa đá, lại phát hiện bên trong là một động thiên khác, toàn bộ cấu trúc của sơn động đặc biệt xa hoa, bên cạnh tường đá là một viên Dạ Minh Châu to lớn chiếu sáng cả thạch động giống như ban ngày, so với hoàng cung chỉ có hơn chứ không kém, bên cạnh tường đá có khắc ba chữ rồng bay phượng múa—Vô Ưu đường.
Vô Ưu Đường, hắn khẽ thu hẹp mắt, tên này hắn hình như có nghe qua ở đâu rồi. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra.
Hai hắc y nhân đứng gác cửa nhìn thấy hắn tiến vào, cười nói: “Trở về nhanh vậy sao?”
“Không dám trì hoãn!” Mộ Dung Ưng gật gật đầu, đi vào bên trong, không dám nói nhiều, sợ trong lời nói lộ ra sơ hở, may thay bọn họ cũng đều bịt mặt giống mình nên không lộ tẩy.
“Chờ một chút.” Hắc y nhân phía sau đột nhiên gọi hắn lại, “Ngươi quên xuất ra lệnh bài cho chúng ta xem qua một lần, quy củ này không thể quên!”
Lệnh bài? Trong lòng Mộ Dung Ưng lập tức hồi hộp, xem ra hôm nay đã chui vào thì không thể đi ra, mặc dù nắm chắc là hạ thủ được bọn họ, nhưng chỉ sợ bứt dây động rừng, hay tốt hơn là cẩn thận giả vờ sờ soạng khắp người mới khi*p sợ nói: “Không xong, vừa rồi lúc tôi mua đồ hình như đã để quên lệnh bài ở chỗ nào rồi, bây giờ tôi đi lấy lại ngay.”
“Sao ngươi có thể to gan như vậy? Lệnh bài mà cũng vứt bỏ được, nếu để cho thiếu chủ biết chuyện này, ngươi còn muốn sống nữa không?” Hắc y nhân răn dạy.
Mộ Dung Ưng khẽ nhíu mày, từ trong người xuất ra ngân phiếu một trăm lượng đưa cho bọn họ, vừa chắp tay nói: “Xin huynh đệ thông cảm, không cần báo cho thiếu chủ biết, có chút lòng thành mời huynh đệ uống rượu.”
Hắc y nhân cầm lấy ngân phiếu, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều, “Huynh đệ khách khí rồi, ai mà chưa từng thất lạc qua chứ, chờ hai huynh đệ bọn ta thay ca, sau khi ngươi trở về thì coi như chưa hề xảy ra chuyện này.”
“Vậy đa tạ huynh đệ, tôi phải đi tìm lệnh bài đây.” Mộ Dung Ưng ung dung mở cửa đá, từ bên trong đi ra.
Vừa đi ra cửa đá, lại ngửi được mùi hương này, lập tức lách mình núp vào bên cạnh, liền nhìn thấy một hắc y nhân mở ra cửa đá của mật đạo, đi vào.
Luôn bám theo phía sau hắn, Dương Tử Vân vừa định theo vào đã bị Mộ Dung Ưng kéo cánh tay “Rời khỏi nơi này trước rồi nói.” Nhún người một cái, bóng dáng hai người liền biến mất……
Tổ chức thần bí
“Vô Ưu Đường?” Dương Tử Vân ngồi ở thư phòng, cẩn thận suy tư về tên này.
Mộ Dung Ưng cũng gõ nhẹ tay lên bàn, cẩn thận tìm kiếm trong đầu…
“Ta nghĩ ra rồi!” Thật lâu sau, hai người đồng thanh thốt lên.
“Tử Vân, đệ nói trước đi!” Mộ Dung Ưng gật gật đầu.
“Vâng, kỳ thật đệ cũng không nhớ rõ lắm, lúc trước hình như đệ có nghe sư phụ nói qua, vào khoảng hai mươi năm trước trên giang hồ có một tổ chức sát thủ rất lớn gọi là Vô Ưu Đường, tổ chức ấy trải rộng ở các nơi, cho tới bây giờ chưa từng thất bại, tiền thù lao lại càng cao đến mức dọa người. Tuy nhiên cho tới bây giờ cũng không ai biết nó ở đâu? So với tổ chứ này, càng làm người ta cảm thấy bí hiểm chính là môn chủ của bọn họ, nghe nói võ công của hắn cao cường, thần bí khó lường, mỗi một lần ra tay đều không lưu lại một nhân chứng nào còn sống, nhưng chưa có người nào thấy qua diện mạo của hắn, hắn luôn mang một cái mặt nạ màu trắng, chỉ cần hắn xuất hiện là có thể khiến vô số người trong võ lâm nghe tin đã sợ mất mật, cũng có nghe đồn võ công của hắn sở dĩ cao cường là bởi vì hắn luôn dựa vào việc hút máu tươi của xử nữ để luyện công, nhưng tin đồn này không biết là thật hay giả, nhưng ngay trong thời điểm cường thịnh nhất, Vô Ưu Đường chỉ trong vòng một đêm đã mai danh ẩn tích, bặt vô âm tín, hệt như chưa từng xuất hiện.” Dương Tử Vân tự mình nói ra.
“Không sai, đệ nói rất đúng, căn cứ vào ghi chép ở thời điểm đó, Vô Ưu Đường đều dùng hắc y nhân che mặt bằng miếng vải đen, mà lần mất tích này đều là kỹ nữ, xem ra chuyện hắn dùng máu tươi của xử nữ để luyện công không phải là tin đồn vô căn cứ.” Mộ Dung Ưng không khỏi có chút bận tâm, vậy nàng chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao!
“Đại ca, nếu chúng ta đã tìm được cửa vào của bọn họ, không bằng chúng ta xông vào đi!” Dương Tử Vân đề nghị.
“Không được.” Mộ Dung Ưng lập tức bác bỏ, “Chúng ta vốn không biết nội tình, cũng không biết bên trong có cơ quan gì không, nếu bây giờ đã biết cửa vào, cũng biết cần phải có lệnh bài, thì chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ một lần nữa, ςướק được lệnh bài thì trà trộn vào, tìm hiểu thật hư.”
“Được lắm, đệ sẽ sai người lập tức đi trông chừng, nhìn thấy có người ra thì xử lý ngay!” Dương Tử Vân gật gật đầu, vẫn là đại ca suy nghĩ chu đáo.
“Chờ một chút, đệ theo dõi hắc y nhân kia ra ngoài làm gì?” Mộ Dung Ưng đột nhiên nghĩ đến, hỏi.
“Kỳ quái lắm, hắn rõ ràng là đi mua một chút hoa, kim chỉ và tơ lụa. Đúng rồi, hắn còn cầm ngọc trụy của huynh đi kết lại dây.” Dương Tử Vân nói.
“Cô ta đúng là thông minh thật, biết dùng phương thức này để truyền tin cho chúng ta.” Mộ Dung Ưng nói, hắc y nhân có được ngọc trụy, nhất định là nàng đưa cho.
“Hừ!” Dương Tử Vân không cười mà hừ lạnh, “ Nói không chừng là gặp dịp may thôi, cho dù cô ta nghĩ ra được cách, chắc chắn là sợ bản thân mình ૮ɦếƭ rồi không ai cứu, nói thật, nếu không phải vì cô ta là công chúa Hạ quốc, đệ thật sự chẳng muốn cứu cô ta.”
“Lúc này không đơn thuần là cứu cô ta, mà cũng là cứu người khác, hơn nữa nếu không muốn sau này vẫn còn có nữ tử bị mất tích, đệ nhanh chóng chuẩn bị đi, chúng ta phải hành động sớm một chút!” Mộ Dung Ưng căn dặn, nhưng hắn không thể phủ nhận trong lòng quả thật có chút lo lắng cho nàng.
“Dạ, đệ đi đây..”
Mạn Tâm nhìn thấy những món đồ đã được mua đặt ở trên bàn, nhìn Mạnh tiểu thư đang nằm trên giường, không biết có phải hắc y nhân xuống tay quá nặng hay không, mà đến giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Trong lòng lo lắng, bọn người Mộ Dung Ưng có phát hiện ra mùi hương ngọc trụy mà tìm tới đây chưa, cũng lo lắng cho cô nương bị mang đi kia, tuy rằng cô ta không ૮ɦếƭ nhưng cũng không có nghĩa là cô ta được an toàn, làm sao mới biết được tình trạng của cô ta đây, ánh mắt đảo qua thị vệ mặc đồ đen canh giữ ngoài cửa, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười xấu xa, thời điểm mấu chốt chỉ có thể sử dụng mỹ nhân kế thôi…
Hoảng sợ
Mạn Tâm với bước đi vô cùng quyến rũ và vẻ mặt xinh tươi, đi tới hướng bọn họ, chớp chớp mắt: “Cái này, ta…..”
Lời còn chưa nói xong đã bị bọn họ cắt ngang, “Cô không cần quyến rũ chúng tôi, tuy rằng vẻ đẹp của cô không gì sánh được, làm chúng tôi động tâm, nhưng cho dù chúng tôi có tà tâm thì cũng không đủ can đảm,làm tay sai cô muốn gì? Nói thẳng đi.”
Ối, Mạn Tâm thật không ngờ mỹ nhân kế của mình lại bị thất bại như thế, còn chưa biểu diễn đã bị nhìn thấu, chẳng qua nàng vẫn thấy bọn họ đè nén dục hỏa cùng ánh mắt tham lam kia, có thể làm cho một nam nhân kiềm nén bản thân như vậy thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến tính mạng, một khi đã như vậy, nàng cũng không cần lo lắng giả vờ, sắc mặt khôi phục vẻ đứng đắn, hỏi: “Ta muốn biết tiểu cô nương bị các ngươi mang đi giờ cô ấy thế nào rồi?”
“Cô yên tâm, không ૮ɦếƭ được.” Hắc y nhân bên trái nói.
“Chỉ là so với ૮ɦếƭ cũng không khá hơn là bao.” Tên bên phải thuận miệng nói.
Mạn Tâm lập tức thấu hiểu ý tứ của hắn, rõ ràng nói cô ta hiện tại nhất định không tốt, chủ công, nàng đột nhiên chợt nhớ đến từ này, chẳng lẽ cô ta bị tên nam nhân kia tra tấn, chà đạp sao?
“Nhiều chuyện, nhớ kỹ không được nói như thế, một câu cũng không được nói, nếu không thì ૮ɦếƭ như thế nào cũng không biết!” Hắc y nhân bên trái lập tức khiển trách.
Hắc y nhân bên phải lúc này mới ý thức được bản thân mình nói đến vấn đề không nên nói, lập tức im lặng, đứng ở đó kính cẩn nghe theo.
“Ta muốn gặp cô ấy, dẫn ta đi gặp cô ấy đi!” Mạn Tâm lớn tiếng hô, nàng không thể tưởng tượng một thiếu nữ đáng yêu như vậy lại chịu sự tra tấn ra sao?
“Tiểu thư, bản thân cô đã khó bảo toàn, còn có tâm tư lo chuyện người khác? Với lại cô cũng không cần biết, không có mệnh lệnh của thiếu chủ, chúng tôi sẽ không dẫn cô đi gặp cô ta!” Hắc y nhân nói xong, con ngươi chỉ nhìn xuống mặt đất, không để ý đến nàng.
Thân thể Mạn Tâm nhịn không được khẽ run rẩy, nếu Mộ Dung Ưng còn không đến, chắc có lẽ rất nhanh sẽ đến phiên mình, nàng lảo đảo lui về phía sau vài bước.
Hắc y nhân nhìn nàng, một mỹ nhân đáng yêu với bộ dạng bất lực như vậy, không khỏi có chút động tâm, vẫn bất đắc dĩ nói: “Không phải chúng tôi không giúp cô, mà là chúng tôi bất lực, đừng lo lắng cho người khác, hãy biểu diễn tiết mục kia của cô thật tốt, nói không chừng thiếu chủ sẽ bảo vệ cô.”
Mạn Tâm biết bọn họ chính là nhắc nhở mình, bây giờ đang lâm vào tình trạng thế này, nàng có muốn lo lắng cho người khác cũng không được, chỉ có thể cầu mong cho tiểu cô nương kia được nhiều phúc.
Cửa đá đột nhiên mở ra, ba hắc y nhân đến đi đến phía trước, đặt thức ăn lên trên bàn “Tiểu thư, mời dùng cơm.” Nói xong, xoay người vừa định đi, nhưng hắc y nhân đi vào cùng hắn đột nhiên rút ra đao nhọn đâm vào hắn, hắn căn bản chưa kịp phản ứng đã ngã trên mặt đất…..
“Ngươi là ai?” Hắc y nhân luôn canh giữ tại chổ này vừa định rút kiếm, thì một người bịt mặt khác tiến vào, kiếm trong tay rút ra khỏi vỏ……
Mạn Tâm lập tức thấy một ánh kiếm hiện lên, chỗ vết kiếm trên cổ của hai hắc y nhân đều chảy máu đỏ tươi nhìn thấy ghê người, ánh mắt của bọn họ còn mở to, dường như ૮ɦếƭ không nhắm mắt, người ૮ɦếƭ? Nàng chưa từng gặp qua trường hợp Gi*t người máu chảy đầm đìa như vậy, đầu bỗng dưng choáng váng, sợ hãi lui về phía sau vài bước, hoảng sợ dùng tay nắm lấy y phục trước иgự¢ mình.
Đột nhiên, kiếm của hắc y nhân quay trở lại đâm thẳng tắp đến nàng, nàng đứng ở đó, trong đầu trống rỗng, ngay khi kiếm muốn đâm vào trán nàng, nàng nhịn không được, nhắm mắt, bật lên tiếng thét chói tai.
“A……”