Thả cô ta đi
Mạn Tâm nhìn Song Nhi đấu tranh đầy thống khổ, sắc mặt chuyển từ hồng sang tím, Song Nhi chụp lấy tay hắn, dần dần mất đi sức lực, nàng lúc này mới phục hồi lại tinh thần một chút, vùng đứng dậy, bắt lấy cánh tay hắn, “Buông tay! Ngươi không thế Gi*t nàng!”
“Ngươi nghĩ muốn thay nàng cầu xin tha thứ sao? Hay chính ngươi đã nghĩ đến biện pháp ác độc hơn đối phó nàng ta?” Mộ Dung Ưng buông tay, hắn còn không định Gi*t Song Nhi bây giờ, chẳng qua hắn sẽ không tin nàng cầu xin để mình buông tha Song Nhi.
Song Nhi trong nháy mắt chiếm được tự do, thở phì phò, quỳ ở đó, không thể tin được nhìn lên nàng, công chúa lại có thể vì mình mà cầu tình!
“Ta không phải cầu xin cũng không phải vì đối phó nàng, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, Song Nhi là nô tì của ta, người nàng muốn hại cũng là ta, cho nên việc sinh tử của nàng hẳn là để ta quyết định.” Mạn Tâm nhìn hắn nói.
“Để ngươi quyết định?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng một hồi, xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, “Được, để bổn vương nhìn xem ngươi xử trí nàng ta như thế nào?” Hắn muốn xem nàng giở thù đoạn gì, cũng muốn từ chỗ các nàng tìm ra chút đầu mối.
“Chỉ sợ Song Nhi rơi vào tay ngươi, còn khó chịu hơn so với cái ૮ɦếƭ!” Dương Tử Vân ở một bên cố ý trào phúng, cô ta mà tốt bụng như vậy sao?
Mạn Tâm trừng mắt liếc hắn một cái, đi tới Song Nhi, ngoài dự đoán của mọi người, lấy tay đỡ cô ta đứng dậy. “Song Nhi, ngươi đứng lên.”
Song Nhi nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, công chúa chuẩn bị đối phó mình như thế nào? Lập tức lại quỳ xuống, “Công chúa, nô tì giờ đây chỉ cầu được ૮ɦếƭ, xem như nô tì đã hầu hạ người lâu như vậy, xin công chúa niệm tình mà thành toàn.”
“Ta sẽ không cho ngươi ૮ɦếƭ!” Mạn Tâm lại kéo cô lên.
“Công chúa!” Thân thể Song Nhi nhịn không được khẽ run rẩy, không cho mình ૮ɦếƭ thì phải làm mình sống không bằng ૮ɦếƭ.
“Ngươi đừng sợ hãi, ta cũng sẽ không đối với ngươi như vây. Hôm nay ta mới biết được bản thân mình trước kia ác độc cỡ nào, mọi người trong vương phủ này hận ta, ngươi là nha hoàn của ta mà cũng muốn hạ độc ta, có thể thấy được trước kia ta nhất định làm ra những chuyện khiến ngươi không thể tha thứ được, cho nên ta không trách ngươi, bây giờ ta cũng cho ngươi lựa chọn, nếu ngươi còn muốn bỏ đi, ta đây sẽ thả ngươi đi, nếu ngươi nguyện ý ở lại, ta coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.” Mạn Tâm nhìn nàng, nói một cách vô cùng thành khẩn.
Song Nhi nhìn nàng một hồi lâu, mới không xác định mà hỏi: “Công chúa, người thật sự buông tha nô tì, để nô tì đi sao?”
“Đúng vậy, ngươi không cần hoài nghi ta, ngươi biết từ sau hôm tỉnh dậy, ta đã mất trí nhớ, sự tình trước kia ta hoàn toàn không nhớ rõ, cũng không biết bản thân mình là dạng người gì? Nếu trước kia thật sự ác độc như vậy, giờ đây coi như ta sám hối bù lại.” Mạn Tâm nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt nàng.
Mất trí nhớ? Lại là bộ dáng này, Mộ Dung Ưng ở một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, nàng diễn trò quả y như thật.
Song Nhi cắn môi, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của nàng, suy nghĩ rất lâu mới hỏi: “Công chúa, người thật sự mất trí nhớ sao?”
“Hả?” Mạn Tâm ngây ngẩn cả người, hóa ra cô ấy cũng hoài nghi, vậy thì Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân sẽ không thể nào tin mình, không muốn giải thích, nàng hỏi lại: “Ngươi cùng ta sớm chiều bên nhau, sống với ta, hơn ai hết ngươi hẳn nên biết ta là thật hay không? Không phải sao?”
“Chuyện này…” Sông Nhi chần chờ một chút, “Từ sau khi công chúa tỉnh lại, từ thái độ, giọng điệu, ánh mắt đến động tác quả thật thay đổi thành một người khác. Nhưng dù vậy, nô tì vẫn thật cẩn thận sợ chủ tử thử nô tì, nhưng hiện tại nô tì tin rồi!”
“Vì sao?” Mạn Tâm nhìn cô, sao cô lại thay đổi nhanh như vậy?
Hạ độc để cứu người
“Vì sao?” Mạn Tâm nhìn cô, cô sao lại thay đổi nhanh như vậy?
“Bởi vì nếu đây đích thực là công chúa trước kia, cho dù không Gi*t nô tì, thì hiện tại nô tì cũng không thể bình an vô sự đứng tại chỗ này, chỉ là nô tì vẫn hạ độc hãm hại công chúa, bây giờ muốn đánh muốn Gi*t đều do công chúa định đoạt, nô tì không hề có một câu oán hận!” Song Nhi cúi đầu xuống.
“Ta nói ta sẽ không làm vậy với ngươi, ngươi đi đi, ta nghĩ ngươi nhất định không muốn ở lại bên cạnh ta.” Mạn Tâm nói, sau đó lại thay đổi đề tài: “Nhưng, Song Nhi, trước khi ngươi đi, ta chỉ muốn xác định một chút, thật sự là ngươi hạ độc sao? Hay ngươi bị người khác sai khiến, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, ta sẽ không hỏi ép ngươi nữa!”
“Công chúa, là nô tì hạ độc, nhưng đó là vì nô tì muốn cứu người, độc này sẽ không làm công chúa ૮ɦếƭ, nếu không công chúa sao có thể dễ dàng giải độc liền như vậy.” Song Nhi rốt cục nhịn không được mà khóc nói.
“Cứu ta?” Mạn Tâm trong nháy mắt không có phản ứng.
Ánh mắt sắc bén của Mộ Dung Ưng bắn ra hào quang, hắn muốn nghe cô giải thích như thế nào?
Còn dùng cách hạ độc để cứu người sao? Muốn lấy độc trị độc sao? Nhưng nàng căn bản không hề trúng độc? Dương Tử Vân xét thấy lý do này của Song Nhi nói thế nào cũng không thông.
“Nô tì vì tình thế cấp bách không có cách nào, trong lúc nô tì vô ý nghe được những người khác bàn tán công chúa trong địa lao chịu hết mọi tra tấn, sau đó lại nhìn thấy thái y nói cả người công chúa đều bị tổn thương, nô tì nóng ruột, nếu công chúa ૮ɦếƭ đi, Hạ quốc liền truy cứu nô tì không bảo vệ an toàn cho chủ tử, có thể còn liên lụy tai họa cho người nhà của nô tì, nô tì cầu xin thế nào, Vương gia cũng không chịu thả công chúa, nhưng nô tì biết Vương gia còn e ngại thân phận của công chúa, cho nên chỉ có có thể ‘hiểm trung cầu thắng’( chiến thắng trong nguy hiểm), bằng cách hạ độc, nếu công chúa trúng độc, Vương gia nhất định sẽ thả công chúa ra ngoài…” Song Nhi đứng một bên vừa khóc vừa nói.
“Hóa ra ngươi đã khổ tâm phen này.” Trong đôi mắt đep của Mạn Tâm hàm chứa nước mắt cảm động, rồi lại nghi ngờ hỏi: “Vậy sao vừa rồi ngươi không nói? Vì sao thừa nhận do mình hạ độc, ngươi nói ra không phải là không có gì nữa sao?”
Mộ Dung Ưng cùng Dương Tử Vân cũng nhìn cô, muốn nghe lời giải thích của cô.
“Đó là vì nô tì đã sớm không muốn sống.” Nước mắt của Song Nhi không ngừng rơi xuống, ủy khuất vô cùng, nghẹn ngào nói: “Tuy rằng công chúa đối với nô tì không ác độc như đối với những người khác, không đánh cũng không mắng, nhưng người lại không lúc nào không giày vò nô tì, cố ý hất thức ăn xuống đất, bắt nô tì giống như chó phải liếm sạch sẽ, nửa đêm không cho nô tì ngủ, bắt nô tì đội chén dĩa trên đầu không cho nhúc nhích, đứng động một một chút, lại dùng người nhà của nô tì ra huy Hi*p nô tì, đáng hận nhất chính là chuyện lần kia!” Cô có phần nói không được.
Mạn Tâm lảo đảo, ngồi lại trên giường, Trữ An công chúa này quả thật là biến thái, có thể tra tấn người bên cạnh mình như vậy.
“Nàng còn làm gì với ngươi nữa?” Mộ Dung Ưng cố nén tức giận hỏi.
“Chuyện kia, công chúa sai người…làm nhục nô tì.” Song Nhi thốt ra đầy đau khổ.
“Cái gì?” Mạn Tâm suýt nữa té xỉu, đôi mắt âm trầm sắc bén như dao hai lưỡi bắn về phía nàng, nhưng nàng hoàn toàn nghĩ không ra, tại sao Trữ An công chúa lại vô nhân tính như vậy?
“Nữ nhân ác độc như ngươi vậy, thật sự ૮ɦếƭ cũng chẳng có gì đáng tiếc.” Mộ Dung Ưng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cho nên đệ mới nói, nữ nhân này nên ૮ɦếƭ đi từ sớm!” Dương Tử Vân cũng xúc động rút kiếm.
“Nô tì không còn mặt mũi nào sống tiếp. Nhưng công chúa lại dùng người nhà ở Hạ quốc xa xôi ra uy Hi*p nô tì, nô tì chỉ đành nhẫn nhục sống tạm bợ, thời điểm hạ độc, nô tì đã hạ quyết tâm ôm lấy cái ૮ɦếƭ. Cho nên Vương gia vừa tiến vào, nô tì liền không chút do dự thừa nhận, thầm nghĩ việc ૮ɦếƭ nhanh cũng là cách giải thoát đối với nô tì.” Song Nhi quỳ ở đấy, cuối cùng cũng nói ra hết những uất ức trong lòng.
Cho ta cơ hội
Mạn Tâm nhìn thấy Song Nhi chịu hết mọi lăng nhục, môi vô lực mấp máy, nhưng không biết nên nói cái gì để an ủi cô?
Mộ Dung Ưng thấy Song Nhi khóc lóc kể lể đầy thương hại, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, giọng điệu uy nghiêm hỏi: “Mới vừa rồi ngươi nói, công chúa lợi dụng người nhà của ngươi để uy Hi*p ngươi, sau đó ngươi cũng đã thừa nhận độc là do mình hạ, vậy giờ ngươi không sợ liên lụy người nhà sao?”
“Đó là vì nô tì đánh cược, sau khi công chúa tỉnh lại, nô tì đã liên tục thăm dò, tuy rằng không dám xác định chắc chắn công chúa thực sự có bị mất trí nhớ hay không, nhưng nhìn nhất cử nhất động của công chúa quả thật không giống trước kia, nếu công chúa bị mất trí nhớ thì cũng sẽ không nhớ được người nhà của nô tì, huống chi công chúa không xảy ra chuyện, nô tì lấy cái ૮ɦếƭ để tạ tội, công chúa cũng có thể sẽ không truy cứu, lại nói, cho dù nô tì không thừa nhận, tùy tiện bịa ra một lý do, Vương gia nhất định sẽ nhìn thấu, nô tì cần gì làm điều thừa thãi, nô tì vốn là muốn ૮ɦếƭ.” Song Nhi hồi đáp.
Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm vào mặt cô rất lâu, cũng chưa nhìn ra sơ hở gì trong lời nói của cô, tuy rằng không ăn khớp với nhau nhưng quả thật chuyện vốn có thể là vậy, nếu sau lưng của cô ta thật sự có người giựt dây sai khiến, lần này không thành công, thì nhất định sẽ có lần sau, nghĩ vậy nên hắn phân phó: “Song Nhi, lần này bổn vương niệm tình chuyện của ngươi nên tha cho ngươi một mạng, có điều, bổn vương muốn ngươi tiếp tục lưu lại bên người công chúa, hầu hạ nàng, dù sao ngươi cũng là người quen thuộc nhất của nàng.”
Nói đúng ra là hắn sợ để người khác đến hầu hạ, thì nàng sẽ ૮ɦếƭ nhanh hơn, tháng sau Hạ quốc thái tử muốn đến đây, cho nên hắn không thể để nàng ૮ɦếƭ được.
“Cám ơn Vương gia đã không Gi*t nô tì, vậy nô tì tuân mệnh.” Song Nhi đáp, dù cho Vương gia không nói, cô cũng sẽ không bỏ đi, bởi vì cô không có chỗ mà quay về Hạ quốc, chỉ sợ người nhà sẽ hốt hoảng lo sợ.
“Vậy ngươi lui xuống trước, đi lấy chén thuốc đem đến cho Vương phi.” Hắn lại dặn dò.
“Dạ, Vương gia.” Song Nhi đứng dậy, lau lệ nơi khóe mắt, rời khỏi phòng.
“Đại ca, ta đây cũng lui ra trước.” Dương Tử Vân nói xong cũng rời khỏi cửa phòng, tuy rằng chuyện Song Nhi có thể vốn là vậy nhưng hắn không thể xem nhẹ, cần phái người canh giữ nàng.
Mạn Tâm ngồi ở chỗ kia, vươn tay cầm lấy rèm bên giường, hai ngày qua đã xảy ra nhiều chuyện, sự ngoan độc của Trữ An đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nàng, quả thật đã làm cho người khác giận sôi người, một nữ nhân có dung mạo xinh đẹp như vậy sao lại có tâm địa rắn rết như thế? Thương tổn nhiều người vô tội như vậy. Nàng ta nhẫn tâm như thế sao?
Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm vẻ mặt bi thống của nàng, ánh mắt hiện lên một tia nghi hoặc khó hiểu, nàng thật sự mất trí nhớ? Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối không tỏ ra vẻ mặt như thế?
Mạn Tâm chậm rãi thu hồi ánh mắt, liền thấy hắn đang nhìn chằm chằm mình, nàng từ từ đứng dậy đến trước mặt mắt, “Hiện tại ta rốt cuộc đã biết tại sao ngươi không thích ta? Tại sao lại hận ta? Nhưng nếu ta nói với ngươi, từ nay về sau ta sẽ thay đổi, ngươi có tin không? Sẽ cho ta cơ hội, để chúng ta bắt đầu lại một lần nữa chứ?” Mặc dù biết việc hắn yêu thương mình quá đỗi xa vời, nhưng nàng không thể từ bỏ.
“Ngươi nói xem bổn vương có tin không?” Mộ Dung Ưng hỏi lại nàng, những hành động trước kia của nàng khiến người ta làm sao tin được, cứ coi như nàng thật sự mất trí nhớ đi, nếu nàng đột nhiên hồi phục lại trí nhớ thì sao? Chẳng phải lại giống như trước đây!
“Ta biết, bây giờ ngươi không tin, nhưng ngươi chỉ cần chịu cho ta cơ hội, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem, ta không hề giống trước kia.” Mạn Tâm nhìn hắn nói, bởi vì nàng căn bản không phải là Trữ An.
“Vậy chờ ngươi thay đổi rồi mới cùng bổn vương nói chuyện.” Mộ Dung Ưng phất tay áo rời đi, coi như nàng thay đổi giữa bọn họ cũng sẽ chẳng thay đổi gì cả.
Mạn Tâm lại nhìn hấy bóng dáng hắn, nhủ thầm, một ngày nào đó ngươi sẽ thương yêu ta…