Chịu hình trong địa lao
‘Chát chát’ hạ nhân đi tới, chưa nói một câu, liền tát vào miệng nàng hai cái.
Mạn Tâm nhìn hắn chằm chằm đầy sắc bén, lấy tay chà xát khóe miệng dính máu tươi, lớn tiếng nói: “Nếu ngươi hôm nay chính là báo thù, ta đây không có lời nào để nói, nếu để cho ta biết trong số các ngươi, có người lấy công trả thù riêng, bịa đặt hoàn toàn, rốt cuộc cũng sẽ có một ngày ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp bội.”
“Vương phi, người cứ yên tâm, thù chúng tôi vẫn báo nhưng làm sao có cơ hội lấy việc công trả thù riêng được! Vương phi nhất định còn nhớ rõ một vài thứ, chẳng qua trong lúc nô tài đang tưới hoa, không nhìn thấy người đi tới, người nói tôi không có mắt, không hiểu quy củ, người sai người đánh thẳng tay nô tài suốt bốn mươi trượng, đến một tháng cũng chưa thể xuống giường được.”
Hắn vừa dứt lời, lại đến một tỳ nữ đi tới, tóm lấy tóc của nàng dùng sức mà kéo giựt…
Mạn Tâm cắn răng chịu đựng, một cơn đau từ da đầu truyền đến, nhìn thấy tóc bị kéo giựt trong tay cô ta, chờ cô ta mở lời.
“Nô tì tuân lệnh chải tóc cho Vương phi, Vương phi thấy trên lược có tóc, liền hạ lệnh sai người cắt hết tóc nô tì, làm nô tì xấu hổ không dám gặp người khác đến mức tìm cái ૮ɦếƭ, may mắn thay được người khác cứu lên, nhưng vì sỉ nhục này, nô tì cả đời cũng không quên được.” Tỳ nữ này vừa nói vừa rơi lệ.
Mạn Tâm biết đối với người cổ đại, thân thể và dáng vẻ bên ngoài đều thuộc về cha mẹ, nên không dễ dàng cắt tóc, nghe đến đây tựa hồ cũng do Trữ An công chúa bịa đặt hoàn toàn, cố ý trừng phạt bọn họ, chẳng lẽ lòng dạ của nàng ta thật sự ác độc như vậy? Nhưng tại sao nàng phải khoa trương với cả mọi người trong vương phủ như vậy? Người thông minh một chút sẽ không làm như vậy, hẳn là muốn làm lung lạc lòng người.
“Á” Một kẻ thù đột nhiên quay lại chiếu tia nhìn săm soi về phía nàng, nàng hít vào một ngụm khí lạnh lui về sau từng bước.
“Vương phi, hóa ra người sợ cũng đáng thương thật, ca ca ta chẳng qua liếc mắt trộm nhìn người một cái, người nói huynh ấy dâm dãng háo sắc vô cùng, sai người móc cả hai mắt của huynh ấy, tuy rằng nô tài thật sự không dám móc cặp mắt của người thay ca ca báo thù, bất quá sẽ trả lại cho người một quyền này trước.” Một nô tài trẻ tuổi đột nhiên ra quyền, hung hăng đánh vào иgự¢ nàng…
…Nàng ôm lấy иgự¢ đau nhói, ngồi xổm người xuống, nhưng nỗi khi*p sợ trong lòng so với sự đau đớn còn mãnh liệt hơn, nàng thật sự đã móc hai mắt của người ta, Trữ An ơi Trữ An, cô còn làm ra chuyện khủng khi*p gì nữa đây?
“Vương phi, còn có nô tì…” Mọi người phía sau bắt đầu tiến đến trước báo thù.
Một lúc lâu sau, đầu tóc Mạn Tâm rối bời, trên mặt sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu, иgự¢ đau đớn, ngón tay bị bẻ gẫy, chân thì bị đá đến không có sức, ngồi thê thảm ở một chỗ, thân thể đau đớn, nàng đã không nhận thức rõ lắm cái gì truyền đến, nhìn đến đám người trước mắt có thù sâu như biển với nàng, người nàng vô lực nhắm mắt lại, nàng không dám nhìn đến bọn họ, cũng không thể tin được Trữ An công chúa thật sự ác độc như vậy sao?
“Đã nói xong chưa? Giờ tới phiên ta.” Luôn luôn ngồi thờ ơ lạnh nhạt bên cạnh, Dương Tử Vân đột nhiên đi ra, hạ nhân cùng nô tì nhanh chóng tránh lui ra sau mấy bước.
Mạn Tâm khẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn, Trữ An lại đã làm gì với hắn?
“Tâm người này độc như bò cạp, loại nữ nhân này đã dùng thủ đoạn hạ lưu vu cáo hãm hại nhị ca của ta, khiến hắn bị đại ca xử oan, ôm nỗi hận bỏ nhà ra đi, đến nay vẫn không rõ tung tích, thù này ta hôm nay nhất định phải báo.” Ánh mắt Dương Tử Vân quét về phía dụng cụ tra tấn được sắp xếp kia, trực tiếp cầm roi lên, đi về phía nàng.
Mạn Tâm không khỏi ôm chặt thân thể, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi, mặc dù chưa bị đánh nhưng nàng biết sức mạnh của ngọn roi tuyệt đối không phải một người bình thường có thể chịu đựng, nhưng nàng không cách nào để bản thân cầu xin tha thứ, nàng cũng biết dù có cầu xin tha thứ, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình, chỉ sợ cơ hội này hắn đã chờ thật lâu, nàng giờ đây chỉ có thể phó mặc người ta chém Gi*t, vô lực đánh trả.
Dương Tử Vân giơ lên cây roi trong tay, hung hăng quất xuống người nàng.
Vết thương chồng chất
Một tiếng ‘chát’ quất vào da thịt vang lên, cánh tay cùng với y phục phía sau lưng của Mạn Tâm lập tức toét ra, lộ ra da thịt trắng nõn.
Một vệt máu rõ ràng ứa ra, nàng tức khắc cảm giác đau đến thấu xương, cơn đau rát buốt không đợi nàng rên thành tiếng, ngọn roi thứ hai đã lại ngoan ngoãn rơi xuống trên người nàng.
… Nàng không thể trốn cũng không có chỗ để trốn, đành cắn chặt răng lại, chịu đựng không nổi cái loại đau đớn này.
“Roi thứ nhất là thay nhị ca của ta, roi thứ hai là thay đại ca của ta, còn lần thứ ba là thay cho toàn bộ người trong vương phủ đã chịu sự lăng nhục của ngươi.” Dương Tử Vân nói xong lại vung tay lên.
Mạn Tâm nhắm mắt lại, không dám nhìn tới con người hiện tại của hắn, lòng của nàng, đầu óc của nàng đều bị đau đớn chiếm đoạt, nhưng đợi một hồi lại phát hiện roi của hắn tựa hồ không quất vào người mình, lập tức mở to mắt.
Mộ Dung Ưng lại có thể xuất hiện ở nơi này, trong tay đang nắm cây roi mà hắn đánh xuống, sắc mặt lạnh như băng nói: “Tử Vân, đệ không nghe rõ lời ta nói đúng không? Ta đã nói qua không được tổn thương đến tính mạng nàng.”
“Đại ca, đệ không thương tổn đến tính mạng nàng, nàng không ૮ɦếƭ được, đệ chỉ làm nàng tự kiểm điểm lại phẩm chất của mình một chút, trả lại cho nàng sự thống khổ của người khác.” Dương Tử Vân nới lỏng cây roi trong tay, nếu biết huynh ấy sẽ sớm trở lại như vậy, thì chính mình hẳn nên động thủ sớm một chút.
Mộ Dung Ưng nhìn nàng vết thương chồng chất, chật vật như thế, ánh mắt sắc bén quét về phía mọi người: “Ai làm?”
“Vương gia tha mạng.” Toàn bộ hạ nhân cùng nha hoàn đều quỳ xuống.
“Đại ca, huynh không cần hỏi, là ta bảo họ làm vậy. Chúng ta luôn luôn biết Trữ An công chúa ở vương phủ làm xằng làm bậy, cũng biết nàng ra tay hiểm độc, nhưng huynh tuyệt đối không nghĩ thủ đoạn như thế của nàng là cay độc, là phát rồ sao?” Dương Tử Vân nghiến răng nghiến lơi nói.
“Cho nên đệ bảo mọi người dụng hình với nàng?” Mộ Dung Ưng hỏi hắn, không phải là thương tiếc nàng, chỉ là cách làm của hắn thiếu thỏa đáng, nếu chuyện này truyền ra ngoài liền trở thành nhược điểm đối với Hạ quốc.
“Cái này cũng gọi là dụng hình sao?” Dương Tử Vân không cười nói, sau đó phân phó: “Các ngươi hãy nói cho Vương gia nghe một lần, Vương phi đối phó với các ngươi như thế nào đi.”
“Tuân mệnh.” Mọi người đáp. Một người lại nối tiếp một người nói ra hết chuyện Vương phi đối phó mình như thế nào.
Mặt Mộ Dung Ưng ban đầu lạnh như băng rồi chuyển sang xanh mét đến cuối cùng biến thành phẫn nộ lớn tiếng hét: “Có chuyện bất hòa như vậy, tại sao các ngươi không nói cho bổn vương biết?”
Mọi người bị hù giật mình một phen, một hạ nhân đánh bạo bẩm báo: “Vương gia, chúng nô tài không dám nói, vì Vương gia bận rộn công việc, rất ít quản đến việc trong phủ, tất cả mọi việc trong phủ đều do Vương phi làm chủ. Vương gia còn nhớ rõ tỳ nữ Tiểu Xuân không? Cô ta bị Vương phi dùng trâm ngọc đâm phá cánh tay khi vô tình phát hiện cô ta nói cho người biết là Vương phi làm. Kết quả ngày hôm sau Tiểu Xuân đã bị bán vào thanh lâu.”
“Cái gì? Cô ta không phải hồi hương sao?” Mộ Dung Thị Ưng phẫn nộ ngẩng đầu chuyến hướng tới Mạn Tâm, lúc bấy giờ chính nàng đã nói với hắn như vậy.
Nàng chỉ có thể thầm thương tâm trong lòng, lúc trước đã làm nhiều người giận sôi lên như vậy vì thủ đoạn nham hiểm độc ác này, bị xem thường vì cái tính ấy thì cũng chẳng có gì là lạ.
“Vương gia, chuyện kia đều là giả. Là Vương phi lừa gạt người, nếu Vương gia không tin, tôi sẽ đi tới Ánh Hồng lâu ngay bây giờ, Tiểu Xuân giờ đây đang ở đó.” Hạ nhân nói.
“Chúng nô tì có thể làm chứng.” Tất cả mọi người cùng hợp xướng.
“Đại ca, bây giờ huynh thấy rồi đó, chưa Gi*t nàng là xem như đã khách khí lắm rồi, huống chi nàng còn vu cáo hãm hại nhị ca ám sát đại ca, huynh cứ thẳng tay Gi*t nàng đi.” Dương Tử Vân càng nói càng tức giận, lúc này hận không thể một kiếm đâm ૮ɦếƭ nàng.
Nắm tay Mộ Dung Ưng siết chặt lại, quả thật nàng ૮ɦếƭ thì chẳng có gì đáng tiếc, bất quá bây giờ nàng chưa thể ૮ɦếƭ được, sau một hồi lâu, mới vội thả lỏng nắm tay ra, hít sâu vào, nói bằng giọng điệu ra lệnh: “Các ngươi ra ngoài hết đi.”
“Dạ, Vương gia.” Hạ nhân cùng nô tì nhanh chóng rời khỏi địa lao.
Sống ૮ɦếƭ do số
Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt không có một tia thương tiếc cùng cảm thông, bước vài bước đến trước mặt nàng, “Bây giờ ngươi rốt cuộc đã biết cái gì gọi là tự làm tự chịu rồi chứ! Cũng do ngươi ngày đó chấp nhặt chuyện nhỏ không đáng kể với họ, ngươi rõ ràng là lòng dạ hiểm độc, thật sự ૮ɦếƭ không có gì đáng tiếc.”
“Nếu ngươi muốn Gi*t ta, thì động thủ ngay đi.” Mạn Tâm nhắm mắt lại, đau đớn khiến tiếng nói của nàng cũng trở nên yếu ớt, nàng thật sự đã không chịu nổi, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị người khác đánh qua, giờ lại chịu tra tấn như vậy.
“Ngươi muốn ૮ɦếƭ phải không? Tưởng ૮ɦếƭ rồi là xong sao? Bổn vương càng muốn ngươi còn sống.” Mộ Dung Ưng lập tức quay người phân phó: “Người đâu, lập tức tìm thái y, sau đó phái hai nha hoàn trông chừng Vương phi, không được để Vương phi xảy ra bất trắc.”
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ xoay người rời đi.
“Tử Vân, đệ cùng ta đến thư phòng, ta có việc muốn thương lượng với đệ.” Mộ Dung Ưng vừa nói vừa bước ra ngoài địa lao.
“Dạ, đại ca.” Dương Tử Vân đi theo sau hắn.
“Chờ một chút.” Mạn Tâm lên tiếng gọi hắn lại, khổ sở cố hết sức lấy tay vịn tường miễn cưỡng đứng dậy nhìn hắn nói: “Nếu… nếu ta cho ngươi biết ta không phải Trữ An công chúa, ngươi có tin không?” Nàng không muốn chịu đựng một cách vô nghĩa, loại tra tấn này vốn không nên dành cho nàng.
Mộ Dung Ưng hơi dừng bước, xoay người bước vài bước đến trước mặt nàng, “Ngươi lại muốn chơi trò gì? Ngươi không phải Trữ An công chúa, chẳng lẽ bổn vương bị mù mắt sao? Chẳng lẽ mọi người từ trên xuống dưới trong vương phủ đều bị mù sao? Hận ý đối với ngươi, chỉ sợ ngươi có hóa thành tro, bọn họ cũng nhận ra được, cho nên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn an phận một chút, nếu không bổn vương không dám cam đoan sau này sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.”
“Nói không chừng sẽ làm ngươi mắt mù chân gãy, đầu bị cạo trọc lóc, hoặc bị bán vào thanh lâu.” Dương Tử Vân ở một bên cố ý đe dọa, hắn quả thật muốn làm như vậy.
“Tùy ngươi.” Thân người Mạn Tâm dựa vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, nàng nói không rõ ràng, cho dù có nói bọn họ cũng sẽ không tin, nàng cần gì phải tốn nước miếng, sống hay ૮ɦếƭ mặc cho số phận đi!
Mộ Dung Ưng chưa liếc nhìn nàng một cái, lại nhanh chóng rời đi.
“Đại ca, vì sao huynh phải để thái y trị bệnh cho ả, nếu ý nghĩ tự sát cón luẩn quẩn trong lòng ả, chẳng phải là rất tốt sao?” Dương Tử Vân thầm nói.
“Tử Vân, ngươi không biết hai tháng sau là đến đại thọ năm mươi của phụ hoàng? Hôm nay đột nhiên nhận được tin Vô Cương quốc thái tử, Thiên Lân quốc thái tử, Khương Vân quốc thái tử, còn có Hạ quốc thái tử đến viếng thăm mừng thọ phụ hoàng.” Sắc mặt Mộ Dung Ưng đầy nghiên trọng nói.
“Mừng thọ? Vất vả làm rùm beng khoa trương như thế chỉ sợ là không đơn giản như vậy.” Dương Tử Vân cũng nghi hoặc.
“Không sai, lòng dạ Tư Mã Chiêu đến người ngoài đường cũng biết, bọn hắn chỉ đến xem thực lực của Thiên quốc ta, sau đó tùy thời cơ động binh. cho nên trong thời gian này không thể để xảy ra một chút lầm lỗi, nếu đến lúc đó Hạ quốc hòa thân công chúa xảy ra chuyện gì bất trắc, đệ nói xem sẽ như thế nào?” Mộ Dung Ưng hỏi ngược lại.
“Sẽ cho Hạ quốc một cái cớ, cho dù chúng ta nói Trữ An công chúa nham hiểm độc ác đến thế nào bọn hắn cũng sẽ nói chúng ta ngụy biện, đã sớm sắp xếp xong xuôi, đến lúc đó có miệng cũng giải thích không được, nếu Hạ quốc liên hợp lại với bốn nước khác, đòi chúng ta kiến giải, chúng ta sẽ vô cùng bị động.” Dương Tử Vân nói.
“Đệ phân tích đúng lắm, cho nên sau này ả không thể xảy ra chuyện gì, trừng phạt ả vài ngày rồi thả ả ra, không thể dụng hình với ả được.” Mộ Dung Ưng gật đầu nói.
“Đại ca, huynh yên tâm đi, đệ biết nặng nhẹ, chẳng qua là thuận tiện cho ả quá.” Dương Tử Vân nói.
“Đúng rồi, đệ có tin tức nhị ca của đệ chưa?” Mộ Dung Thị Ưng hỏi sang chuyện khác.
“Vẫn chưa có. Có điều nếu nhị ca biết chúng ta đang tìm huynh ấy, huynh ấy nhất định sẽ trở về rất nhanh.” Dương Tử Vân nói, biến hắn lại đang tự trách.
“Chỉ hy vọng đệ ấy nhanh trở về, ta sẽ đền tội trước mặt đệ ấy.” Vẻ mặt của Mộ Dung Ưng đầy hối hận.
“Đại ca, đừng suy nghĩ. Nhị ca sẽ hiểu mà.” Dương Tử Vân an ủi.