Song Nhi cầu tình
“Vương gia, van cầu người tha cho công chúa.” Song Nhi quỳ gối ngoài thư phòng, mặt không ngừng cúi lạy, trán đều bị dập đến mức xuất huyết đến nơi.
“Song Nhi, cô đứng lên đi, tôi thật không hiểu đối với hạng Vương phi như vậy, tại sao cô còn trung trành và tận tâm với người đó đến thế.” Tỳ nữ đứng một bên muốn kéo cô lên.
“Các cô buông tay, tôi nhất định phải cầu Vương gia tha cho công chúa.” Song Nhi làm bọn họ buông tay mình ra, tiếp tục dập đầu.
Tỳ nữ đứng bên bất đắc dĩ lắc đầu, Vương phi bình thường đối xử tàn nhẫn với các cô cũng không nói, nhưng nàng cũng lại cư xử độc ác hẹp hòi với chính nô tì của mình, không phải đánh thì là mắng, các cô ước gì Vương phi bị Vương gia trừng phạt, nhưng cô rõ ràng lại đi cầu xin tha thứ, thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu, nếu cô đã cố chấp như vậy thì tùy cô vậy.
“Vương gia, van cầu người tha cho công chúa.” Tiếng cầu xin tha thứ từ ngoài cửa không ngừng vọng vào, Mộ Dung Ưng căn bản không hề nhúc nhích, hắn hiểu được Song Nhi cầu xin tha thứ có lẽ cũng không phải xuất phát từ lòng trung thành, cô là nô tì của công chúa, nếu công chúa có mệnh hệ gì thì cô cũng chạy không thoát, nếu không phải như vậy thì ai lại tự ngược đãi chính mình đi cầu xin tha thứ chứ.
Phía trên mặt đất vì nàng dập đầu mà hiện ra một mảng vết máu, đợi đến lúc cô dập đầu xuống thì bị người khác lập tức kéo lên.
“Người ấy không đáng cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.” Dương Tử Vân lạnh mặt nói.
“Dương công tử, van cầu người nói với Vương gia về chuyện cứu giúp công chúa nhà tôi.” Song Nhi thấy hắn lập tức lại quỳ xuống.
Dương Tử Vân tức khắc ra lệnh: “Ngươi cũng có thể hiểu ám sát Vương gia là đắc tội lớn cỡ nào phải không? Nếu như là người khác đã sớm mất mạng tại chỗ rồi.”
Song Nhi hít một ngụm hơi lạnh, nắm lấy ống tay áo của hắn mà cầu xin: “Dương công tử, công chúa là hòa thân công chúa, cũng là vì mối quan hệ hòa thuận giữa hai nước nên không thể ૮ɦếƭ được.”
“Ngươi không cần dùng cách này để áp chế ta, ý đồ ám sát của nàng, việc này không phải là nhỏ, cho dù là Gi*t nàng, Hạ quốc cũng không nói được bất kỳ đạo lý nào. Kỳ thật ngươi cũng biết nếu không vì thân phận này của nàng, chỉ bằng hành động trong một năm ở vương phủ của nàng, ngươi cho là nàng còn có thể sống tới ngày nay sao?” Ánh mắt Dương Tử Vân hiện lên một mảng lạnh như băng.
“Việc này…” Song Nhi nghe hắn nói mà không thốt nên lời, bởi vì cô biết công chúa đã làm những gì.
“Ngươi cũng hiểu không thể tha thứ được phải không? Chẳng qua lần này nàng hẳn nên cảm ơn trời đất, Vương gia không gặp gì bất trắc, cho nên Vương gia cũng không định sẽ lấy mạng công chúa, chẳng qua để nàng ở trong địa lao tự xét lại mình vài ngày.” Dương Tử Vân nói.
“Nhưng trong địa lao vừa thấp vừa ẩm ướt, nô tì sợ công chúa chịu không nổi.” Song Nhi cắn môi nói.
“Nàng chịu không nổi? Lúc nhốt người khác vào, nàng có từng nghĩ qua người khác cũng chịu không nổi không?” Dương Tử Vân cười lạnh một tiếng, vung tay áo rồi nói: “Ngươi khỏi phải nói, lần này nàng tự làm thì tự chịu, nàng bị giam vào địa lao, cả mọi người trong vương phủ đều hoan hô, chẳng lẽ ngươi tuyệt đối không hận nàng sao?”
“Nô tì…. nô tì không dám.” Song Nhi gục đầu xuống, mặc dù có chút chần chừ nhưng vẫn vô cùng kiên định.
“Không dám hay là không hận, có điều ta cho ngươi biết, ta hận nàng, tất cả mọi người trong vương phủ này đều hận nàng, cho nên lúc này đây tuyệt đối sẽ không buông tha nàng dễ dàng như vậy, vì vậy ngươi hãy cứ trung thành đứng ở Mạn Tâm Các cầu nguyện nàng mau chóng bước ra.” Dương Tử Vân nói xong, xoay người bỏ đi.
Song Nhi lờ mờ cảm giác được lúc này đây họ mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn trừng phạt công chúa, chỉ là, cô làm sao cũng không hiểu công chúa không phải đã nghĩ thông suốt rồi sao? Vì cớ gì lại đột nhiên đi ám sát Vương gia?
Kẻ ác ý viếng thăm
Mạn Tâm ngồi ở đấy ngẩng mặt nhìn lên, đúng là đời người quá ư ly kỳ, dù thế nào nàng cũng không có nghĩ đến, đời này mình còn có thể có cơ hội ngồi tù, hắn giá họa cho mình, là muốn Gi*t mình? Hay là có mục đích gì khác?
Vốn tưởng rằng thật dễ dàng để có được tình yêu của hắn, nhưng thì ra bản thân đã đánh giá hắn quá đơn giản, con đường trở về tương lai sao xa quá, Vân, anh có thể chờ đợi em không????
“Lạch cạch”, nàng nghe được tiếng xích khóa vang lên, liền nhìn thấy Dương Tử Vân đi tới với bộ mặt đắc ý cười tươi như hoa.
“Trữ An công chúa, chỗ này thoải mái không?” Hắn đứng trước mặt nàng.
“Dương công tử, để chính mình thử một lần chẳng phải sẽ biết sao? Cần gì phải hỏi ta.” Biết hắn tới không tốt đẹp gì, Mạn Tâm cũng không biểu hiện sắc mặt tốt cho hắn.
“Đến nơi này rồi mà miệng lưỡi ngươi còn sắc bén như vậy, ta nói rồi, nếu ngươi dám thương tổn đại ca của ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.” Kiếm của Dương Tử Vân lập tức đặt lên trên cổ nàng.
Lưỡi dao lạnh như băng đặt ngay trên cổ, thân người Mạn Tâm run lên, cố gắng trấn định, mỉm cười nói: “Huynh đệ các ngươi tình nghĩa thâm sâu như thế, ta đây có tổn thương hắn hay không, trong lòng ngươi không phải biết rất rõ sao? Nếu ngươi chỉ muốn mượn tội danh này để Gi*t ta thì động thủ đi, làm nhiều việc vô nghĩa như vậy làm gì, tìm một lý do nào bớt gượng ép hơn đi.”
“Ta thì rất muốn Gi*t ngươi, có điều nếu ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có lẽ ta sẽ xem xét.” Dương Tử Vân nói, nghĩ đến bộ dạng muốn sống không được của nàng liền sảng khoái tột cùng.
“Vậy ngươi cứ Gi*t ta đi.” Mạn Tâm nhắm mắt lại, biết đó chẳng qua hắn lấy cớ để nhục nhã mình.
“Ngươi không sợ ૮ɦếƭ? Hay chắc chắn là ta sẽ không Gi*t ngươi?” Dương Tử Vân cắn răng hỏi, cũng không tin nàng đối mặt với sinh tử lại thật sự bình tĩnh như vậy.
“Đương nhiên sợ. Sinh mệnh quả thật đáng quý, ai lại không quý trọng chứ! Nhưng nếu còn sống mà phải hèn mọn vậy thì thà ૮ɦếƭ đi, ta cũng không tự tin là ngươi sẽ không Gi*t ta, chỉ có điều, ngươi có thể nói cho ta biết trước kia rốt cuộc ta đã làm ra chuyện gì mà khiến cho ngươi hận ta như thế, cho dù ૮ɦếƭ ta cũng yên lòng nhắm mắt.” Mạn Tâm chỉ muốn biết đáp án này.
“Ngươi có ý gì?” Dương Tử Vân híp mắt lại nhìn nàng chằm chằm.
“Ta bị mất trí nhớ, mặc kệ ngươi tin hay không. Từ sau lần bị thương tỉnh lại, ta hoàn toàn không biết gì cả về sự tình trước kia, ngươi cũng sẽ không để bụng nói cho ta biết phải không?” Mạn Tâm nhìn hắn.
Dương Tử Vân nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt trong suốt lại không hề có một tia âm mưu, nhưng hắn sẽ không ngốc mà đi tin tưởng nàng, khẽ cười nhạt: “Nếu ngươi bị mất trí nhớ, làm sao còn có thể muốn ám sát đại ca? Ngươi còn muốn lừa ai?”
“Ta…” Mạn Tâm không biết giải thích với hắn như thế nào, cho dù có nói ra, chưa chắc hắn tin.
“Ngươi không cần viện cớ, ta sẽ không tin ngươi.” Dương Tử Vân đột nhiên ngắt lời nàng, trong mắt hiện lên tia sáng, hỏi: “Ngươi thật sự muốn biết trước kia mình đã làm ra chuyện gì sao?”
“Phải.” Tuy rằng nhìn thấy nụ cười xấu xa trên mặt hắn, ngụ ý hắn nhất định là có chủ ý gì khác, nhưng nàng vẫn gật đầu, nàng thật sự muốn biết rõ mọi thứ về Trữ An công chúa, chỉ có như vậy nàng mới biết mình về sau nên làm thế nào.
“Được, ta đây sẽ nói cho ngươi biết từng chuyện từng chuyện một.” Dương Tử Vân nói xong, lập tức phân phó thị vệ bên ngoài nhà giam: “Gọi tất cả nha hoàn hạ nhân trong vương phủ tới đây.”
“Dạ, Dương công tử.” Thị vệ không dám có chút chần chừ, Vương gia không ở trong phủ, lời nói của Dương công tử chẳng khác nào là mệnh lệnh của Vương gia.
Mạn Tâm khẽ nhíu mày, hắn muốn làm gì? Tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là để cho người ta tự nói với mình như vậy.
Bẻ gẫy ngón tay
“Nô tì tham kiến Dương công tử. Nô tì tham kiến Dương công tử.”
Rất nhanh, nha hoàn cùng hạ nhân trong vương phủ liền tụ tập trong địa lao, nhìn thấy Vương phi đứng ở đó, trên mặt mỗi người đều mang theo niềm vui sướng tươi cười khi người gặp họa.
Mạn Tâm không rõ, bọn họ hận mình đến vậy sao?
“Mọi người nghe cho kỹ, vương phi của chúng ta nói mình bị mất trí nhớ, đã quên hết sự tình trước kia.” Dương Tử Vân nhìn nàng, sau đó lại nói tiếp: “Cho nên ta bảo mọi người đến là muốn để mọi người nói cho nàng biết trước kia nàng đã làm ra chuyện gì đối với các ngươi!”
“Mất trí nhớ?” Có người thốt ra tiếng nói đầy nghi ngờ, sau đó mọi người nhìn nhau, không dám nói lời nào, sợ đây là âm mưu của nàng, sau này sẽ đòi lại càng tệ hại hơn.
“Các ngươi không cần hoài nghi, ta thật sự bị mất trí nhớ cho nên còn muốn các ngươi bẩm báo chi tiết để ta biết mình trước kia là hạng người gì?” Mạn Tâm nhìn bọn họ nói, nàng phải hiểu quá khứ của Trữ An công chúa.
“Thật sự mất trí nhớ sao?”
“Hình như từ sau lần Vương phi tỉnh lại thật không có tìm chúng ta, bất luận có phiền toái gì cũng không trừng phạt qua chúng ta.”
“Giờ ngẫm lại cũng đúng đó, chẳng lẽ người thật sự bị mất trí nhớ?”
Mọi người xầm xì bàn tán, không biết có nên tin hay không.
“Ngừng.” Dương Tử Vân hô lên, “Vương phi đã nói nàng mất trí nhớ, các ngươi không cần đoán là thật hay giả, cứ nói cho nàng biết sẽ tốt hơn.”
Mọi người vẫn cứ quay mặt nhìn nhau, muốn nói lại không dám nói, trầm mặc một hồi.
“Được thôi, nô tì đây nói trước.” Một tỳ nữ thanh tú đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt nàng, trong mắt đều là hận ý. “Vương phi, người còn nhớ rõ nô tì không?”
Mạn Tâm lắc đầu, tại sao mình lại nhớ rõ cô ta?
“Vậy người nhất định nhớ rõ ngón tay này của nô tì.” Tỳ nữ đột nhiên đưa tay đến trước mặt nàng.
Nàng liền thấy tỳ nữ trông cũng xinh đẹp này, đích thực ngón tay út đã không còn, giật mình nhìn lại cô ta, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nàng sao?
“Vương phi, người không cần tỏ ra vẻ mặt vô tội, chẳng qua trong lúc nô tì cắt móng tay cho người không cẩn thận ᴆụng phải ngón tay của người, người sai người chặt đứt một ngón tay của nô tì, coi như trừng phạt, người thật tàn nhẫn vô cùng.” Trong viền mắt của nô tì đã ứa nước mắt, tia nhìn oán hận chiếu thẳng vào nàng.
“Cái gì?” Mạn Tâm kinh hãi lùi về sau từng bước, Trữ An công chúa thật sự tàn nhẫn như vậy sao?
“Còn có tôi nữa.” Một hạ nhân khỏe mạnh trẻ tuổi đi tới, mới vừa muốn nói chuyện đã bị Dương Tử Vân cắt ngang.
Hắn sắc mặt bình tĩnh ra lệnh: “Vì trợ giúp Vương phi mau chóng hồi phục trí nhớ, các ngươi hãy lặp lại những việc nàng làm với các người một lần nữa, nghe rõ không?”
Mọi người không thể tin được, hiểu được ý tứ của hắn là nói nếu Vương phi chặt đứt ngón tay của các cô, thì các cô bây giờ cũng phải chặt đứt ngón tay của Vương phi sao?
Dương Tử Vân nhìn được các cô còn nghi hoặc trong lòng, đột nhiên bắt lấy ngón tay của Mạn Tâm làm mẫu một lần cho mọi người, “Thí dụ Vương phi đã chặt đứt ngón tay của ngươi, ngươi bây giờ có thể làm như vậy…”
Không đợi mọi người hiểu được, chợt nghe một tiếng ‘rắc’ vang lên.
Một cơn đau đớn như kim châm muối xát từ ngón tay truyền tới, Mạn Tâm nhịn không được kêu to ra tiếng, ngón tay đã bị hắn bẻ gẫy, phẫn nộ nhìn hắn, giờ đây nàng rốt cuộc đã hiểu được ý đồ của hắn là gì? Hóa ra chính là làm mình phải chịu hình.
“Tất cả mọi người thấy rõ rồi đấy, chúng ta không nhất định chặt đứt ngón tay của Vương phi nhưng tất nhiên phải làm cho nàng hiểu được lúc ấy các ngươi đau đến mức nào, các ngươi cứ việc động thủ,,làm bất cứ chuyện gì, ta một mình gánh chịu.” Dương Tử Vân phân phó xong liền ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mà thị vệ chuẩn bị chu đáo, nhìn nàng, hôm nay nhất định phải tra tấn nàng thật đã tay mới được.