"Vy Vy, mới gặp nhau mà em đã nhìn tôi bằng con mắt thèm thuồng thế kia. Em thèm khát tôi đến thế ư? Không sao, tôi không ngại dâng tấm thân nhỏ bé này cho em đâu!"
“...”
Thiếu gia nhà họ Phạm mà bị ép gả này thật vô liêm sỉ, có lẽ lúc rời khỏi bụng mẹ, anh ta quên mang theo...
Hà Vy híp mắt nhìn hắn, nói:
“Tôi đang rất mệt nên phiền anh tránh đường, tấm thân nhỏ bé kia của anh tôi không cần đâu”
Nghe cô từ chối thẳng thừng như vậy, hắn xụ mặt, vẻ đáng thương như vừa bị lớp trên ăn Hi*p, cái vẻ mặt này của hắn làm cho đám đàn em được một phen cười bể bụng.
Ha ha, đại ca bị chị dâu từ chối một cách phũ phàng quá! Quê chưa kìa, quê chưa kìa?
Đại ca mà đám đàn em biết là một người máu lạnh, vô tình nhưng lại có sức cuốn hút vô cùng, số cô đổ đại ca nhà này phải nói là xếp hàng từ miền Bắc tới miền Trung còn không hết ấy chứ.
Vậy mà hôm nay lại... lại bị chị dâu từ chối. Ha ha, bày đặt “tấm thân nhỏ bé” cơ đấy, để rồi bị người ta từ chối cho, vừa đau vừa quê dã man!
Một tên đàn em gan dạ chạy lại, thì thầm vào tai hắn:
“Đại ca, giữ liêm sỉ chút”
Vừa bị đâm một vố đau từ cô, hắn sợ nên không dám tỏ thái độ gì. Cũng sắp nén được rồi mà tự dưng bị chọc, mặt mày tối sầm lại, hắn gằn giọng quát:
“Cút!”
Ách, đại ca vẫn độc mồm độc miệng, bản tính sáng nắng chiều mưa trưa quang đãng như ngày nào, mỗi tội không thất thường với chị dâu mà xả hết lên đầu đám đàn em này...
Đại ca, trọng bà xã khinh đàn em, thế là không được đâu nha! Phản đối, phải đứng lên nổi dậy!
Không thèm đếm xỉa gì tới tên đàn em nữa, hắn kéo giúp vali và đưa cô lên phòng nghỉ ngơi.
[...]
Tối hôm đó
Rào rào
Hà Vy ngồi xuống bồn tắm được chuẩn bị sẵn, cô ngả đầu dựa vào bệ nghĩ ngợi. Nơi này thật khác với những gì cô tưởng tượng rằng nơi này là một căn biệt thự lạnh lẽo, không có tình người, đầy tiếng chửi rủa của những tên giang hồ và máu me...
Haiz, cô nghĩ sai quá! Hà Vy phải công nhận rằng ngôi nhà mới này ấm cúng, hài hước hơn ngôi nhà cũ kia nhiều.
Ngôi nhà cũ kia mang danh là gia đình, mà đã là gia đình thì ấm cúng, yêu thương lẫn nhau, đằng này ấm cúng chẳng có, yêu thương chẳng còn, sao gọi là gia đình?
Ở đây, cô thấy mình như biến thành một cô công chúa vậy. Anh ta, người cô bị ép lấy làm chồng đối xử với cô rất tốt, phải nói là vô cùng vô cùng tốt luôn ấy.
Trong giờ ăn, không lúc nào là anh ta nghỉ tay, hết gắp thức ăn vào bát cô, biết cô vẫn còn mệt nên đút luôn cho cô ăn.
Hừ, mặc dù cô chối đây đẩy từng thìa cơm anh ta đút cho vì ngại, cô cũng lớn rồi chứ có còn là con nít, con nôi gì nữa đâu.
Thậm chí anh ta còn dọa nếu cô không muốn đút thức ăn bằng thìa như này thì anh ta sẽ đút trực tiếp bằng mồm với cô.
Nghĩa là...
Anh ta sẽ ăn rồi đút trực tiếp qua cho cô... A a a a a, nếu vậy thì hôn mất tiêu rồi còn đâu...
Hà Vy đỏ bừng mặt, cô nhắm mắt, vỗ vỗ hai má mong xua tan suy nghĩ kia.
[...]
Cạch
Hà Vy quấn khăn tắm, tóc 乃úi cao đi ra khỏi nhà tắm. Khi mở cửa vào phòng đã được sắp xếp trước, mặt Hà Vy đỏ bừng mặt, theo phản xạ, cô lấy tay che thân, quát:
“Sao anh lại ở đây?”
Thấy có tiếng, hắn mở mắt hướng ánh nhìn về phía cô. Chà, thân hình Vy Vy cũng không tệ, иgự¢ nở ௱ôЛƓ cong, mười điểm!
Có vẻ như hắn vừa tắm xong vì trên người còn đang khoác áo choàng tắm, tóc còn đang ướt.
Ý mà khoan, có ai khoác áo choàng tắm mà vạch hở cả cơ bụng đầy múi thế kia không, lại còn ngồi cái kiểu đến đây độc chiếm anh đi nữa. A a a a a, mất máu quá trời!
Không không, Vy Vy mày phải thật tỉnh táo, không thể để sắc đẹp của anh ta làm cho điên loạn đầu óc được! Phải tỉnh táo!
“Tôi không cho phép anh vào phòng tôi, ra khỏi đây ngay!”
Hắn cười cười, nói:
“Chẳng có luật nào chồng không được vào phòng ngủ của chính mình cả”
Hắn nói tiếp:
“Vy Vy, tôi đói rồi”
Hà Vy bực mình đi về phía giường mong kéo được thân hình to lớn, khổng lồ kia và đuổi đi. Cô nói:
“Đói? Mặc xác anh! Phòng tôi không có thức ăn, qua chỗ khác mà tìm”
Hừ, đồ điên! Anh ta đói thì liên quan gì đến cô? Ừ đấy, chẳng liên quan gì cả.
Chẳng nhẽ anh ta lớn từng này rồi còn không đồ ăn để ở đâu à? Thôi lạy anh ta một lạy, đói thì xuống phòng bếp tìm thức ăn, ở đây chẳng có gì cho anh ta no cả!
Nhìn anh ta, cô thấy thật ngứa mắt. Làm ơn biến nhanh, cút nhanh khỏi phòng cô cho cô có cuộc sống bình yên với!
Chỉ chờ khi Hà Vy tiến lại gần mình và cúi xuống, hắn đẩy cô ngã nhào vào mình. Hắn di chuyển tay xuống phía dưới, dò tìm cặp ௱ôЛƓ của cô, hết Ϧóþ rồi xoa, nói:
“Ở đây có đào!”