Tình như cánh hoa rơiMột mình bồi hồi bước đi trên đường phố nơi đất khách quê người, muốn chạy trốn nhưng chợt phát hiện ra không có nơi nào thuộc về tôi.
Nhớ đến mẹ tôi, nhớ đến câu nói của mẹ với tôi: “Mẹ đi đây, con đừng buồn, nếu không mẹ đi không được yên lòng”.
Nhớ đến Tiêu Viễn, nhớ đến lời anh nói: “Ngốc ạ, anh thích em”.
“Tại sao? Tại sao mọi người đều không cần tôi chứ?” Tôi điên cuồng gào thét. Phát hiện ra mình giống như một cánh bèo trôi nổi vô định, đung đưa, bởi vì không có gốc, cho nên không thể nào yên vị được.
Trở về khách sạn, bọn Chương Ngự vừa đi ăn đêm trở về. Anh hỏi tôi có đói không, tôi lắc đầu, cười ngượng nghịu với anh, “Em xin lỗi. Có đôi khi tính khí em hơi kích động”.
Anh nói, “Chính là do anh, anh không nên đưa em đến”.
Tôi vốn định bảo Chương Ngự ngủ trong phòng ngủ, tôi ngủ trong phòng khách, nhưng anh lại kiên quyết bắt tôi ngủ trong phòng ngủ.
Chiếc giường đôi trong phòng ngủ có thể ngủ được đến bốn người ấy chứ, một mình tôi nằm trên chiếc giường rộng vắng vẻ, cứ nghĩ đến thân hình cao lớn của Chương Ngự nằm co ro trên ghế sofa, chắc chắn là rất khó chịu.
Sáng sớm hôm sau, khách sạn phái xe du lịch đưa chúng tôi lên núi Phú Sĩ. Chương Ngự cứ luôn chống lưng, tôi hỏi anh: “Lưng anh khó chịu à?”
Anh ừ một tiếng. Tôi thấy hơi áy này, có lẽ tại đêm qua ngủ ghế sofa.
“Có cần em massage lưng cho anh không?” Hồi mẹ tôi ốm nằm viện, tôi vì muốn làm giảm sự đau đớn của mẹ đã học theo bác sĩ mấy chiêu massage.
“Anh mong cũng trả được nữa là”. Anh ngồi xuống ghế, tôi ngồi phía sau xoa Ϧóþ cho anh.
Côn Thiếu nói: “Đại ca, hôm qua trả bài chăm chỉ quá chứ gì?” Mọi người trong xe đều cười vang, Chương Sính nhìn tôi với dụng ý sâu sắc khác thường, tôi mới dần dần hiểu ra trả bài là ý gì, bất giác đỏ mặt, tay cũng ngừng lại, đấm mạnh vào lưng Chương Ngự.
Chương Ngự quay đầu lại nhìn tôi, nói: “Mặc kệ bọn họ”.
Cả một ngày, Chương Ngự đều chơi không được thoải mái, tôi thấy anh cứ xoa lưng. Đến tối lúc về khách sạn, tôi nói: “Hôm nay anh ngủ trên giường, em ngủ ghế sofa ở phòng khách”.
Anh lắc đầu: “Anh là một người đàn ông, sao có thể để em ngủ ghế sofa được chứ?”
“Hồi trước chẳng phải em cũng đã ngủ ở ghế sofa nhà anh rồi sao?”
“Hồi trước khác, giờ khác”.
“Sao lại khác? Anh vẫn là anh, em cũng vẫn là em mà?”
“Anh nói khác là khác. Trước đây là trêu chọc em cho vui, bây giờ anh nghiêm túc”. Anh rầu rĩ nói.
Cái gì mà trêu chọc cho vui, cái gì là nghiêm túc chứ? Tôi nghe không hiểu, cũng chẳng buồn cố suy nghĩ để hiểu.
“Vậy ngày mai, nếu lưng anh lại đau thì phải đi giải thích với bọn họ, chúng ta không…”
“Không gì cơ?” Anh cố ý trêu tôi.
“Chính là không… không… việc đó…”
“ℓàм тìин”. Anh nói thẳng luôn.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, “Con người anh sao lại ăn nói thô tục thế?”
“Đã rất là nho nhã rồi đấy. Anh có nói hai chữ…”
“Chương Ngự”. Tôi lườm anh cảnh cáo, “Anh còn nói nữa, em sẽ không thèm chú ý đến anh đâu”.
Nửa đêm, lúc đang ngủ, tôi cứ cảm thấy phía ngoài phòng khách có tiếng động. Nhìn qua khe cửa, thấy Chương Ngự đang nằm bò trên ghế sofa xem tivi, tôi hỏi: “Anh không mệt sao? Sao giờ vẫn còn chưa ngủ?”
Anh thấy tôi bước ra, liền ngồi bật dậy, “Không ngủ được, còn em thì sao?”
“Em cũng không ngủ được”.
Nhìn thấy trên tivi đang chiếu lại trận đấu bóng đá, tôi ngáp, “Chẳng thú vị gì”.
Chương Ngự nói: “Vậy chúng ta làm việc gì thú vị chút đi”.
Tôi cứ tưởng anh sẽ đề nghị ăn gì đó, nhưng anh lại nói: “Chúng ta chơi trò nói thật lòng, và trò chơi mạo hiểm”.
“Đồng ý”. Dù sao nhàn rỗi cũng chán, xem bóng đá cũng hại sức khỏe, thà tìm một trò vui còn hơn, chuyền dời sự chú ý.
“Ở đây khó chịu lắm, chúng ta vào trong giường chơi đi”.
“Được”. Tôi nói.
Anh tươi cười rạng rỡ, hào hứng bước vào trong phòng ngủ.
“Oẳn tù tì”. Chúng tôi giống như hai đứa học trò nhỏ, nằm bò trên giường chơi trò chơi đơn giản nhất.
Lần đầu anh thắng, anh cho tôi chọn nói thật lòng hay trò chơi mạo hiểm. Tôi chọn lựa trò chơi mạo hiểm, anh nói: “Hãy hét vào phía cửa sổ hai tiếng tôi là lợn”.
Tôi hét to hai tiếng: “Chương Ngự là lợn, Chương Ngự là lợn”.
Anh cười vang, “Lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc không cần thông minh thì lại khôn lỏi”.
“Thông minh gì chứ? Đây hoàn toàn làm theo yêu cầu mà”. Tôi nói.
Khi Chương Ngự thua, anh chọn nói thật, tôi hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi, anh nhìn tôi cười, “Cơ hội có hạn, em hãy hỏi câu nào kho khó một chút đi”.
“Thế nào là khó?”
“Ví dụ, người anh yêu là ai?”
“Em có hứng thú với việc anh có bao nhiêu tiền gửi tiết kiệm hơn”. Tôi lườm anh một cái, anh yêu ai, tôi chẳng buồn quan tâm, có lẽ, người mà chàng đại thiếu gia đa tình này yêu có khi chất đầy cả chiếc xe tải, nếu đếm tỉ mỉ, có khi đếm đến sáng mai cũng chưa hết.
“Nói thực, anh chẳng có bao nhiêu tiền gửi tiết kiệm cả đâu, đều đi đầu tư hết rồi, trong tay cũng chỉ có 1,8 triệu đô thôi”.
“Anh cố tình tỏ ra giàu có trước mặt người nghèo, đúng không?” Tôi trừng mắt nhìn anh.
“Chẳng phải em có hứng thú với số tiền tiết kiệm của anh sao?”
“Ý em là, nếu so với câu hỏi trước, thì em có hứng thú với câu hỏi này hơn, chứ không phải muốn hỏi anh điều này”.
“Câu hỏi trước là gì? Anh bao nhiêu tuổi phải không? Anh 32 tuổi, giới tính: nam; dân tộc: Hán; nguyên quán: Sơn Đông; chú thích: Bố anh là người Sơn Đông; nhóm máu: O; sở thích: bóng rổ; ưu điểm: hài hước, hóm hỉnh, mặc dù có người nói anh lạnh lùng vô tình, hống hách ngang ngược, nhưng đó đều là những người không hiểu về anh, em đừng để ý; nhược điểm: rất nhiều, không tiện liệt kê ra đây”.
Anh nói liền một hơi cả một tràng dài. Khi tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết, anh lại bổ sung thêm: “Quên mất thông tin quan trọng nhất, anh, chưa kết hôn”.
Tôi cười, đúng là vô cùng hóm hỉnh hài hước.
Sau đó hai chúng tôi tiếp tục oẳn tù tì, tiếp tục nói những thứ gọi là lời nói chân thật và những trò mạo hiểm kỳ quái. Chơi mãi chơi mãi, chúng tôi đều nằm lăn trên giường ngủ thi*p đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy có một bàn tay đang sờ trên mặt tôi. Tôi giật nảy mình, ngồi bật dậy, vừa vặn đập ngay vào cằm Chương Ngự.
“Em xin lỗi, em xin lỗi”. Tôi vội vàng lên tiếng xin lỗi.
Anh xoa xoa cằm, nói: “Sao đột nhiên em lại tỉnh giấc thế?”. Đúng là câu hỏi thừa, có người sờ lên mặt anh, anh cũng tỉnh giấc ấy chứ, có phải là lợn đâu.
Chương Ngự không nói, chỉ chằm chằm nhìn tôi, trên mặt không rõ là thứ tâm trạng gì, khiến người khác khó mà đoán biết được anh đang nghĩ gì. Nhìn bộ dạng đó, cứ như thể là tôi đã chiếm đoạt anh vậy.
Tôi vội vàng giải thích: “Không phải em cố tình ngủ say đâu, anh đừng để ý nhé”.
“Ngốc ạ, anh để ý đếch gì chứ”. Có phải là anh ngủ chưa đủ giấc, tâm trạng không vui? Trên mặt như phủ một lớp mây đen, đây là một người đàn ông vui giận thất thường.
“Nếu anh chưa ngủ đủ giấc, thì anh hãy ngủ thêm chút đi”. Tôi đề nghị anh.
“Em ngủ với anh”. Anh kéo tôi ngả xuống giường, mặc dù bình thường mối quan hệ của hai người bọn tôi khá tốt, vẫn luôn cư xử với nhau như những người anh em, nhưng thân mật thế này cũng khiến tôi thấy không được tự nhiên.
“Để em dậy”. Tôi giãy giụa.
Anh đè lên người tôi, “Suỵt, đợi một lát, nếu không em sẽ hối hận đấy”.
Nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt anh, tôi không dám nhúc nhích, ngẩn người nhìn anh.
Anh khẽ hôn tôi, đôi môi anh chuyển từ mềm mại trở nên nóng bỏng, sau đó di chuyển từng chút một xuống cổ tôi. Cuối cùng lại trở lại, hôn tôi thật sâu, lý trí của tôi đã bị sự nồng nhiệt nóng bỏng của anh thiêu trụi.
Tôi ngẩn người, tôi đã hoàn toàn đờ đẫn, mặc anh được thỏa sức.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Chương Ngự buông tôi ra với vẻ luyến tiếc, chửi thề ra mở cửa, một loạt những câu nói không mấy lịch sự, thật không lọt tai chút nào.
Tôi đứng dậy, chỉnh lại quần áo, nhìn thấy Chương Sính bước vào, “Mọi người chuẩn bị xuất phát rồi, chỉ thiếu mỗi hai người thôi, nhanh lên nào”.
Chương Ngự gật đâu, đẩy cậu ra, sau đó quay người nói với tôi: “Em yêu, chúng ta tiếp tục”.
Tôi nhắm mắt, hít thở một hơi thật sâu, nói: “Chương Ngự, anh coi em là gì chứ?”
Hoa anh đào rất đẹp, nhìn từng cánh hoa màu phớt hồng, tôi đột nhiên chợt cảm thán những khoảnh khắc đẹp thật dễ trôi qua. Những cánh hoa đẹp như đám mây nhỏ xinh này sẽ bị tàn lụi nhanh chóng bởi gió mưa, không để lại chút dấu tích gì. Tuổi xuân như hoa, trong chớp mắt cũng sẽ lụi tàn, sau đó hương sắc già cỗi, chỉ còn biết cảm thán mà thôi.
Chương Sính hỏi tôi đang suy tư điều gì.
Tôi không trả lời cậu, quay người tìm kiếm một cánh hoa mềm mại, nói: “Làm thế nào chúng ta có thể giữ chúng mãi đẹp đẽ như lúc này nhỉ?”
Cậu cười tôi đa sầu đa cảm, có phải là Lâm Đại Ngọc đâu, làm thơ “Vịnh chôn hoa” làm gì chứ?
Không liên quan gì đến hoa và phong cảnh, chỉ là trong khoảnh khắc, con tim trở nên già cỗi.