Chương Ngự, thà rằng không gặp gỡTôi không thể phân biệt nổi đó là thực hay là ảo giác, không dám dừng lại, thế nên, cứ tiếp tục bước đi. Khi bước qua chiếc cầu vượt lúc Chương Ngự đến đã đứng ở đó, nhìn xuống dưới mới chợt nhận ra, thì ra đứng từ đây nhìn, bóng hình trước cửa Macdonal vẫn rõ nét như vậy.
Tình yêu của chúng ta không đủ kiên trìSau tết, Tiêu Càn Quang từ chức Bộ trưởng Bộ tài nguyên đất quốc gia, tuyên bố về hưu non. Tiêu Viễn và Ngô Duyệt cũng đều bị chuyển khỏi cục chúng tôi, nghe nói đã đến một bộ nào đó, tôi không có ý định dò hỏi tỉ mỉ.
Một hôm, tôi làm thêm đến tận nửa đêm, khi trở về nhà, toàn thân mệt mỏi rã rời. Pha một tách trà, ngồi trên ghế trúc ở ban công ngắm nhìn đèn điện sáng trưng nhấp nháy ở phía xa. Có thể giữ được ánh sáng này, tận hưởng sự thanh tịnh này, đã là sự ưu đãi quá lớn của ông trời đối với tôi rồi.
Bên dưới tầng, đèn điện lờ nhờ soi bóng những thân cây thưa thớt, trông thật tiêu điều và lạnh lẽo. Nhìn kỹ, trong bóng cây, thật không ngờ có một người đang ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ nào đó ở trong tòa nhà này.
Tôi khẽ cười, có lẽ đang đợi ai đó? Sao lại đợi muộn thế?
Tôi nói lời chúc ngủ ngon với tấm ảnh của mẹ rồi trèo lên giường.
Uống quá nhiều trà, nên giấc ngủ không sâu, cứ chập chờn mộng mị. Trong mơ, lặp đi lặp lại hình ảnh của Tiêu Viễn, anh luôn miệng nói với tôi một câu: “Khả, đợi anh, anh sẽ đến tìm em”.
“Đừng”. Tôi bừng tỉnh, đi ra ban công. Ở dưới tầng, giữa ánh sáng chập chờn, thật không ngờ bóng người đó vẫn còn ở nguyên vị trí.
Người đó lại chậm một điếu thuốc, ngọn lửa phát ra từ chiếc bật lửa chợt soi sáng khuôn mặt cô độc đó. Rõ ràng là đôi mắt đượm buồn của Tiêu Viễn.
Anh đang ngẩng đầu nhìn vào cửa sổ phòng ngủ của tôi. Anh có thể nhìn thấy được gì đây? Không hề có một tia sáng, thậm chí cũng không có chút tia hy vọng nào.
Tiêu Viễn, sao mà chúng ta lại có kết cục như ngày hôm nay?
Từ yêu thương đến chia xa, từ ngọt ngào đến đắng cay, từ vui vẻ đến đau khổ…
Đã đến nước này, thì tại sao lại phải cố theo đuổi những điều đã qua?
Tôi đứng bên cửa sổ, chăm chú nhìn vào bóng hình Tiêu Viễn, anh đứng suốt cả một đêm, tôi cũng khóc cả một đêm.
Suốt mấy đêm liền, tôi đều quen đứng nhìn ra ngoài cửa. Tiêu Viễn vẫn đứng ở đó, tôi thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa, cuối cùng cũng cầm mô hình đàn dương cầm bằng gỗ đàn hương mà anh đã tặng tôi, lao xuống lầu. Tiêu Viễn nhìn thấy tôi, đôi mắt u buồn lóe lên sự kinh ngạc, “Khả, sao em lại xuống đây?”
“Tiêu Viễn, anh đừng tưởng rằng em không biết tối nào anh cũng đứng ở đây”.
Tôi khóc, “Tại sao anh cứ cố chấp chờ đợi mãi như vậy chứ? Lẽ nào anh không biết, ngoài việc chia tay, chúng ta không có sự lựa chọn nào khác sao?”
“Anh muốn khi anh còn có thể bảo vệ em, thì ở đây thêm vài hôm nữa”. Tiêu Viễn cười, sắc mặt nhợt nhạt khiến tôi xót xa.
Lời nói của Tiêu Viễn khiến con tim tôi bất giác nhói đau, nhưng tôi vẫn cố ép mình nói ra những lời trái với lòng mình: “Người anh cần bảo vệ chính là người đó, chứ không phải là em”.
Tiêu Viễn cúi đầu, nhìn xuống đầu ngón chân mình, ngẩn người hồi lâu, anh khẽ thốt ra mấy chữ: “Khả, anh xin lỗi…”
Tại sao lại có người nói ba chữ này với tôi như vậy? Chẳng lẽ không biết rằng, rất nhiều nỗi đau không thể dùng ngôn ngữ để bù đắp được sao? Nếu như lời xin lỗi có tác dụng, vậy thì trên thế giới này sao lại còn nhiều bi kịch đến thế?
Sai thì đã sai rồi, tất cả mọi việc đều không thể làm lại từ đầu được nữa.
“Tiêu Viễn, em không chấp nhận lời xin lỗi của anh…” Tôi nghẹn ngào, Tiêu Viễn không hề có lỗi, nếu như có lỗi, chỉ có thể trách sự ngăn cản của bố mẹ anh, trách số phận vô tình đã đùa cợt chúng tôi.
Chúng tôi đã từng yêu thương nhau, như vậy thì có gì sai?
Tiêu Viễn lấy tay ôm mặt, tôi nhìn thấy chất lỏng chảy qua kẽ các ngón tay anh.
Tôi cầm lấy tay anh, “Tiêu Viễn, tất cả đều đã qua rồi, chỉ cần chúng ta cố gắng chịu đựng, tất cả mọi sự việc này đều sẽ trôi qua thôi”.
“Đối với em, có thể sự việc này sẽ trôi qua, nhưng đối với anh, cả cuộc đời này sẽ không thể trôi qua”.
“Anh hãy về đi, Tiêu Viễn. Anh cứ không ngủ, không nghỉ ngơi như thế này, sẽ hủy hoại bản thân anh đấy”. Tôi khuyên anh.
“Em vẫn còn quan tâm đến anh, có đúng không? Không phải là em không còn yêu anh, đúng vậy không?” Trong mắt Tiêu Viễn lại ánh lên niềm hy vọng, nắm chặt lấy vai tôi.
Nhìn thấy bộ dạng Tiêu Viễn lúc này, tôi cảm thấy nỗi xót xa chưa từng có, lắc mạnh đầu, “Anh đừng như vậy”.
Cuối cùng anh cũng dừng lại, trong mắt trào dâng nỗi thất vọng tột cùng, “Có lẽ, từ lâu em đã không còn yêu anh nữa rồi, chỉ là anh tự lừa dối chính mình, không chịu tin mà thôi”.
Mặc anh nói thế nào, tôi cũng đều không phản bác, cũng không thể phản bác, tôi chỉ muốn mọi việc đã qua thì hãy để cho qua.
“Tiêu Viễn, đây chính là món quà năm đó khi rời xa, anh đã tặng em, em luôn giữ gìn nó, bây giờ trả lại cho anh”. Thứ cần trả thì hãy trả, để mình cũng được giải thoát.
Tôi đặt mô hình đàn dương cầm vào tay Tiêu Viễn, giống như đặt tình yêu tôi dành cho anh vào lòng bàn tay anh. Tình yêu này theo dòng chảy thời gian đã biến thành một sự ủng hộ lặng lẽ và lời chúc phúc vô thanh.
“Đồ đã tặng, anh không nhận lại đâu”. Tiêu Viễn trả mô hình lại cho tôi.
“Không, Tiêu Viễn, đây là của anh”. Cái cần trả lại, thì trả lại, coi như là chặt đứt nỗi nhớ nhung.
Tôi kiên quyết trả món quà này lại, xóa nhòa thứ tình cảm ngọt ngào đã từng có này, có như vậy, sau này khi hồi ức lại, sẽ không còn cảm thấy đau khổ tột cùng nữa.
“Đây là của em”.
“Của anh”.
Cả hai người đẩy qua đẩy lại, không ai muốn cất giữ sợi dây đàn ký ức, sợ rằng sau này, nghe bản nhạc độc tấu ai oán suốt cả cuộc đời.
Mô hình không may rơi xuống nền xi măng cứng. Một tiếng bụp trầm buồn vang lên, đáy đàn bị nứt toác, bên trong rơi ra một miếng giấy đã ngả vàng. Tôi nhặt tờ giấy đó, hiếu kỳ mở ra xem, bên trên đó là 乃út tích của Tiêu Viễn, chỉ có mỗi chữ: “Đợi anh”.
Nước mắt tôi chợt trào ra, “Tại sao anh chưa bao giờ trực tiếp nói với em hai chữ này?”
Tiêu Viễn mím chặt môi, nhìn tôi, “Bởi vì anh sợ, anh sẽ nuốt lời”.
Thì ra, chung quy lại là do tình yêu của chúng tôi không đủ kiên trì.
Mấy hôm sau, tôi đi cùng Chương Ngự và mấy người bạn của anh. Chương Ngự nhìn đôi mắt thâm đen của tôi, nói: “Em đã sắp trở thành quốc bảo (1) rồi”.
Tôi không cười nổi.
“Có phải là dạo này áp lực công việc quá lớn không? Được nghỉ lễ mấy hôm, vừa vặn có thể đi cùng bọn anh sang Nhật ngắm hoa anh đào”. Anh đề nghị.
Rất mê hoặc, rất hấp dẫn.
“Có những ai đi?” Tôi hỏi.
“Thì cũng chỉ mấy người anh em, dù sao em cũng đều quen cả”. Anh nói.
“Được, thế khi nào thì về?”
“Chắc là trước ngày mồng 1 tháng 5”.
“Ở thêm mấy hôm có được không?”
“Không được, Chương Sính và Côn Thiếu còn phải quay về làm phù rể cho Tiêu Viễn”.
Tôi không biết Chương Ngự cố ý hay vô tình, dù sao, anh vẫn nhắc đến Tiêu Viễn.
Chương Ngự liên tục cảnh cáo tôi không được mang gì cả, phiền toái. Nhưng tôi vẫn mang theo túi lớn túi nhỏ đựng quần áo và đồ ăn vặt.
Chương Ngự bất lực nhìn tôi thở dài, “Anh đã nói đến như vậy rồi, đúng là đàn gảy tai trâu”.
“Em tự cầm, có bắt anh cầm đâu, cứ mặc em”.
Anh đón lấy hành lý của tôi, nhấc lên và bước đi, còn tôi thì hai tay rảnh rang, bước theo anh.
Những người khác đã đến sân bay trước, mấy người đàn ông đó, tôi hầu như đều đã từng gặp, Chương Sính nhìn thấy tôi đến, có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Ai có thể mời được cậu đấy, Khả Lạc?”
Tôi chỉ vào Chương Ngự, cậu cười tỏ vẻ hiểu ý, cũng không nói thêm gì nữa. Tôi có thể hiểu được ánh mắt phức tạp của cậu, có lẽ là đã hiểu nhầm, nhưng tôi cũng không có ý định giải thích, có đôi khi, càng giải thích, càng rối.
Về những cô gái, sau khi nghe mọi người giới thiệu, cũng lập tức trở nên thân quen, đều là họ hàng, còn có cả chị gái của Tôn Trác là Tôn Khiêm. Chị nhìn tôi cười, “Xem ra, Tôn Trác không có phúc phận rồi”.
Tôi vốn không hiểu chị nói gì, bèn nói: “Thầy Tôn rất tốt bụng”.
Chương Ngự kéo tôi đến đứng cạnh anh, sau đó nói với Côn Thiếu: “Cậu hãy chú ý quản lý vợ cậu, đừng để cô ấy lừa phỉnh cô gái ngờ nghệch của chúng tôi”.
“Cá Mực ૮ɦếƭ tiệt, anh nói ai ngờ nghệch chứ?”
“Em không phải là ngờ nghệch, mà là thiếu sợi dây thần kinh”.
Tôi véo cánh tay anh, anh nhăn mày đau đớn, kêu lên, “Em nhẹ tay một chút, sao lại có xu hướng bạo lực vậy?”
Lên máy bay, tiếp viên hàng không đắp chăn dạ mỏng cho tôi, tôi bèn chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang dựa vào người Chương Ngự. Tôi nói: “Đã dựa anh lâu quá, tê cứng người rồi phải không? Sao anh không đẩy em ra?”
Anh cười, cố tỏ ra vẻ háo sắc, nói: “Em chủ động dựa vào người anh, anh có cầu mong cũng không được, sao có thể đẩy em ra chứ?”
“Lát nữa, cả người em đè hẳn lên người anh, đè ૮ɦếƭ anh luôn”. Tôi dọa anh.
Anh bật cười vang, là kiểu cười không có chút khí chất gì cả, “Nếu em bằng lòng, lát nữa đến khách sạng, chúng ta thử nhé?” Trời ơi, con người này sao cái gì cũng có thể liên tưởng được vậy.
“Chương Ngự”. Tôi tức giận hét lên với anh, “Tư tưởng của anh có thể thuần khiết hơn một chút được không?”
Côn Thiếu và bạn gái cậu ngồi phía sau tôi và Chương Ngự, cũng cười theo, Côn Thiếu nói: “Chương Ngự không phải là loại người tùy tiện”.
“Khi anh ta tùy tiện thì không phải là người nữa”. Tôi khẽ lầm bầm.
Phòng đặt trước là 5 căn hộ khép kín, vừa vặn có 5 người đàn ông. Bốn người kia mỗi người đều dẫn bạn gái vào phòng, thừa lại tôi và Chương Ngự ngượng nghịu nhìn nhau trước cửa phòng.
“Em tưởng là phòng đơn bình thường, mỗi người một phòng”.
Anh cười, “Đây là thói quen của bọn anh, nếu như em cần, anh có thể nói với họ thuê thêm một phòng”.
“Thôi đi…” Tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh, đưa tôi theo vốn đã khiến anh tiêu tốn nhiều tiền rồi.
Vẫn may, căn họ khép kín có một phòng ngủ riêng, có gì thì một người ngủ ở phòng ngủ, một người ngủ ở phòng khách.
Chương Ngự đang gọi điện thoại trong phòng, giọng rất nhỏ, không muốn để tôi nghe thấy. Tôi thấy nhàm chán bèn đi ra ngoài xem khung cảnh khách sạn, gặp Chương Sính ngay ở cầu thang máy.
Chương Sính nhìn thấy tôi, cười, “Thật không ngờ lại như thế này”.
Thế nào? Tôi biết cậu ám chỉ tôi và Chương Ngự, “Không phải như cậu nghĩ đâu”, tôi nói nhỏ, “Chúng tôi chỉ là bạn bè”.
Chương Sính nói: “Cậu vốn không hề hiểu về con người Chương Ngự”.
“Mình hiểu về con người anh ấy làm gì? Mình có định chung sống lâu dài đến đầu bạc răng long với anh ấy đâu”.
Chương Sính cười miễn cưỡng, nói trịnh trọng: “Khả Lạc, mình không muốn cậu bị tổn thương”.
Tôi cười, “Mình giờ đây súng gươm cũng không hề hấn gì, ai có thể làm hại mình được chứ?” Tôi nắm tay thủ thế phòng ngự, chiêu này cũng là do Chương Sính dạy tôi hồi học đại học.
Chương Sính cũng cười, “Thật sự rất nhớ những ngày tháng vô lo vô nghĩ điên rồ theo các cậu hồi học đại học”.
“Nào, tập luyện”. Tôi đã thủ thế gọi lớp trưởng đến.
Cậu quả nhiên vẫn dũng mãnh như năm nào, gạt chân một cái, tôi ngã nhào xuống đất, “Chịu thua, chịu thua”. Tôi cười, “Thật là hổ thẹn với sư phụ”.
Chương Sính kéo tôi đứng dậy, mạnh tay quá, tôi lao luôn vào người cậu, tặng cho cậu một cái ôm thật chặt.
“Hai người đang làm gì vậy?” Tôi không biết Chương Ngự đứng ở đó từ khi nào, anh lạnh lùng chăm chú nhìn tôi và Chương Sính.
Tôi vội vàng tránh khỏi người Chương Sính, “Bọn em đang tập luyện quyền cước, ha…”
“Chương Sính, em tránh xa cô ấy một chút”. Chương Ngự nổi giận đùng đùng kéo tôi trở về phòng.
“Anh nổi giận cái gì?” Sao cứ ở trước mặt tôi là anh lại tỏ ra như một đứa trẻ vậy? Ở trước mặt người khác chẳng phải đều rất tốt sao, thái độ hòa nhã, điềm đạm rộng lượng, phong độ hơn người.
“Chẳng phải em đã từ chối Chương Sính rồi sao?” Anh nói.
“Nhưng bọn em vẫn là bạn tốt mà. Không thể nào từ chối người ta rồi khong bao giờ chuyện trò qua lại chứ?”
“Bạn tốt cũng cần phải có giới hạn”.
“Anh nói xem, thế nào mới gọi là có giới hạn?” Không phải tôi muốn cãi nhau với anh, mà là trong lòng cảm thấy bực bội.
Anh không nói gì, tôi cũng lặng thinh, khỏi phải nói nhiều thì lại cãi nhau thêm. Hơn nữa tôi gân cổ lên cãi với anh làm gì chứ? Anh không quản được tôi, tôi cũng không quản được anh, mỗi người đều có cách sống riêng và góc độ suy nghĩ của mình.
Buổi tối lúc ăn cơm, Tôn Khiêm đến gọi tôi ăn cơm. Tôi không muốn ăn, đã ăn hết một nửa số đồ ăn vặt đem theo, nên chẳng hề đói. Một mình đứng ngắm nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ lộng lẫy nhưng yên tĩnh, trong lòng lại vô cớ trào dâng nỗi buồn thương.
Di động vang lên, tôi tưởng Chương Ngự gọi điện bảo tôi đi ăn cơm, “A lô” một tiếng, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Bàn tay cầm chiếc di động không biết đã toát mồ hôi từ lúc nào, ướt nhem nhép, lành lạnh. Nghe thấy hơi thở đó và tiếng nhịp tim đập loạn xạ của mình.
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khản đặc gần như không còn rõ tiếng, “Anh đã mua vé máy bay sang Anh, chúng ta cùng đi nhé”.
Nước mắt tôi đã đầm đìa khắp mặt, “Tiêu Viễn, quá muộn rồi”.
——————-
(1) Ý là đôi mắt thâm quầng giống như gấu trúc.