Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 43

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Sự ấm áp không phải ai cũng có thể trao tặng
Trời vào đông, thời tiết buốt giá đột ngột. Tôi bị cảm, nghẹt mũi, vừa chảy nước mũi, vừa chảy nước mắt.
Khi Viên Viên gọi điện thoại đến, tôi đang vắt nước mũi, giọng khụt khịt. Viên Viên lập tức cất lời mắng mỏ: “Điền Khả Lạc, cậu thật chẳng ra gì, chẳng qua cũng chỉ là Tiêu Viễn xảy ra chút chuyện, anh ta còn chưa ૮ɦếƭ đâu, cậu khóc cái quái gì chứ…”
Xem ra, tình hình có vẻ không dễ gì khống chế được, ngay cả Viên Viên cách xa tận bờ bên kia đại dương cũng đã biết tin rồi.
Tôi hắng giọng, bình tĩnh giải thích cho cô bạn: “Mình bị ốm, chảy nước mũi”.
Viên Viên nghe hồi lâu mới chắc chắn là tôi không phải đang khóc, “Vậy thì mình yên tâm rồi. Phải rồi, liệu có thể giúp mình một việc được không?”
“Chúng ta có bao giờ tách bạch việc của ai với ai đâu, nói khách sáo giúp đỡ gì chứ, cậu cứ sai bảo thẳng luôn đi”.
“Mình muốn được điều về nước làm việc. Hay là, cậu thì thầm bên gối với Tổng giám đốc Chương xem?” Viên Viên nói vẻ thăm dò.
“Trần Viên Viên, cậu uống nhầm thuốc à? Mình thì thầm bên gối thì cũng chỉ là thì thầm với cậu chỗ tổng giám đốc Chương của các cậu còn lâu mới đến lượt mình”.
“Không giúp thì thôi”. Viên Viên hơi thất vọng, chẳng buồn nói tạm biệt đã gác máy. Không phải là tôi không giúp, thực sự quan hệ của tôi và Chương Ngự còn chưa đến mức đó. Anh đưa tôi đi chơi, đưa tôi đi ăn đều là bởi vì anh cảm thấy buồn chán, muốn làm cho mình vui lên, còn tôi lại vừa vặn là một người vô tâm không có ý tứ gì, hai người có đôi khi còn có vẻ như mèo mả gà đồng gặp nhau. Nhưng giờ đây, anh thấy Tiêu Viễn ૮ɦếƭ mà không cứu, còn có thể khiến tôi ôm ấp một chút mơ tưởng hão huyền gì về anh được đây?
Một lần đi dự cuộc họp, gặp Chương Sính, cậu vẫn đang bận rộn giáo trình bồi dưỡng huấn luyện của cậu, chỉ có điều lại thăng thêm một cấp. Hai người ngồi trong phòng làm việc của tổ phục vụ hội nghị, Chương Sính đột nhiên nói: “Nhìn cậu ủ ê thế, mình tuyên bố cho cậu một tin tốt lành”. “Trước mắt, không có tin tức thì đã coi như là tin tốt lành rồi”. Tôi sợ nghe thấy biến cố nào đó, khiến tôi sợ hãi.
“Không nghe thì cậu sẽ phải hối hận đấy”.
Tôi cười, không biết nên trả lời ra sao.
“Sao con người cậu càng lúc càng nhạt nhẽo thế?”
“Lớp trưởng, tâm trạng mình không tốt, cậu có thể bớt nói đi được không?”
“Được rồi, vậy thì mình sẽ không nhắc đến Tiêu Viễn nữa”. Chương Sính cố tình gây sự tò mò của tôi.
“Tiêu Viễn sao cơ?” Nếu đã là tin tức tốt lành của Tiêu Viễn, vậy thì đương nhiên tôi muốn nghe rồi.
“Chẳng phải cậu bảo mình ít lời thôi sao?”
“Lớp trưởng”. Tôi ghé sát đến trước mặt cậu, “Có phải là Tiêu Viễn không sao rồi không?”
Chương Sính gật đầu, trái tim luôn treo lơ lửng của tôi gây giờ cuối cùng cũng được hạ xuống.
Lớp trưởng nhìn thấy vẻ mặt hân hoan của tôi, cười tỏ vẻ hơi giận, cậu nói: “Quả đúng như vậy, trong lòng cậu chỉ có mình Tiêu Viễn”.
Trong lòng tôi còn có nhiều người khác nữa, chỉ có điều Tiêu Viễn quá đặc biệt, không thể không khiến tôi quan tâm nhiều hơn một chút.
Chiều hôm nay có trận tuyết đầu tiên của năm, lễ ra mắt của bộ phim điện ảnh mà Viên Viên tham gia đã chọn vào ngày hôm nay, tại Bắc Kinh. Cô đặc biệt từ Mỹ trở về nước, không biết là vì lễ ra mắt bộ phim hay là vì Quách Phẩm Tự, hai người vừa gặp mặt đã chuyện trò rôm rả, chẳng buồn để ý đến người bạn thân nhất tôi đây.
Chương Ngự cũng đến dự, mặc một bộ comple trắng sạch đẹp, trông phong độ và điển trai. Giang Nhã khoác tay anh, nhưng anh không cùng Giang Nhã ngồi vào hàng ghế khách mời danh dự, khiến cho rất nhiều phóng viên không thể nào chụp được bức ảnh giá trị.
Viên Viên có vẻ hơi sùng bái minh tinh, vừa nhìn thấy Giang Nhã đã vội đến chụp chung.
Quách Phẩm Tự ở sau dặn dò cô: “Em đi chậm một chút, nhìn dây điện dưới đất”.
Tôi trêu Quách Phẩm Tự: “Sao quan tâm đến Viên Viên nhà chúng tôi thế. Sao trước đây em không phát hiện ra anh là một người đàn ông ưu tú nhỉ?”
“Trước đây em chưa bao giờ nhìn trực diện, sao có thể biết được tôi là con người như thế nào chứ?”
“Lẽ nào trước đây em đều nhìn anh như thế này sao?” Tôi liếc xéo nhìn Quách Phẩm Tự, khóe mắt lại nhìn thấy Chương Ngự.
“À,… anh Tự, nhường đường, em phải đi vệ sinh”.
Vẫn là ngón cũ rích đó, cứ gặp phải tình huống ngượng ngùng là tôi lại trốn vào nhà vệ sinh.
Tôi trốn trong nhà vệ sinh hồi lâu, nhìn đồng hồ, sắp bắt đầu buổi lễ rồi, tôi mới chui ra.
Không ngờ Chương Ngự vẫn còn đợi ở trước cửa, nét mặt như mất hết kiên nhẫn, nói: “Anh còn đang định tổ chức đội ngũ đi vớt đây”.
Thà là ૮ɦếƭ chìm trong nhà vệ sinh cho xong.
“Anh xin lỗi”. Không biết tại sao anh lại xin lỗi tôi, anh không làm sai chuyện gì mà. Anh và Tiêu Càn Quang đã vạch mặt nhau, thì phải đối kháng đến cùng, không phải anh ૮ɦếƭ thì là tôi ૮ɦếƭ, nếu như có chút nhân từ mềm lòng theo kiểu nữ giới, thì rất có thể sẽ mất mạng. Nhưng trong thời khắc then chốt, Chương Ngự vẫn tha cho Tiêu Viễn, điều này đã đủ để tôi cảm kích lắm rồi.
“Em mới là người phải nói lời xin lỗi. Trước đây, em không hiểu chuyện, đã làm phiền anh rồi”.
Sắc mặt Chương Ngự rất tệ, còn tệ hơn lúc nãy, “Em biết là tốt rồi”.
Giang Nhã đứng ở phía bên kia hành lang nhìn về phía chúng tôi.
“Hồng nhan tri kỷ của anh đã ra tìm rồi đấy”.
Buổi lễ ra mắt sắp sửa bắt đầu, ống kính của các phóng viên đều hướng về Giang Nhã. Giang Nhã và Chương Ngự, có lẽ là một đôi hoàn mỹ nhất dưới ánh đèn máy quay?
Chương Ngự bước nhanh về phía đại sảnh, ngay cả động tác quay người bước đi của anh cũng hoàn mỹ vô cùng, nhanh nhẹn rắn rỏi, không chê vào đâu được.
Một người đàn ông như vậy, sao lại phải nói xin lỗi tôi?
Nhìn bóng lưng Chương Ngự, tôi cảm thấy trái tim mình mất đi một mảnh, không thể nào có thể bù đắp được.
Sau khi xem xong buổi lễ ra mắt khởi chiếu, mọi người đều lần lượt giải tán, Viên Viên ngồi xe của Quách Phẩm Tự, tôi không đi cùng bọn họ, không muốn xen vào giữa làm kỳ đà cản mũi, họ cần phải đi tận hưởng thế giới của hai người.
Cuối cùng Viên Viên đã tìm được hạnh phúc của cô, Quách Phẩm Tự và Viên Viên đều dũng cảm hy sinh cho tình yêu, khiến tôi tin tưởng rằng, họ chắc chắn sẽ đi đến đích.
Trên cửa nhà tôi lại bị dán một mảnh giấy: “Chúng ta đi đắp người tuyết”. Bên góc phải vẫn vẽ một con cá mực đang nhe răng giơ vuốt, tua rua quấn quanh.
Tôi mỉm cười, khẽ gỡ xuống, quay người tìm kiếm bóng dáng Chương Ngự.
Tôi biết, anh ở ngay phía sau tôi.
Trong đêm tối lạnh lẽo cô đơn như thế này, anh có thể đến an ủi tôi, một người bạn như vậy còn có gì đáng phải hoài nghi nữa đây? Chương Ngự luôn có thể tìm thấy được những nơi khiến người khác vui mừng ngạc nhiên, vùng tuyết bằng phẳng đó, giống như một đám mây kéo từ trên trời xuống, không có chút tì vết gì. Anh kéo tay tôi đi một vòng trên tuyết, sau đó quay đầu lại đếm số dấu chân chúng tôi đã đi qua.
“Chương Ngự, taijsao dấu chân của em lại ít thế, mà dấu chân của anh lại nhiều thế?” Rõ ràng anh cao hơn tôi, lẽ ra số bước chân của anh phải ít hơn tôi mới phải.
“Chỉ có thể chứng minh rằng, khi em bước một bước, anh đã bước được rất nhiều bước”.
“Chúng ta đắp người tuyết nhé”. Tôi lên tiếng đề nghị, bởi vì đã rất lâu chưa tìm lại được niềm vui thuở thơ ấu.
Chương Ngự và tôi ϲởí áօ khoác ra, cố gắng lăn quả cầu tuyết. Mặc dù tay tê cóng, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.
Chương Ngự nhét một nắm tuyết to vào trong cổ áo tôi, tôi kêu lên thất thanh, “Chương Ngự, anh quá đáng quá”. Sau đó nhân cơ hội nhét một quả cầu tuyết nhỏ giấu sau lưng vào trong cổ anh. Anh cũng học theo bộ dạng của tôi, vừa tức giận vừa buồn cười, lấy quả cầu tuyết ném tôi.
Cả hai người cứ ném qua ném lại, không ai chịu nhường ai, cuối cùng làm cho quần áo ướt sượt hết.
Chạy mệt rồi, chúng tôi bắt đầu chuyên tâm đắp người tuyết.
Người tuyết được đắp xong, béo múp, cái bụng to kềnh, lắp thêm mũi và mắt nữa, trông rất giống nhị sư huynh.
Chương Ngự cười to, “Còn không mau đến chụp ảnh chung? Nhị sư huynh của em đấy”.
“Anh ta là giả đấy, anh mới là thật”. Tôi chỉ vào Chương Ngự.
Chương Ngự trở tay không kịp trước cú đòn phản kích của tôi, mãi hồi lâu mới thốt ra một câu: “Bao giờ anh sẽ được làm đại sư huynh một lần?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc