Tôn Trác nói: “Đồ ăn ở đây không ngon sao? Sao em không động đũa vậy”.
“Không phải, em đang nghĩ xem, đợi chúng ta lại thi qua môn thực hành một cách thuận lợi như thế này, sẽ đi đâu ăn?” Tôi cười.
“Em nói xem, đợi khi nào tôi cầm được bằng lái, sẽ đưa em đi ăn, vừa vặn luyện tập luôn”.
“Thôi đi, người mới tập lái, em sợ”.
Vừa ăn một miếng thịt rán, đúng lúc ăn vào miếng ớt cay, cay đến độ tôi chảy nước mắt, Tôn Trác vội gọi phục vụ lấy cho tôi một cốc nước trắng, “Ớt ở đây đều được trồng ở Tứ Xuyên, cay lắm, ai bảo em lại ăn luôn cả ớt chứ”.
Tôi lắc đầu, thè lưỡi không nói được gì.
Một lát sau, Côn Thiếu vào, nói với Tôn Trác: “Mượn Tiểu Khả một lúc nhé”.
Tôi gật đầu, sau đó đi theo Côn Thiếu vào một gian phòng khác. Gian phòng này to hơn, sang trọng hơn gian phòng lần trước đi cùng Chương Ngự, còn thiết kế bàn đánh mạt chược riêng, xem ra chỉ để dành cho nội bộ sử dụng.
Chương Ngự ngồi trên ghế sofa, khói thuốc làm tôi sặc, rất khó chịu, ho liên tục cộng thêm vừa rồi bị ăn phải ớt cay, nước mắt thật không biết điều, lại chảy ra.
“Em khóc cái gì?” Chương Ngự dập điếu thuốc, đứng trước mặt tôi. “Những điều em vừa nghe thấy không đúng như vậy đâu”. Mặt anh tối sầm.
Tôi vừa nghe thấy gì? Rõ ràng chẳng nghe thấy gì hết. Hơn nữa, cứ coi như tôi đã nghe thấy gì thì có sao chứ?
Anh ôm lấy tôi: “Hôm đó anh nổi giận với em, sợi dây chuyền đó là anh đặc biệt mua cho em trong cuộc bán đấu giá, anh đã phải thương lượng với một người nước ngoài bao nhiêu lâu, mua về em lại chẳng buồn để tâm, hơn nữa còn nói câu nói làm tổn thương người khác đến thế, anh có thể không tức giận được sao?”
Tôi bị anh ôm chặt khó thở, nghẹn ngào nói: “Chương Ngự, em xin anh, anh đừng đối xử tốt với em như vậy, được không?”
“Nhìn kìa, em lại thế nữa rồi”. Chương Ngự không thèm lấy giấy ăn, bèn lấy ống tay áo sơ mi lụa tơ tằm của anh lau nước mắt cho tôi, “Anh đối xử tốt với em thì đã sao? Đó là vì anh muốn thế”.
“Nhưng, em lại không trả nổi”.
“Anh chỉ muốn làm em không có bất cứ áp lực gì, sống thật vui vẻ”.
“Được, em sống thật vui vẻ. Nhưng, anh làm như vậy, em thực sự có thể vui vẻ được sao?”
Chương Ngự biết tôi đang ăn cơm cùng với Tôn Trác ở phòng bên, bèn đi sang chào hỏi Tôn Trác, “Tôi cứ tưởng là ai, thì ra là tiến sĩ Tôn. Tiểu Khả nhà chúng tôi hôi ngốc nghếch, anh phải bỏ quá cho, cùng học lái xe thì quan tâm tới cô ấy hơn một chút nhé”.
Bạn đang
doc truyen online tại: WWW.KenhTruyen24h.Com
Tôi kéo tay Chương Ngự, “Tại sao gặp ai cũng đều bảo quan tâm tới em chứ? Em có phải là trẻ con đâu”. Hơn nữa, cái gì mà “Tiểu Khả nhà chúng tôi”? Tôi lúc nào trở thành của bọn họ rồi.
Tôn Trác cười miễn cưỡng: “Cô Điền là người thông minh nhưng không để lộ ra”. Ha ha, tôi thích nghe câu này, tôi vui lắm.
Chương Ngự nhìn lướt qua tôi, “Mới nghe một câu khen mà đã phổng mũi rồi”.
Đương nhiên phổng mũi, có người khen tôi mà.
“Lát nữa sau khi dùng bữa xong với tiến sĩ Tôn thì sang phòng bên cạnh tìm anh, anh đưa em về”.
“Không cần đâu, có Tôn Trác mà”.
“Sao lại có thể làm phiền người ta chứ?” Chương Ngự lại nhìn tôi bằng bộ mặt lạnh lùng.
“Được rồi”. Tôi nói miễn cưỡng, dù sao, so với Tôn Trác, đúng là tôi thân với Chương Ngự hơn. Ăn cơm xong, tôi áy náy nói với Tôn Trác: “Lần sau thi qua phần thực hành, em mời anh đi ăn hải sản nhé”.
Tôn Trác thở dài, “Có lẽ không có lần sau đâu”.
“Sao lại thế? Ngày tháng còn dài mà”. Tôi vẫy vẫy tay chào anh, ngoan ngoãn sang phòng bên tìm Chương Ngự.
“Ăn xong rồi à?” Chương Ngự lạnh lùng nhìn tôi.
“Vâng”. Tôi nhíu mày, chẳng phải vừa nói muốn đưa tôi về sao, sao lại tỏ thái độ khó coi này với tôi?
“Anh có đi không?” Tôi hỏi.
Chương Ngự lấy chìa khóa xe, nói: “Đi thôi”. Anh vừa mở miệng, tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
“Trời ơi, anh uống nhiều rượu thế, còn dám lái xe đưa người khác về?” Ngay cả đi đứng cũng lảo đảo, tôi còn phải đỡ anh.
“Không sao”. Anh đẩy tôi ra.
“Chương Ngự, hôm nay anh phải chịu sự kích động nào, sao lại giận dỗi với em?”
“Anh nói không sao là không sao”. Anh hét lên với tôi.
“Được, không sao thì tốt, vậy đi thôi”. Anh là tổng giám đốc còn chẳng sợ, tôi sợ gì chứ? Tính mạng của anh đáng giá hơn tôi nhiều.
Thấy xe anh lái ngoằn nghèo đi lên đường vành đai 2, trái tim tôi thấp thỏm theo.
“Sợ không?” Thật không ngờ anh còn quay sang hỏi tôi.
Nếu như nói không sợ, đó là nói bừa, ai chẳng biết sự đáng quý của tính mạng con người chứ.
“Chương Ngự, anh đang giận hờn ai vậy?” Hôm nay Chương Ngự giống như một đứa trẻ ngang ngạnh, không biết kiềm chế.
Anh lắc đầu, “Sau này không có việc gì em đừng có đi cùng Tôn Trác nữa”.
“Em và Tôn Trác chỉ là cùng học lái xe với nhau”. Tôi đi cùng ai thì có liên quan gì tới anh? Anh là gì của tôi chứ?
Nhưng câu nói phía sau, tôi không dám nói ra, anh đã uống quá chén rồi, tôi không dám dùng câu nói của mình để làm anh kích động thêm. Khó khăn lắm mới đến được dưới lầu khu nhà tôi, Chương Ngự luôn miệng kêu khát. Nếu như không rót cho anh tách trà, có vẻ như thiếu tình người, thế nên đành để anh cùng đi lên lầu với tôi.
Đúng là anh đã uống quá nhiều rượu, vừa đi vào nhà đã lao ngay vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Tôi đấm lưng cho anh, liên tục lầm bầm: “Không uống được nhiều, sao lại nốc nhiều rượu thế”.
Nôn hai lần, Chương Ngự dựa vào sofa, mắt khẽ nhắm lại, tôi pha cho anh cốc trà.
Trà vừa pha xong thì anh cũng ngủ mất rồi, lay gọi mãi cũng không tỉnh, nên cũng đành để mặc anh ngủ.
Tên Cá Mực ૮ɦếƭ tiệt, thật biết cách giày vò người khác.
Sau khi xem xong bộ phim chiếu lúc nửa đêm, Chương Ngự vẫn chưa tỉnh, xem ra hôm nay phải cống hiến sofa của nhà tôi rồi.
Sợ đêm anh khát nước, tôi lại đun chút nước nóng, thay cho tách trà đã bị nguội.
Vừa định đi ngủ, anh lại nói: “Khả Lạc, đừng đi”.
“Sao vậy, có phải là trong dạ dày nóng rát khó chịu không?” Tôi tưởng anh đã tỉnh, bèn ngồi xuống ghế sofa đối diện, nhưng nhìn hồi lâu mới nhận ra, thật không ngờ anh vẫn đang ngủ say.
Rất ít khi quan sát anh ở cự ly gần như thế này. Không thể phủ nhận Chương Ngự có tất cả các nét đẹp trên khuôn mặt, là một người đàn ông tuấn tú. Người đàn ông như vậy sẽ có không biết bao nhiêu cô gái sùng bái, cam tâm tình nguyện dâng hiến tình yêu của mình?
Chương Ngự trở người, tiếp tục ngủ say, “Khả Lạc, đừng…” Anh đang nói mê. Tôi cười, quay người bước vào phòng mình, để nguyên quần áo đang mặc, nằm luôn xuống giường, nhưng lại không tài nào chợp mắt được.
5. Con người này cứ ngang ngược bá đạo thế
Về sau, trong quá trình học lái xe, Chương Ngự cứ liên tục gọi điện thoại tới, như thể lãnh đạo kiểm tra sự chuyên cần của nhân viên.
Mỗi lần nhận điện thoại của Chương Ngự, tôi đều phát hiện ra Tôn Trác đang hào hứng nhìn tôi, tôi bất lực lườm anh một cái.
Vốn hẹn Tôn Trác cùng đi ăn tối, nhưng Chương Ngự lại nhất định đến làm loạn. Khi kết thúc buổi học lái ở trường tập, Chương Ngự gọi điện thoại cho tôi, “Anh đến đón em nhé, dạo này không gặp em, anh toàn phải đi chơi một mình, chán ૮ɦếƭ đi được”.
“Nhưng em đã hẹn cùng đi ăn tối với Tôn Trác rồi”.
“Thế thì càng hay, càng đông càng vui mà”.
“Nhưng, em chỉ muốn ngồi ăn một bữa yên tĩnh với tiến sĩ Tôn, không muốn người khác làm phiền”.
“Sao anh có thể bị tính là người khác chứ?” Anh không hề khách sáo.
Tôn Trác bất lực nhìn tôi, “Thôi, để lúc khác, sau này còn có cơ hội mà”.
Chương Ngự đợi ở trước cửa trường, ngồi trong xe liên tục gọi điện thoại, phần lớn là dặn dò công việc. Xem ra anh không hề giống người nhãn rỗi không có việc gì làm, tại sao lại cứ đến tìm tôi để tiêu tốn thời gian.
Gọi điện thoại xong, anh mới quay đầu lại nhìn tôi, “Mời Tôn Trác ăn cơm mà không thèm mời anh ăn, xem ra đúng là uổng công đối xử tốt với em”.
“Em mời anh vẫn còn ít sao?” Bữa cơm nào cũng tiêu tốn của tôi ít nhất vài trăm tệ, làm cho tôi xót ruột vô cùng, vẫn còn nhớ cả đấy.
“Có sao?” Anh hỏi tỉnh bơ.
“Không có sao? Trước đây em đều mời… ăn rồi”. Tôi ngước đầu, “Thôi liều mình vậy, hôm nay em mời anh ăn lần nữa”.
Chương Ngự toét miệng cười, “Vậy thì cho em cơ hội đấy”.
Vừa đi vừa vắt óc suy nghĩ xem nên ăn gì, đột nhiên nhớ ra, bèn hỏi Chương Ngự: “Anh thích ăn sườn kho tàu hay gà hầm nấm hương?”
“Đều thích cả, dù sao mấy hôm liền cũng chưa ăn thứ gì nhiều dầu mỡ, bồi bổ chút cũng tốt”. Anh lái xe chậm rì rì, chậm đến nỗi tôi chỉ muốn xuống đẩy xe hộ anh.
Khi đi qua Carrefour, tôi bảo anh dừng xe, “Em đi mua mì tôm”.
“Chẳng phải nói mời anh ăn sườn kho tàu và gà hầm nấm hương sao, còn mua mì tôm gì chứ?” Chương Ngự lấy làm lạ.
“Để mời anh ăn mà, sườn kho tàu và gà hầm nấm hương, mỗi loại mua cho anh một gói”. Tôi cười hi hi, nói.
“Điền Khả Lạc, em không định mời anh ăn mì tôm chứ?” Chương Ngự lo lắng.
“Nếu không, anh còn định muốn ăn gì”. Có mì tôm là tốt lắm rồi.
Chương Ngự trầm uất một lúc, cuối cùng nói: “Thôi, để anh mời em ăn…”
“Em không muốn lại ra ngoài ăn, ngoài việc lãng phí, còn ăn uống không được thoải mái”.
“Anh tự mình vào bếp mời em ăn, em thấy thế nào?” Nét mặt như muốn được thử sức của Chương Ngự khiến tôi nghi ngờ.
“Anh biết nấu ăn?”
“Đương nhiên”. Đã sớm biết anh nói dối không đỏ mặt, nhưng thật không ngờ lại cách xa một trời một vực đến thế.
Thật không ngờ lại tin lời anh, tôi đúng là con ngốc.
Hai người đẩy chiếc xe chở đồ ào ào lấy đồ ăn trong siêu thị.
“Anh biết làm đầu cá sốt ớt”. Chương Ngự nói. Tôi nghĩ trình độ cắt lát cá của anh siêu thế, chắc là biết làm cá thôi. Thế nên tôi đã chọn một đầu cá thật to, rồi lại lấy một túi ớt thái nhỏ đặt vào xe đẩy hàng.
“Anh cũng biết làm món sườn bò rán”. Từ nhỏ anh đã ăn đồ Tây, biết làm cũng không có gì ghê gớm. Thế nên tôi đã chọn một miếng sườn bò to.
“Anh còn muốn ăn măng em xào hôm trước, làm bằng nguyên liệu gì vậy?” Chúng tôi lại mua củ cải trắng, cà rốt, măng, củ niễng non.
“Theo tiêu chuẩn của món ăn Tứ Xuyên, hay là làm thêm món cà tím xào?” Anh rất cầu kỳ về ăn uống, lại mua thêm cà tím, cà chua, ớt xanh… cho vào trong xe đẩy đồ.
“Canh trứng cà chua, món này là món sở trường của anh”. Chương Ngự hào hứng giống như một đứa trẻ vậy.
Quyết không phải là do tôi kỳ vọng quá cao, mà là trình độ nấu nướng của Chương Ngự thực sự khiến người ta phải nghi ngờ.
Anh bảo tôi ra phòng khách ngồi xem tivi, Chương Ngự oai phong lẫm liệt bước vào nhà bếp. Đợi đến khi anh nấu nướng xong, tôi đã mơ màng sắp ngủ gật. Từng món ăn được đưa lên, tôi lần lượt thất vọng.
“Anh chắc chắn muốn mời em ăn những thứ này?” Tôi nghi ngờ anh muốn mượn cớ mời tôi ăn để tiến hành mưu sát.
“Em thử đi, mùi vị chắc cũng khá ngon”.
Nhìn món sườn bò đen sì, đầu cá trắng toát, tôi không dám ôm bất cứ hy vọng gì.
Món cà tím xào là món duy nhất có thể ăn được, nhưng anh lại quên cho gia vị.
“Em… em có thể ăn canh được không?”
Chương Ngự ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, múc từng thìa canh nhỏ vào bát cho tôi. Vẫn may, trong cánh có cà chua, trứng, còn có chút dầu vừng nổi lên trên, tôi hào hứng thử một miếng. Ôi trời ơi, dám cá rằng anh đã bỏ hết gia vị lẽ ra cho vào món cà tím xào cho cả vào nồi canh rồi.
“Em đột nhiên không có hứng ăn…” Tôi đặt bát xuống, nói với vẻ ái ngại.
“Thế sao được? Em học lái xe suốt cả ngày trời, phải ăn nhiều một chút”. Nói xong, còn gắ cho tôi rất nhiều đồ ăn.
“Những món này rất khó nuốt”. Cuối cùng tôi cũng không kìm chế được việc nói thật lòng.
“Khó nuốt cũng phải nuốt, bởi vì là anh làm”. Chương Ngự, con người này cứ ngang ngược bá đạo thế.
Tôi ăn mà không biết mùi vị gì, cố nhét vào miệng.
“Đây là lần đầu anh nấu cho người khác ăn, em không thể đả kích anh”. Anh còn nói lý nữa cơ đấy, sớm biết thế này, dù thế nào tôi cũng không để anh mời tôi ăn cơm, dễ tạo thành cơn ác mộng và nỗi ám ảnh cho cuộc sống vui vẻ hòa bình của tôi.
Ngày đầu tiên khi cầm bằng lái xe ô tô, Chương Ngự còn hưng phấn hơn cả tôi, cho tôi lái chiếc xe Mer Benz của anh để luyện.
Tôi nói: “Anh đừng chiều hư em, nhỡ sau này em quen lái xe Mer Benz, không lái được xe bình thường khác mất”.
“Cùng lắm là anh cho em mượn xe này để lái”. Chiếc xe Mer Benz hàng triệu nhân dân tệ chứ không phải là xe đạp, có thể nói mượn là mượn sao? Là anh quá thoáng hay là tôi quá keo kiệt? Tóm lại, nếu như chiếc xe Mer Benz là của tôi, tôi quyết không cho bất cứ người nào mượn.
Xe cơ quan cấp cho tôi là xe Bắc Kinh hiện đại, Chương Ngự chê, nói: “Đợi em lái xe thạo rồi, anh sẽ đổi cho em chiếc xe tốt hơn”.
“Có phải là anh nhiều tiền đốt quá đến độ hỏng cả não rồi không?” Tôi sờ trán anh, vẫn may, không nóng.
“Lấy được bằng lái một cách thuận lợi, cơ quan lại cấp cho xe riêng”, Chương Ngự nói, “Liệu có phải là em nên mời một bữa không nhỉ?”
Ngẫm ra thấy cũng phải, tôi có được mọi thứ ngày hôm nay, đều là nhờ Chương Ngự ban phát cho cả đấy. Thế nên, tôi đề nghị mời anh đi hát ở Tiền Cự, Chương Ngự nghe vậy lắc đầu nguầy nguậy, “Nơi đại chúng kiểu này, đừng có làm mất thời gian của anh”.
“Lẽ nào Chương đại thiếu gia có chỗ nào khác hay hơn?”
Anh nghĩ một lát, “Côn Thiếu có một chỗ rất hay ở Thông Châu, có điều hơi xa một chút”.
Tôi lái xe đi theo anh, lái hết hơn một tiếng đồng hồ, mới tìm đến được tòa biệt thự Côn Thiếu xây dựng ở ngoại ô.
Nhìn thấy tôi và Chương Ngự, Côn Thiếu ngẩn người, “Ồ, hôm nay là ngày gì vậy, sao đều chạy đến chỗ tôi cả thế này?”
“Còn có ai nữa?”
“Tiêu Viễn”.
Nghe thấy cái tên này, vẫn làm đau nhói sợi dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng tôi. Chương Ngự nắm lấy tay tôi, nói: “Mỗi người tự chơi trò của mình, không sao đâu”.
Tôi và Chương Ngự vào một gian phòng khác, đi vào trong, chính là phòng hát, thực sự vô cùng xa hoa, chẳng trách mà những người này không thích Tiền Cự.
Tôi giả bộ như không có chuyện gì, cùng Chương Ngự chọn bài hát. Bởi vì anh từng du học ở nước ngoài, phần lớn chọn bài hát tiếng anh, tôi lặng lẽ ngồi nghe, thỉnh thoảng cũng ngâm nga theo vài câu.
Phòng bên cạnh thấp thoáng truyền tới giọng hát, giọng vang hồn hậu, vừa nghe đã biết ngay là Tiêu Viễn. Anh đang cao giọng hát bài “Người yêu tôi và người tôi yêu”.
Người yêu tôi si tình với tôi, không hề hối hận, nhưng tôi lại tình nguyện đau thương cả đời vì người tôi yêu…
Giọng ca truyền đến tai rành rọt, giày vò trái tim tôi, khiến tôi khó mà chịu đựng nổi, tôi cầm túi xách lên, nói với Chương Ngự, “Em không chơi nữa”. Sau đó phóng như bay ra khỏi tòa biệt thự đó, lái xe lao đi vun ✓út.
Chỉ nghe thấy tiếng hét đầy lo lắng của Chương Ngự ở phía sau, xe của anh cũng lao theo.
Tốc độ của xe Bắc Kinh hiện đại không thể sánh được với Mer Benz, anh nhanh chóng vượt qua tôi, chặn tôi ngay lối rẽ ở đường cao tốc.
Nét mặt Chương Ngự bình tĩnh đến độ đáng sợ, “Em không thể vứt bỏ Tiêu Viễn được sao?” Tôi không dám nói, sợ mình vừa mở miệng là sẽ òa khóc.
“Em nói ngay cho tôi”. Chương Ngự lắc mạnh vai tôi, đây là lần đầu tiên anh chính thức nổi nóng với tôi.
Tôi nói thế nào đây? Tôi còn có thể nói gì đây?
“Nếu như không thể vứt bỏ thì quay lại tìm nó”. Chương Ngự kéo mạnh tôi quay trở về.
“Em không muốn”. Tôi khóc, liên tục lùi lại phía sau, lùi đến tận đường dây cách ly của đường cao tốc, “Em không yêu anh ấy nữa rồi”. Tôi gào khóc.
Chương Ngự thở dài, ôm chặt tôi vào lòng anh, dịu dàng nói: “Khả Lạc, đừng yêu Tiêu Viễn nữa”.
Đúng vậy, không yêu Tiêu Viễn, tôi mới có thể vui vẻ được, tôi mới là Khả Lạc.
“Mở mắt ra nhìn xung quanh, người yêu em vẫn còn rất nhiều mà”. Chương Ngự dịu dàng vuốt mái tóc rối bù của tôi.
Trong khoảnh khắc này, tôi muốn được dựa vào lòng anh để tìm kiếm sự an ủi.
Sau này, cả hai người chúng tôi không ai nhắc đến sự việc xảy ra tối hôm đó.
Quan hệ giữa tôi và Chương Ngự nhanh chóng trở nên thân thiết hơn.