Con sói xám khó tínhKhông biết Chương Ngự tỉnh dậy từ lúc nào, đứng mãi ở cửa bếp nhìn tôi. Tôi quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp đôi mắt đen nhánh của anh, “Anh đỡ chưa?”
“Chẳng đỡ gì cả, anh sắp ૮ɦếƭ đói rồi”. Anh nhìn thấy mì tôi nấu, “Em định cho anh ăn thứ này sao?”
“Đúng vậy, mồng một ăn bánh chẻo, mồng hai ăn mì tôm, ăn một miếng cả năm thuận lợi, tốt quá chứ sao”.
Tôi múc bát mì, cho thêm lát dưa chuột được thái nhỏ, giá đỗ, trộn thêm tương đậu nành, tương vừng, bưng đến cho Chương Ngự, “Anh ăn đi, người ốm ăn mì cho dễ tiêu hóa”.
“Anh không ăn giá, em nhặt ra đi”.
Nếu không phải vì thấy anh đang ốm, chắc chắn tôi sẽ mặc kệ anh, thích ăn thì ăn, miệng của anh, dạ dày của anh, có đói cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi nhặt từng cọng giá đỗ ra khỏi bát mì, rồi đưa cho anh, “Không còn giá đỗ nữa rồi, anh ăn đi”.
Chương Ngự ăn rất ít, vừa ăn vừa nói: “Tối nay em đừng về, được không? Em ngủ ở phòng dành cho khách”.
“Được, em không về”.
Sự đồng ý của tôi khiến Chương Ngự có vẻ phấn khởi, lại ăn thêm mấy miếng mì. “Sáng mai, anh vẫn muốn ăn cháo thịt ruốc, còn cả bánh chẻo nước nhân tôm nữa”. Tôi chẳng biết nói gì, hai món này vốn chẳng hợp với nhau mà.
Có lẽ ban ngày Chương Ngự đã ngủ quá nhiều, đến tối không ngủ được nữa. Anh không ngủ được cũng không để yên cho tôi ngủ, kéo tôi ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách nghe anh kể chuyện gia đình anh.
Anh hài hước hình dung gia đình mình là một gia đình nhà binh, để phối hợp với thói quen sinh hoạt của bố anh, để ông được vui, cho nên tất cả mọi sinh hoạt trong gia đình đều được thực hành quản lý quân sự hóa.
“Trong nhà sao có thể thực hành quản lý quân sự hóa?”
“Ví dụ phòng ăn không gọi là phòng ăn, gọi nhà ăn; phòng khách cũng không phải là phòng khách, mà là phòng họp. Phòng ngủ của anh và Chương Sính đương nhiên gọi là ký túc xá nam, của anh là số 1, của nó là số 2”.
Tôi cười vang, “Vậy phòng ngủ của bố mẹ anh thì sao?”
“Gọi là ký túc xá hỗn hợp thôi”. Anh rướn mày.
Tôi nhìn Chương Ngự đầy ngưỡng mộ, “Nhà anh cái gì cũng có, thật hạnh phúc”.
“Nếu em thích, hôm nào anh đưa em đến tham quan doanh trại của bố mẹ anh”. Chương Ngự nói tỉnh bơ.
“Không… không cần đâu”. Đó không phải là một gia đình bình thường, sao có thể nói đến xem là đến xem được?
Mải nói chuyện với Chương Ngự đến tận khuya, không biết tôi đã ngủ thi*p đi từ lúc nào.
Chương Ngự bế tôi lên giường. Lúc anh bế tôi, tôi đã hơi tỉnh giấc, nhưng tỉnh dậy trong lúc đang trong vòng tay anh, thì hơi ngượng ngùng, nên giả vờ ngủ say.
Chương Ngự cười ha ha ôm tôi vào phòng dành cho khách, ném bụp tôi xuống giường một cách không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, trong miệng còn lẩm bẩm: “Lợn”.
Tôi xin thề, tôi nghe rất rõ, anh chửi tôi là lợn.
Cho nên, bữa sáng hôm sau, đã thiếu món cháo ruốc thịt. Hơn nữa, bánh chẻo nước nhân tôm mà anh yêu cầu cũng bị tôi bớt xén trở thành nhân rau cải. Tôi còn cố tình nói với anh vẻ quan tâm: “Anh nên ăn nhiều rau xanh, bổ sung vitamin, như vậy mới khỏe mạnh được”.
“Anh không thích ăn rau cải”.
“Vì sao?”
“Không có dinh dưỡng”. Không biết anh muốn ám chỉ câu hỏi của tôi không có dinh dưỡng hay rau cải không có dinh dưỡng.
“Anh xem, em đã dậy từ sớm, tự mình làm, màu sắc và hương thơm đều rất tuyệt”. Tôi dụ dỗ anh.
Anh thử ăn một miếng rồi không chịu ăn nữa.
Tôi hơi bực, “Chương Ngự, sao con người anh lại khó tính đến thế? Anh không ăn, em đổ hết”.
“Khi đi đổ, em tiện thể gọi cho anh bánh pizza”.
“Anh muốn ăn thì tự đi mà gọi”. Tôi nghi ngờ anh đang cố ý.
“Thế thì anh nhịn đói luôn”.
“Được”.
Tôi định ăn hết số banh chẻo nước, mặc kệ cho anh nhịn đói, nhưng lại cảm thấy không phù hợp, “Anh đợi đấy, em xem có còn tôm không, để nấu cho anh một bát”.
Vỏ bánh chẻo và tôm bóc nõn đều có sẵn, nên làm bánh chẻo nước cũng chẳng tốn bao nhiêu công sức và thời gian. Nấu xong, tôi cẩn thận múc ra bát, bê đến phòng ăn, nhìn thấy Chương Ngự vẫn còn đang ngẩn người nhìn bát bánh chẻo nhân rau cải.
“Bánh chẻo nhân tôm tươi vừa mới ra lò đây”. Tôi nói to.
Chương Ngự ngẩng đầu nhìn tôi, cười, “Thì ra, em cũng có lúc tính khí dễ chịu cơ đấy”.
Bát bánh chẻo vừa mới nấu, khói bay nghi ngút, cách nhau lớp khói mù, tôi nói: “Chương Ngự, để em kể cho anh nghe một câu chuyện rồi hãy ăn nhé, không thì nóng lắm”.
Chương Ngự hào hứng gật đầu, ngồi ngay ngắn giống như học sinh, “Kể đi, anh đang nghe đây”..
Tôi hắng hắng giọng, nói: “Tiêu đề là Chú thỏ con nhịn nhục bàn tính việc lớn”.
“Ngày xửa ngày xưa, có một chú thỏ trắng đáng yêu, chú ý, thông minh đáng yêu giống như em vậy.
Một hôm, thỏ trắng đang đi dạo trong rừng, gặp một con sói xám đang đi tới, nó tiến đến, tát hai cái vào tai thỏ con, nói: “Tao cho phép mày không đội mũ sao? Thỏ con oan ức lặng lẽ rời khỏi đó.
Hôm sau, thỏ trắng đội mũ và nhảy tung tăng ra khỏi nhà, lại gặp sói xám, nó tiến đến vả hai cái vào miệng thỏ con, nói: Tao có mày đội mũ đâu!
Thỏ con rất buồn bực, sau khi suy nghĩ hồi lâu, quyết định đi tìm chúa sơn lâm – hổ để tố cáo.
Sau khi nghe rõ sự tình, hổ nói: Được rồi, ta biết rồi, ta sẽ giải quyết việc này, ngươi phải tin tưởng vào tổ chức.
Hổ đến gặp sói xám, nói: Ngươi làm như vậy không được thỏa đáng, làm ta khó xử. Nói xong, phủi phủi tàn thuốc rơi xuống bàn, Ngươi muốn đánh thỏ trắng thì ít ra cũng phải có lý do chứ? Ngươi có thể nói, thỏ con đến đây, đi lấy cho ta một miếng thịt. Nó đem đến miếng thịt mỡ, ngươi đòi thịt nạc, nó đem đến thịt nạc, ngươi đòi thịt mỡ, như vậy chẳng phải có lý do để đánh nó sao? Đương nhiên, ngươi cũng có thể nói, thỏ con lại đây, tìm cho ta một cô gái. Nó tìm người đẫy đà, ngươi nói ngươi thích thon thả, nó tìm được người thon thả, ngươi nói ngươi thích đẫy đà, là có thể đánh nó một cách có lý do đàng hoàng.
Sói xám liên tục gật đầu, vỗ tay khen ngợi, càng tăng thêm sự sùng kính đối với hổ.
Không ngờ, mưu kế vừa rồi bị thỏ con ở bên ngoài cửa sổ đang nhổ cỏ cho nhà hổ nghe được, trong lòng vô cùng căm hận.
Hôm sau, thỏ con lại ra khỏi nhà, sói xám đi từ phía trước tới. Sói xám nói: Thỏ con, lại đây, đi tìm cho ta một miếng thịt!
Thỏ con nói: Vậy, ngài muốn thịt nạc hay thịt mỡ?
Sói xám nghe vậy, giật mình, nhưng lại vui mừng ngay, nghĩ thầm, may mà vẫn còn phương án B.
Sói xám nói: Thỏ con, mau đi tìm cho ta một người phụ nữ!
Thỏ con hỏi: Vậy, ngài thích đẫy đà hay thích thon thả?
Sói xám im lặng mấy giây, sau đó giơ tay lên tặng cho thỏ trắng hai cái bạt tai, Hừ, tao bảo mày không được đội mũ!”
Một câu chuyện cười cũ rích, nhưng Chương Ngự lại cười vang, “Ý em là, anh là con sói xám ngang ngược, còn em là thỏ trắng đáng thương chịu oan ức phải không?”
“Anh không phải là sói xám, em cũng không phải là thỏ trắng. Anh là cá mực, em là coca-cola, vốn không liên quan gì đến nhau”. Tôi nói.
“Ôi”. Chương Ngự khẽ than một tiếng, đẩy bát bánh chẻo về phía tôi, “Em mau ăn đi, anh thấy em nấu mỗi một bát bánh chẻo, nên anh mới không ăn. Anh nghĩ, nếu anh ăn, thì em lấy cái gì mà ăn?”
Tôi nhìn Chương Ngự, không thốt nên lời, con người này, có đôi khi khiến ta khó mà đoán biết được.
Kỳ nghỉ tết 7 ngày, thì tốn mất 6 ngày ở nhà Chương Ngự. Anh áp bức tôi giặt quần áo, nấu cơm cho anh, mỗi lần tôi hơi phản kháng, anh đều nói: “Anh đang ốm mà, chả lẽ em lại không làm giúp anh một chút?”
Chương Ngự ngày ngày sai bảo tôi giống như Châu Bát Bì (1). Muốn ăn gì, chỉ cần nói với tôi một tiếng, như thể tôi là đầu bếp của nhà họ vậy, ồ, không, là anh nuôi. Nhìn thấy căn phòng lộn xộn, anh lớn tiếng nói: “Khả Lạc, em hãy dọn dẹp phòng khách đi”. Tôi ngất, tôi có phải là bảo mẫu đâu.
Chương Ngự ngồi trên sofa nhìn tôi hút bụi thảm phòng khách, nói thản nhiên: “Đợi khi nào anh khỏi bệnh, anh sẽ cảm ơn em thật hậu hĩnh”.
Tôi chẳng mong gì anh cảm ơn tôi, tôi chỉ muốn trả món nợ ân tình cho anh, để sau này anh bớt áp bức tôi là được.
Tình trạng này kéo dài đến tận khi kết thúc đợt nghỉ tết, bắt đầu đi làm, những tháng ngày khổ nạn của tôi mới được tuyên bố chấm dứt.
Một hôm, vào lúc tan ca, Ngô Duyệt đứng trước cửa phòng nhân sự của chúng tôi. Trưởng phòng nói với tôi: “Hình như cháu gái của cục trưởng Ngô đang đợi người chỗ chúng ta đấy”.
Ngô Duyệt chẳng mấy khi giao thiệp với những người ở phòng tôi, cô ta đang đợi ai nhỉ?
Nghĩ hồi lâu, tôi mới chợt nhận ra đã bỏ sót mất mình, cô ta không phải đến tìm mình vì chuyện của Tiêu Viễn đấy chứ?
Thái độ và tư thế của Ngô Duyệt rất đoan trang sang trọng, con gái nhà quyền quý đúng là có khác, kiểu khí chất đó, người bình thường khó mà so được.
Cô ta gọi tôi: “Điền Khả Lạc”.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy chiếc xe Mer Benz của Chương Ngự lọt vào tầm mắt. Nhìn thấy cứu tinh rồi, từ trước đến giờ, chưa bao giờ cảm kích trước sự xuất hiện đột ngột của anh đến thế, tôi tươi cười rạng rỡ.
Chương Ngự cười, “Thưa cô, liệu tôi có được vinh hạnh mời cô ăn bữa tối không?”
———————–
(1) Châu Bát Bì: Nhân vật địa chủ ác bá trong tác phẩm “Gà gáy lúc nửa đêm” của nhà văn nổi tiếng Trung Quốc Cao Ngọc Bảo.