Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 27

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Tại sao tôi luôn là người thất bại
Thứ sáu, cùng lớp trưởng đi xem trận đấu bóng rổ. Cuộc thi đấu căng thẳng, kịch liệt, kích thích khiến dòng máu nhiệt huyết của chúng tôi như trào dâng. Kết thúc trận đấu, lớp trưởng muốn nắm tay tôi, tôi khéo léo tránh được, cậu lại khoác vai tôi, tôi cố tình cúi xuống buộc dây giày. Lớp trưởng nói: “Phía trước có một quán ăn đồ Tây mới mở, chúng ta đến ăn thử nhé”.
“Nếu như cậu muốn nói gì với mình, thì cứ nói thẳng ra”. Tôi đứng im, chăm chú nhìn cậu, đợi cậu mở miệng nói.
Chương Sính ngừng một lát, nói: “Nếu đã chia tay với Tiêu Viễn, tại sao không thể tiếp nhận mình chứ?”
Tôi cười, “Đại nhân lớp trưởng, ngài đừng đùa nữa có được không?”
“Mình thật lòng đấy”. Cậu nói với vẻ rất nghiêm túc.
Tôi vẫn cười, “Bắt đầu từ năm thứ nhất, nữ sinh trong trường theo đuổi cậu nhiều vô kể, có dùng xe ô tô tải chở cũng không hết. Nếu mình và cậu ở bên nhau, chẳng phải sẽ trở thành kẻ thù địch của các nữ đồng bào sao? Các fan hâm mộ cậu chắc chắn sẽ cầm dao chém mình mất”.
“Nhưng, người mình thích là cậu”.
Tôi lùi lại mấy bước, “Đừng có đùa với mình”.
“Mình chưa bao giờ thực lòng như thế này”. Cậu nói: “Bao năm nay, mình không thổ lộ với cậu, bởi mình biết cậu yêu Tiêu Viễn. Nhưng giờ đây cậu ấy đã đính hôn rồi, sao cậu không cho mình, đồng thời cho cậu một cơ hội chứ?”
Tôi nhìn Chương Sính buồn rầu, “Tình yêu rất huyền diệu, không phải nói cho ai một cơ hội là có hể cho được. Yêu, là một thứ cảm giác, nếu như cảm giác không hợp, có cho thêm nhiều cơ hội cũng không có tác dụng gì. Trong lòng mình, cậu là lớp trưởng, loại cảm giác này đã được định hình, cho nên, cậu mãi mãi chỉ có thể là lớp trưởng”.
“Vậy Tiêu Viễn thì sao? Mãi mãi là người cậu yêu sao?” Chương Sính hỏi.
“Không, mình đã quyết định không yêu anh ấy nữa”.
“Cậu không yêu cậu ấy nữa, nhưng cũng không tiếp nhận mình, có phải vậy không?” Cậu cười mỉa mai, nhưng trông còn tệ hơn cả khóc.
“Đừng ép mình…” Tôi không thể nào trả lời câu hỏi này, “Không phải là mình không muốn tiếp nhận cậu, mà là mình không thể tiếp nhận cậu…Tình yêu khiến mình hoảng sợ, đặc biệt là yêu một người quá xuất sắc, sẽ khiến con tim mình quá mệt mỏi, và một lần nữa lại bị tổn thương”.
Chương Sính nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, khẽ nói: “Mình xin lỗi”.
“Không, tại mình không tốt. Tại mình cả”. Tôi liên tục lùi lại phía sau, giẫm phải một viên đá lớn, chân trẹo sang một bên, nghe rõ một tiếng rắc.
Cố gắng chịu đựng sự đau đớn, trở về nhà, chân đã bị sưng vù. Sau khi xoa Ϧóþ dầu đỏ, tôi gọi điện thoại cho Viên Viên, cô luôn miệng mắng tôi ngốc nghếch, khuyên tôi, mau đi gặp bác sĩ nắn gân, gọi điện thoại cho mình thì có tác dụng quái gì chứ.
Lẽ nào người nước ngoài không nghe được cô ấy đang dùng tiếng Trung Quốc thô tục để mắng người khác sao? Sao cô ấy lại không chú ý gì đến hình tượng của mình chứ.
Viên Viên nói: “Cậu đợi đấy, mình gọi Quách Phẩm Tự đến xem cho cậu”.
“Quách Phẩm Tự, các cậu thân quen như vậy sao?”
“Anh ấy là học sinh của bố mình, không ngờ phải không? Có cơ hội, mình sẽ nói tỉ mỉ cho cậu biết”.
“Bây giờ nói luôn đi, mình nóng lòng muốn nghe lắm”.
“Đồ ngốc. Chân của cậu ngày mai sẽ không bước nổi nữa đâu”.
“Ồ, thế thì cậu bảo bác sĩ Quách đến đây xem giúp mình với”.
Quách Phẩm Tự xoa nắn một lúc, rắc một tiếng, nắn xương lại vị trí ban đầu. Tôi đau đớn kêu rên. Anh nói: “Chịu đau một chút, nếu lần này không chữa khỏi, sau này rất dễ bị trẹo chân”.
Tôi cố gắng chịu đựng, chịu đựng hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Anh và Viên Viên rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Cô bé đanh đá đó đã mách tội tôi trước mặt thầy giáo tôi”.
“Cô bé đanh đá?” Tôi dám khẳng định, để Viên Viên nghe thấy, chắc chắn sẽ dần cho anh một trận.
“Chính là cô Trần Viên Viên”.
Nhắc đến Viên Viên đã nghiến răng nghiến lợi? Tôi hỏi: “Tại sao sắc mặt lại vẫn ngọt ngào như thế?”
Bộ dạng bác sĩ Quách trông thật thê thảm, “Chân em xoa thêm ít dầu đỏ, nghỉ ngơi mấy hôm là khỏi thôi. Ồ, tôi về đây”.
Có vấn đề!
May mà là cuối tuần, không phải đi làm, tôi giơ cao chân đặt lên ghế, xem tivi. Bộ phim “Trái tim mùa thu” tôi đã xem đi xem lại rất nhiều lần, nhưng vẫn thích xem, lần nào xem cũng khóc.
Di động vang lên ầm ĩ: “Tôi là một bó rau chân vịt, rau rau rau rau rau… rau rau, nào nào, tôi là một miếng xoài, xoài xoài xoài…”
Tôi nhảy lò cò một chân, đi lấy di động, không cẩn thận đập vào ghế, ống đồng bị rách một ít da, máu chảy dốc xuống chân, tôi giữ chặt vết thương, nhẹ nhàng xoa vết bầm tím xung quanh, nếu không ngày mai lại bị thâm tím một vùng.
Là cuộc điện thoại của Chương Ngự, kể từ hôm giận hờn với anh ở Tân Cửu Long, đến hôm nay đã mấy ngày không liên lạc. Anh ta chắc không phải tìm tôi để xin lỗi chứ? Nếu đúng như vậy, thì thù mới hận cũ, cùng tính luôn một thể.
“Điền Khả Lạc, em đã làm gì Chương Sính?” Giọng anh rành rọt, không có chút hơi ấm nào, toàn thân tôi bất giác ớn lạnh.
Tôi có thể làm gì Chương Sính được chứ? Lẽ nào tôi có thể đánh cậu ấy, mắng cậu ấy, hay là tôi có thể cưỡng Hi*p cậu ấy?
Hôm đó, khi chia tay lúc xem xong trận đấu bóng, cậu ấy còn cười nói tạm biệt với tôi nữa kia, nhưng lúc đó, chân tôi đau quá, muốn cười với cậu ấy, cũng không cười nổi.
“Nói đi”.
“Chương Sính sao vậy?” Tôi cũng rất quan tâm lớp trưởng, không muốn cậu ấy có bất cứ chuyện gì.
“Sau khi nó xem xong trận đấu bóng với em, bèn nhốt mình trong phòng, không ăn không uống suốt hai ngày nay rồi”.
Tôi cũng không ăn không uống hai ngày nay rồi, từ lúc bị trẹo chân chưa hề đi xuống tầng dưới, duy trì cuộc sống bằng mì tôm và cháo vừng. Xem ra tình thân mãi mãi vượt xa tình bạn, sao không có ai quan tâm tới tôi ra sao?
Việc của lớp trưởng, tôi cũng rất áy náy, nhưng tôi cũng chỉ có thể áy náy mà thôi. Tôi tôn trọng cậu ấy, cậu ấy luôn là một người nhiệt tình phóng khoáng, thành thực, lịch sự, chu đáo, tôi thích thứ hương vị tràn ngập ánh nắng toát ra từ cơ thể cậu ấy, rất thanh tân tươi mới, nhưng tôi không yêu cậu ấy.
“Điền Khả Lạc, bất luận là em có nghe anh nói hay không, phiền em hãy đến thăm Chương Sính, có gì thì tốt nhất nói rõ ràng với nó”.
Ngữ khí ra lệnh của Chương Ngự khiến tôi cảm thấy khó chịu.
“Còn nói gì nữa? Những gì cần nói thì đều đã nói rồi, những điều không nên nói thì có nói cũng không bao giờ nói cho rõ được, em không đi”.
Tôi tắt di động, rút dây điện thoại cố định tháo pin ở chuông cửa ra. Tôi nằm trên giường, đắp hai chiếc chăn bông lên mình, đi ngủ.
Tôi biết Chương Ngự chắc chắn sẽ lao đến đây để chất vấn tôi, nhưng tôi không ngờ lại nhanh thế. Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, tôi thở dài, nhủ thầm, có bản lĩnh thì phá cửa mà vào.
“Điền Khả Lạc, mau mở cửa ra. Anh biết em ở trong đó”.
Đương nhiên em vẫn ở trong đó, nếu không ở đó, vừa rồi là ma nói điện thoại với anh chắc.
Vì không muốn làm phiền hàng xóm, tôi đành phải gắng gượng trèo xuống giường, ngoan ngoãn ra mở cửa. Sớm biết có kết quả này, tôi đã không làm chim đà điểu nữa.
Tôi không biết hình tượng của mình đáng sợ như vậy, trong khoảnh khắc cửa mở ra, tôi nghe rõ tiếng trù ẻo của Chương Ngự: “Nhìn thấy ma rồi”.
Tôi lò cò một chân trở về phòng, nếu như anh đến để đòi lại công bằng cho Chương Sính, tôi quyết không đánh lại, không chửi lại.
Chương Ngự nhìn tôi hồi lâu, hỏi: “Chân em sao thế?”
Tôi không trả lời, gắng sức kéo vạt váy ngủ xuống dưới, che khuất vết thương ở ống đồng. Hành động này không thoát khỏi con mắt tinh tường của Chương Ngự. Anh lấy tay vén váy ngủ của tôi lên, phía trong váy ngủ, tôi chỉ mặc một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ voan mỏng, đã bị anh nhìn thấy hết rồi. Tôi nghe rõ thấy tiếng anh nuốt nước bọt. Đúng là đồ háo sắc.
Tôi cúi người, muốn đẩy anh ra, nhưng bị anh nhấc bổng lên, ôm trọn người tôi vào lòng. “Ngốc ạ, em không biết trên thế giới này còn có một nơi gọi là bệnh viện sao?”
“Quách Phẩm Tự đã đến khám cho em rồi”. Tôi dùng ánh mắt cảnh cáo anh hãy đặt tôi xuống.
Anh biết điều đặt tôi xuống ghế sofa, “Đừng cử động lung tung, để anh xem nào”.
“Anh không phải là bác sĩ, có thể xem được gì chứ?”
Tôi bĩu môi, “Không phải là anh đến chất vấn em về việc của Chương Sính sao?”
Bàn tay Chương Ngự đặt trên chân tôi bỗng Ϧóþ chặt, trầm giọng hỏi: “Em và Chương Sính rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Em nói là không có chuyện gì, anh có tin không?”
Chương Ngự bất lực lắc đầu, “Trước khi việc của em và Tiêu Viễn chưa được rõ ràng, đừng quấy nhiễu Chương Sính”.
Anh nhắc đến Tiêu Viễn, khiến con tim cô độc của tôi bỗng nứt toác, chảy be bét máu. Tiêu Viễn giờ đã là của người khác rồi, giữa tôi và anh còn có gì không rõ ràng nữa chứ, dù có không nỡ, cũng vẫn phải từ bỏ…
Nước mắt trào ra, Chương Ngự, anh thật quá tàn nhẫn, lẽ nào anh nhất định phải rạch vết thương của em, để chảy máu mãi không thôi sao?
“Chương Ngự, anh vốn không có quyền can thiệp đến chuyện riêng tư của em. Việc em vẫn nhớ nhung Tiêu Viễn, việc em cắt đứt với Chương Sính, đều là việc riêng của em, Chương Ngự, anh có lập trường gì mà đến chất vấn em, đến yêu cầu em?”
“Được, tôi không can thiệp, tôi thừa hơi mới quản việc của em”. Chương Ngự phẫn nộ, hằm hằm nhìn tôi, hét lên: “Em là một kẻ vừa ích kỷ vừa yếu đuối, hãy mau đến bệnh viện khám chân ngay đi”.
Sau khi Chương Ngự đi, tôi khóc thảm thiết, vừa cảm động, vừa đau lòng. Cảm động là vì, dù sao trên thế giới này vẫn còn có người quan tâm đến tôi, thật đáng mừng. Đau lòng là vì, tôi đã đắc tội với người cuối cùng còn quan tâm đến tôi.
Điền Khả Lạc, tại sao mày luôn thất bại như vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc