Vứt Bỏ Anh Là Điều Dũng Cảm Nhất - Chương 21

Tác giả: Nhân Gian Tiểu Khả

Sau này mẹ đừng giấu con nữa
Lúc tỉnh dậy, xe vừa dừng lại ở cửa nhà hàng Kerry.
“Đến đây ăn cơm sao? Tại sao không nói sớm? Tôi vẫn đang mặc áo len cartoon và đi dép này”.
Chương Ngự nhìn tôi cười, “Không sao, thế này rất đẹp”.
Vào trong rồi mới biết, hôm nay đến không chỉ hai người tôi và Chương Ngự, mà còn có một phòng đầy người. Nhìn kỹ mới giật mình sợ hãi, cục trưởng của chúng tôi và mẹ Tiêu Viễn cũng ở đây.
Mọi người đều chào hỏi Chương Ngự, thân thiết gọi tổng giám đốc Chương, tôi cười thầm, mấy ông bà già vây quanh lấy chàng thanh niên mà gọi tổng giám đốc, chẳng ra thể thống gì cả.
Chương Ngự kéo tôi ngồi xuống, mới nói: “Cô Điền Khả Lạc đây là bạn tôi. Mọi người quan tâm hơn một chút nhé”. Giọng điệu lạnh lùng lộ ra ẩn ý cảnh cáo.
“Vâng, vâng”. Cục trưởng Ngô gật đầu liên tục.
Một vị lãnh đạo có vẻ già hơn đứng dậy nói: “Tôi đã nói với họ rồi, điều cô Điền trở lại cục. Mấy năm nay, Điền… đồng chí Tiểu Điền thành tích công tác xuất sắc, sớm đã nên cất nhắc rồi. Bây giờ phòng nhân sự ở cục còn thiếu chức trưởng phòng, cũng không biết đồng chí Tiểu Điền có quan tâm không?”
Trưởng phòng? Tôi chẳng làm nổi đâu.
Chương Ngự nhìn tôi cười: “Có được không? Cục phó Tôn đang đợi em trả lời đấy?”
Tôi lắc đầu, nói nhỏ: “Con người làm sao có thể làm công việc súc sinh được chứ?”
Chương Ngự cười to, nói: “Được rồi, cứ quyết thế đi. Cục phó Tôn, mấy ngày nữa để cô Điền đến chỗ anh báo cáo nhé, anh xếp cho cô ấy làm phó phòng được rồi, để tránh trên dưới phải khó ăn nói”.
“Phải, phải”. Cục phó Tôn liên tục gật đầu.
Sắc mặt của mẹ Tiêu Viễn thật khó coi, hằm hằm nhìn tôi, “Cô Điền, đi với tôi ra phòng rửa tay một chút được không?”
Chương Ngự giữ tôi lại, liếc nhìn bà ta. Tôi vội rút tay ra khỏi Chương Ngự, nói nhỏ: “Không sao, tôi cũng muốn đi”.
Tôi đứng dậy đi theo bà ta.
“Cô nghĩ rằng dựa vào Chương Ngự là có thể đến với Tiêu Viễn được sao?”
“Cháu chưa bao giờ dựa vào ai để làm cứu viện cả, sự việ hôm nay cháu vốn cũng không hề biết”.
“Đóng kịch cũng giỏi lắm. Cô đã đồng ý với tôi, là sẽ chia tay với Tiêu Viễn”.
“Cháu đã đồng ý rồi, mà cũng đã làm như thế, chỉ là cháu không làm gì được quan điểm của Tiêu Viễn”. Trong người không khỏe, tôi chẳng muốn tranh luận với bà ta.
“Bố mẹ cô dạy cô như thế nào? Đúng là nói một đường làm một nẻo, nói lời mà không biết giữ lời sao?” Bà ta sừng sộ ức Hi*p, “Xem ra đúng là hôm nào phải đi tìm họ hỏi cho ra nhẽ, ồ, mà tôi mới nhớ ra, cô vốn không có bố mà…”
Từ “bố” đối với tôi thật xa lạ, còn không nhớ nổi ông ấy là người như thế nào nữa, bà ta nói tôi không có bố, tôi cũng chẳng thấy đáng giận. Khi mắng chửi và sỉ nhục người khác, phải xem đối phương có bận tâm đến những nội dung đó không, nếu mà người ta vô tâm, cho dù bạn mắng thế nào, cũng không hề phản ứng, như vậy khác gì sỉ nhục mình. Mẹ Tiêu Viễn đã sống đến từng này tuổi rồi, lại không hiểu được lý lẽ đó.
“Chúng cháu sẽ chia tay”. Tôi cảm thấy đầu đau dữ dội, “Đừng đến làm phiền mẹ cháu”. Đấy mới chính là điều mà tôi bận tâm nhất.
“Nếu như cô vẫn còn dây dưa vương vấn với Tiêu Viễn nhà chúng tôi, tôi nhất định sẽ đến thăm bà ta, và sẽ không đảm bảo sẽ có chuyện gì đâu”. Bà ta lạnh lùng nói.
“Bác đang uy Hi*p cháu à? Cháu biết bác có quyền có thế, đối phó với những người dân nhỏ bé như chúng cháu dễ như trở bàn tay. Nhưng bác quá trơ tráo trắng trợn rồi, nếu như Tiêu Viễn biết, sẽ không tha thứ cho bác đâu, còn sẽ gây mâu thuẫn giữa hai người. Cháu đã nói chia tay với anh ấy, thì sẽ làm được”.
Bà ta cuối cùng cũng có chút ôn hòa, “Vậy cô nhất định phải chia tay với Tiêu Viễn đấy”.
Trở lại ghế ngồi, Chương Ngự nhìn tôi, cười hỏi: “Đi với bác gái tâm sự những chuyện gì rồi, sao lâu thế?”
“Tôi nói với cô Điền chuyện Tiêu Viễn và Ngô duyệt sắp đính hôn, cô ấy rất vui mừng”. Mẹ Tiêu Viễn cười tít mắt, nói.
“Oa, bác có tin tốt như thế cũng không nói cho cháu được biết trước? Tiệc đính hôn tổ chức ở đâu thế ạ? Đến lúc đó cháu và cô Điền cũng sẽ đến chung vui”. Chương Ngự nói.
“Hoan – nghênh”. Mẹ Tiêu Viễn nghiến răng nói.
Ngồi một lúc, Chương Ngự nói: “Mọi người cứ dùng đi, tôi có chút việc, nên không tiếp mọi người được, tháng sau ông già nhà chúng tôi mừng thọ, mọi người cùng đến nhé”.
“Tổng giám đốc Chương về trước ạ”. Có người đứng dậy định tiễn anh ta, Chương Ngự kéo tôi đứng lên, “Đừng tiễn nữa, ăn xong mọi người đổi địa điểm giải trí đi, nhớ là tôi thanh toán nhé”.
Bị Chương Ngự kéo ra, tinh thần tôi vẫn còn đang hoang mang, anh ta bảo: “Làm sao thế? Đừng có kiểu không có việc gì cũng cứ nhăn mặt nhíu mày thế”.
Tôi nói: “Anh đúng thật có thể diện, chỉ loáng cái đã san bằng họ rồi”.
“Họ đâu có giữ thể diện cho tôi, họ giữ thể diện cho tiền và quyền đấy chứ”.
Tôi không nói gì, đúng thế, thời buổi này, đồng tiền và quyền lực thật là đáng sợ, có thể khiến người ta làm được bất cứ điều gì họ muốn. Chương Ngự có tiền, điều này tôi biết, nhưng quyền lực đâu? Tôi lắc lắc đầu, nền tảng của Chương Ngự chắc chắn không mỏng, nhưng rốt cuộc là dày đến mức nào, tôi lại không muốn biết nữa.
Chương Ngự thúc vào người tôi, “Sao lại mất hồn rồi? Vừa nãy tôi còn chưa ăn no, chúng ta tìm chỗ khác ăn chút gì đi”. Đúng là đại gia lắm tiền, “Còn ăn gì nữa?” Tôi hỏi.
“Nhìn em thế này, thôi thì ăn chút gì đạm bạc vậy”. Anh ta đưa tôi đến một cửa hàng cháo nổi tiếng, gọi hai bát cháo và mấy món ăn nhẹ rất ngon. Cháo ninh vừa độ, tỏa ra mùi gạo thơm nồng. Tôi húp hế một bát to, người toát hết mồ hôi, cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn hẳn.
Nhìn Chương Ngự chẫm rãi ăn từng thìa cháo, động tác cử chỉ thật thanh nhã, tôi đột nhiên ý thức được rằng, thì ra anh ta và Tiêu Viễn là cùng một tầng lớp, đều là con cháu của cán bộ cấp cao, so với những người dân thường chúng tôi, có cả một trời khác biệt.
“Tại sao cứ nhìn tôi mãi thế?” Anh ta ngẩng đầu lên. Chương Ngự các nét đều đẹp, khuôn mặt sáng sủa. Khi anh ta nghiêm túc, khuôn mặt này cực kỳ hấp dẫn.
“Chương Ngự, cám ơn anh”. Tôi nói.
“Cám ơn gì? Nếu em cảm thấy áy náy không yên, thì lấy thân đền đáp là được rồi”. Anh ta nửa đùa nửa thật nói.
“Anh ૮ɦếƭ đi”. Con người này có lúc quá xấu xa, khiến không thể khách khí với anh ta được.
“Tôi ૮ɦếƭ rồi em có đau lòng không?” Anh ta hỏi tôi vẻ mong chờ.
Tôi lắc đầu, “Trái tim của tôi không có chỗ để đau nữa”.
“Vô tình vô nghĩa”. Anh ta bĩu môi nói, “Biết sớm đã không giúp em”.
“Đừng giúp tôi, tôi cũng không nhờ anh phải giúp”. Luôn sợ phải nợ anh ta quá nhiều tình nghĩa, tôi trả không được.
“Hi, lần sau em có nhờ tôi cũng không giúp nữa”. Anh ta không nói nữa, tiếp tục ăn cháo, hình như đang giận.
Một hồi lâu sau, tôi gọi anh ta cũng không để ý, lại giở tính khí công tử bột ra với tôi rồi.
Tôi thấy mất hứng, đứng dậy định đi.
“Em đi đâu?” Anh ta hỏi tôi.
“Về nhà”. Đã không phải đi làm, thì phải dành thời gian ở bên mẹ nhiều hơn, mẹ bây giờ qua một ngày là ít đi một ngày, chẳng biết ngày nào bảo đi là đi rồi, đến lúc đó, tôi có thời gian muốn ở bên mẹ cũng không còn cơ hội nữa.
Chương Ngự nói: “Tôi đưa em về nhé”.
“Không cần”. Tôi lao ra khỏi cửa hàng cháo, ra đầu đường tìm bến xe bus. Chương Ngự là người như thế, không cùng tầng lớp với tôi, tôi không với cao được người bạn như thế.
Trời âm u, như sắp sập xuống đầu, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Gió vẫn thổi mạnh, tôi co ro kéo chặt áo len, muốn cho người ấm hơn, vẫn cảm giác gió lạnh tê tái.
Bến xe chẳng có mấy người, xe bus cũng ít. Đứng hồi lâu, nhìn thấy Chương Ngự ôm chiếc áo comple hàng may đo đắt tiền, chạy đến trước mặt tôi, khoác áo lên người tôi, “Em nói đang sốt thì đừng có giận dỗi với tôi nữa”. Anh xoa xoa mái tóc rối bời của tôi như dỗ trẻ con vậy.
Tôi có giận dỗi đâu? Chỉ là trong lòng thấy buồn thôi. Tôi sụt sịt mũi, nói: “Chương Ngự, anh đừng tốt với tôi như thế, tôi không trả nổi lòng tốt của anh đâu”.
“Ngốc ạ, ai bắt em trả chứ?” Vẻ mặt anh dở khóc dở cười, “Được rồi, mau về nhà thôi, tôi đưa em về”.
Về đến nhà, nhìn thấy mẹ nằm bất động trên giường, tim tôi thắt lại, nước mắt vỡ òa, “Mẹ, mẹ, mẹ làm sao thế?”
Mẹ tôi mở mắt, nói: “Nằm đọc báo rồi ngủ mất, còn làm sao mà khóc ra thế này?”
Tôi không nhịn được nữa, “Mẹ, chúng ta đi bệnh viện nhé, mẹ về sau đừng giấu con nữa”.
Nói thế nào mẹ tôi cũng không chịu nhập viện.
“Chúng ta không làm phẫu thuật, chỉ là nằm viện mấy ngày thôi”. Tôi dỗ mẹ.
Mẹ nắm tay tôi, nói: “Khả Khả, mẹ xin lỗi con, từ nhỏ đã không để con có một gia đình hoàn thiện, bây giờ lại bị bệnh, sau này không thể chăm sóc con được nữa…”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa”. Tôi đau khổ khóc không thành tiếng.
. Tôi là người nghèo không cần tiền như thế đấy
Mẹ tôi đã nhập viện, nhưng nói thế nào cũng không chịu chấp nhận điều trị. Bác sĩ cũng không có cách nào với mẹ nữa, chỉ có thể chiều theo ý mẹ, thỉnh thoảng tiêm cho mẹ chút Pethidine (1), để giảm đau.
Tôi đến Cục báo cáo, được sắp xếp đến phòng nhân sự làm phó trưởng phòng. Trên đời lại có nhiều chuyện hài hước đến thế, lúc thăng lúc trầm, lên voi xuống chó.
Cục trưởng đối với tôi rất khách khí, tôi xin nghỉ 7 ngày phép năm để vào bệnh viện chăm mẹ, ban lãnh đạo đều thấy lý do rất chính đáng, còn chủ động hỏi tôi phép năm có đủ không, nếu không đủ có thể nghỉ trước phép năm sau cũng được.
Từ phòng nhân sự đi ra, đúng lúc nhìn thấy xe của Tiêu Viễn tiến vào.
Tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn để anh nhìn thấy dáng điệu tiều tụy của mình, nên vội vàng đi ra ngoài.
Vừa đi đến cổng chính, vẫn bị anh đuổi theo, anh túm tay tôi kéo đi.
Tìm đến một nơi yên tĩnh, Tiêu Viễn nói: “Em không thể tránh anh cả đời chứ?”
Tôi nói: “Tiêu Viễn, chúng ta chia tay đi”.
“Anh biết em sẽ nói như vậy, nhưng không ngờ được lại nhanh đến thế…” Tiêu Viễn nhắm chặt mắt, rồi mở ra.
Tôi không cho mình bất kỳ một cơ hội nào để hối hận, quay người bước đi.
Sau lưng là tiếng gọi tuyệt vọng của Tiêu Viễn, “Điền Khả Lạc, anh yêu em, cả đời này chỉ yêu mình em”.
Tôi không dừng bước, vẫn cúi đầu bước đi.
Bên tai, chỉ lặp đi lặp lại câu nói, “Ngốc ạ, anh thích em”.
Cũng không biết mình đi mất bao lâu, thì đến được bệnh viện chỗ mẹ tôi nằm, sợ mẹ nhìn thấy mắt tôi mọng đỏ lại đau lòng, nên chưa dám vào.
Tôi ngồi trên chiếc ghế dài bên hồ nước nhân tạo ở trong công viên, mặt nước trong xanh soi rõ bóng liễu rủ bên hồ, như vẫy gọi, dụ dỗ người ta nhảy xuống. Tôi đứng dậy đi đến bên hồ, cảm thấy đôi chân mềm nhũn ra, nếu như không có đám cỏ dày đặc mọc chen kít bên hồ, chắc tôi đã rơi xuống rồi.
Tôi kiệt sức ngồi trong lùm cỏ, toàn thân vã ra mồ hôi lạnh toát, tôi đang muốn làm gì đây?
Phủi hết bụi cỏ trên người, vội vàng đứng dậy chạy vào bệnh viện, mẹ còn đang trong đó đợi tôi vào chăm.
Vào bệnh viện, trong căn phòng bệnh rộng lớn ồn ào, người đầu tiên nhìn thấy là Viên Viên: “Sao cậu lại ở đây, mẹ mình đâu?”
“Cô xuống siêu thị dưới lầu giúp mình mua nước ngọt rồi”. Viên Viên cầm quả táo đang gọt dở, từ từ chuyển động.
“Tại sao để mẹ mình đi, sức khỏe của bà như thế…”
“Cô cả ngày nằm trên giường bệnh mới không tốt ấy, mình cố ý bảo cô xuống lầu đi lại vận động đấy, cho tinh thần cô được thoải mái đôi chút”.
Tôi không nói được lời nào, chỉ biết cúi đầu khóc.
“Đấy, lại thế nữa. Có phải muốn để cô nhìn thấy cũng khóc theo cậu không?”
Tôi lau nước mắt, cố gắng gượng cười, mí mắt không mở ra được lại ướt nhẹp.
Viên Viên trách tôi, “Cậu phải giả vờ đi”.
“Mình giả vờ gì?”
“Cậu giả vờ cũng phải giả vờ cho giống chút, giả vờ không giống, cô sẽ lo cho cậu đấy”.
“Mình giả vờ không giống cái gì?” Nghe đến nửa ngày tôi vẫn hoang mang chẳng hiểu chuyện gì.
“Nhìn cậu, giống như đang bị thất tình ấy”.
Thăm mẹ xong, nhân tiện đi luôn đến trung tâm môi giới bất động sản. Tôi muốn mua xong căn nhà mới là sẽ lập tức sang tay bán luôn, để tiện cho mẹ tôi trị bệnh. Tiền tạm ứng cho mẹ nhập viện còn chưa nộp đủ, nói không chắc lúc nào sẽ bắt đóng hết, tôi một lúc lấy đâu ra nhiều tiền thế, để mẹ tôi trong viện lại phải chịu khổ.
Mẹ tôi nằm viện ngày thứ năm, mẹ Tiêu Viễn sai người mang đến 10 vạn tệ, được đựng trong phong bì hồ sơ. Tôi cầm trên tay nâng lên ước lượng, nặng trình trịch khiến tôi thấy khó chịu.
Mười vạn tệ là có thể mua đứt được tình cảm tôi dành cho Tiêu Viễn sao?
Mười vạn tệ là có thể bịt kín miệng tôi ư?
Tôi uất hận ném bịch tiền vào trong xe của bà ta, “Tôi không cần số tiền thối này của các người”.
Bên cạnh tự nhiên có tiếng người vỗ tay, tiết tấu âm thanh rành rọt kích thích máu nóng trong người tôi sôi sục.
Quay người lại, thì nhìn tháy Chương Ngự và Viên Viên. Tôi không biết nên thể hiện cảm xúc như thế nào khi đối diện với họ, chỉ có thể vừa khóc vừa cười nói: “Mọi người xem, tôi bây giờ đã giàu đến mức lấy tiền ném người rồi”.
Viên Viên lao đến ôm lấy tôi, nói: “Đừng khóc, chẳng phải còn có bọn mình đây sao”.
Chương Ngự cũng lặp lại đồng tác và lời nói của Viên Viên, “Em còn có chúng tôi”.
Sau khi Chương Ngự đến bệnh viện, y tá lập tức chuyển mẹ tôi từ phòng bệnh phổ thông sang phòng bệnh cao cấp, chuyện thu lệ phí cũng không nhắc đến nữa.
Tôi dựa vào hành lang bệnh viện, nói: “Chương Ngự, anh đừng như vậy, anh làm tôi cảm thấy chúng ta ở hai thế giới khác nhau, về sau tôi không bao giờ có thể đứng ngang hàng với anh được nữa…”
Anh ta nhìn tôi, mỉm cười nói: “Tôi nghĩ rằng em học toán không tốt, sẽ không biết tính toán rõ ràng đến như thế”.
“Có lúc, toi hơi ngốc thật, nhưng hầu hết thời gian còn lại đều rất thông minh đấy”. Tôi nói.
“Thông minh vậy, chẳng lẽ không nhìn thấy đây là tôi đang đầu tư sao?”
“Đầu tư vào tôi á, cẩn thận không lỗ vốn đấy”. Tôi cảnh cáo anh ta, tôi giống như một loại cổ phiếu đang bị tụt giá vậy, sắp bị out khỏi sàn chứng khoán rồi, chẳng có bất kỳ tiềm năng nào để tăng giá.
“Vậy xem như tôi có tiền đem đốt đi”. Anh ta vẫn cười.
“Người có tiền đem đốt như thế này cũng không nhiều”. Lòng tôi không thể không cảm kích Chương Ngự.
Lễ đính hôn của Tiêu Viễn và Ngô Duyệt tổ chức tại một khách sạn năm sao, tôi đã nhận được giấy mời, do chính mẹ Tiêu Viễn sai người đích thân mang đến cơ quan tôi.
Những người khác ở cơ quan chẳng ai xa lạ gì Tiêu Viễn và Ngô Duyệt, dù sao cũng là cháu gái và cháu rể của vị lãnh đạo đầu ngành, mà gia thế nổi bật của Tiêu Viễn thì ở đây đã quá rõ.
“Còn sai người đặc biệt mang thi*p mời đến nữa à, xem ra phó phòng Điền cũng có chút quan hệ với hai nhà họ nhỉ”. Trưởng phòng nhìn cái tên được mạ vàng trên tấm thi*p mời to, đỏ, nói đùa với tôi.
“Đương nhiên”. Quan hệ rắc rối giữa tôi với Tiêu Viễn và Ngô Duyệt làm sao có thể chỉ dùng mấy từ “có chút quan hệ” để diễn tả chứ?
Tim tôi sớm đã chai sạn rồi, không còn cảm giác đau đớn nữa.
Hết giờ làm việc, đến bệnh viện đi dạo với mẹ ở vườn hoa bệnh viện.
Mẹ bước mỗi bước đi ngắn trên đường đều thở dốc khó nhọc, tôi dìu mẹ, cẩn thận bước qua vết bùn lầy.
Mẹ bảo: “Nếu mà con đường này có thể đi mãi thì tốt biết mấy”.
Chương Ngự lại xuất hiện ở bệnh viện, chào hỏi mẹ tôi, khách khí điềm đạm, mà cũng rất khiêm nhường, mẹ tôi tỏ ra rất vui mừng vì thấy tôi có người bạn như vậy.
“Cô ạ, chúng cháu có người bạn hôm nay đính hôn, cháu muốn đưa Khả Khả cùng đến tham dự buổi tiệc đó”. Mỗi phút mỗi giây anh ấy đều cười tươi, ấm áp, nhẹ nhàng, ai mà nghĩ được rằng anh ấy lại là tổng giám độc của một tập đoàn lớn, còn có chỗ dựa chính trị hùng hậu.
“Đi đi, mau đi đi”. Mẹ tôi nói, “Đỡ phải lúc nào cũng lượn lờ trước mặt mẹ, quản nọ quản kia”.
“Con không đi đâu hết, chỉ ở đây với mẹ thôi”. Tôi nhõng nhẽo với mẹ.
“Hôm nay mẹ thấy rất khỏe, không phải ở bên mẹ”. Mẹ nói, “Con đi nhanh đi, mang về cho mẹ ít bánh chẻo”.
“Được ạ”. Tôi tuy đồng ý, nhưng trong lòng vẫn không tình nguyện.
Nếu như mẹ biết đó là buổi tiệc đính hôn của Tiêu Viễn và người khác, liệu mẹ có bảo tôi đi không?
————————
(1) Pethidine Hydrochloride: thuốc giảm đau tổng hợp, có tính chất giống morphin, nhưng Pethidine có tác dụng nhanh hơn và thời gian tác dụng ngắn hơn so với morphin.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc