Cho dù Tần Mộ Phong và Phi Dương võ công có tốt nhưng cũng chỉ có hai người . Đối phương không những đông mà mỗi người đều là sát thủ bậc nhất trên giang hồ .
Sau nửa canh giờ, Tần Mộ Phong và Phi Dương dần dần địch không lại . Trên người Tần Mộ Phong bị trúng hai nhát kiếm, trong đó một kiếm đâm rất sâu .
Trên mặt Thiên Mạch vẫn lãnh đạm như cũ , tiếp tục đốt giấy tiền nhưng trong con ngươi lại hiện lên một tia do dự .
Nàng rốt cuộc có nên ra tay ứng cứu hay không ?
Nếu là trước kia nàng căn bản sẽ không do dự , có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị Gi*t mà không hề có cảm giác . Nàng rốt cuộc bị làm sao vậy ? Tại sao trong đầu lại xuất hiện ý niệm này ?
Nàng muốn ra tay không phải vì nàng thiêu Phi Dương một nhân tình mà đơn giản là muốn cứu lấy Tần Mộ Phong . Vì Tần Mộ Phong là nhiệm vụ của nàng , trước khi nhiệm vụ chưa hoàn thành , nàng có thể để cho hắn ૮ɦếƭ sao ? Gần như là thế ? Tại sao trong tâm lý của nàng cư nhiên lại lo lắng cho hắn .
Với y thuật của nàng, chỉ cần hắn không ૮ɦếƭ , nàng có thể cứu sống hắn . Nàng đang chờ bọn hắn bị thương , chờ lúc bọn hắn té xỉu sẽ ra tay . Nhưng trong ý thức của nàng , nàng muốn ngay lập tức cứu Tần Mộ Phong, nàng không muốn hắn bị thương . Nàng lại bị làm sao vậy ? Chẳng nhẽ giống như những người đàn bà khác bị hắn mê hoặc ? Không , không có khả năng , hắn giống như cừu nhân của nàng , nàng không thể phát sinh hảo cảm với hắn .
Thiên Mạch trong lúc còn đang do dự thì một bàn tay đã giữ lấy eo của nàng, sau đó cả người nàng bị ôm lấy . Nàng nghĩ đến mức nhập thần nên không chú ý tới phía sau có người .
Nàng lần đầu tiên bị người khác ‘đánh bất ngờ’ , không nhịn được kinh hô một tiếng .
“Đàn bà , ôm chặt .” Ngữ khí của Tần Mộ Phong đầy phiền não .
Hắn không rõ bản thân đến tột cùng đang làm cái gì , tại sao lại muốn cứu người đàn bà này ? Hắn luôn luôn không coi trọng đàn bà , cho tới bây giờ cũng vẫn không coi đàn bà quan trọng hơn bản thân mình . Tại sao trong thời khắc nguy cấp như thế , hắn tự dưng lại mang theo cái gánh nặng này ? Lúc cứu nàng hắn thấy rất phiền phức nhưng rồi tự nhiên lại cảm thấy an tâm . Ngay cả bản thân hắn cũng không biết mình đang làm cái gì .
Tần Mộ Phong một tay ôm Thiên Mạch , một tay vung kiếm, dùng khinh công lăng không rời đi .
“Phi Dương đại ca đâu ?” Trong giọng nói của Thiên Mạch mang theo một tia lo lắng , hai người bọn họ bay đi , Phi Dương làm sao bây giờ ?
Trong lúc này mà nàng cư nhiên còn nghĩ tới nam nhân khác , Tần Mộ Phong tự dưng bốc hỏa “Đàn bà , không muốn ૮ɦếƭ thì câm miệng cho ta .” Sát thủ có nguyên tắc của sát thủ , sẽ không lạm thương người vô tội , chỉ cần hắn rời đi , bọn họ sẽ không thương tổn Phi Dương . Tuy Diêm Môn môn chủ nói phải Gi*t sạch nhưng theo Tần Mộ Phong cảm nhận thì hắn thực sự là một nam tử hán , sẽ không lạm sát kẻ vô tội .
Thiên Mạch ngẩng đầu, liếc nhìn Tần Mộ Phong , thần sắc phức tạp .
Tần Mộ Phong trong lúc nguy cấp vẫn quan tâm đến nàng, nàng có thể vì hắn làm được như vậy sao ?
Một tiếng động nhỏ truyền đến bên tai của nàng , Thiên Mạch sắc mặt biến đổi , lấy từ bên hông ra ba cây ngân trâm . Nàng còn chưa kịp ra tay thì eo đã bị ôm chặt , cả người bị Tần Mộ Phong ôm vào trong lòng . Tần Mộ Phong ôm nàng, thân thể xoay tròn . Thân thể của Tần Mộ Phong vừa di chuyển đến vị trí của Thiên Mạch lúc nãy thì năm mũi tên nhọn đã đâm thật sâu vào lưng hắn . (tội nghiệp anh quá )
Tần Mộ Phong biến sắc , ôm thiên mạch rớt trên mặt đất . Thiên Mạch con ngươi lạnh lẽo ,phóng ra ba cây ngân trâm .
Tần Mộ Phong nửa quỳ trên mặt đất, vẫn duy trì tư thế cũ . Tay vẫn như cũ ôm Thiên Mạch , đầu tựa ở trên vai của nàng “Đàn bà, ta sớm muộn bị ngươi hại ૮ɦếƭ .” Huyết sắc trên mặt hắn dần dần biến mất, mồ hôi vã ra khắp trán .
Thiên Mạch ngơ ngác để cho hắn ôm , nói không lên lời . Tần Mộ Phong nhất định là điên rồi , tuyệt đối điên rồi . Nếu không hắn không có khả năng vì nàng chắn ám khí . Khi nàng nghe được tiếng động của ám khí, đã định đem ngân châm đánh bật ám khí , vậy mà hắn cư nhiên dùng thân thể chắn ám khí cho nàng .
Nàng hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy , luôn luôn độc lai độc vãng . Cho tới bây bây giờ cũng không biết có kẻ dùng thân thể của mình để chắn ám khí cho người khác . nàng thật sự bị hắn dọa tới rồi , lúc này đây , nàng thật sự bị hù dọa rồi .
Tần Mộ Phong suy yếu ở bên tai nàng nói “Ngươi chạy, đừng động ta .” Trong ý thức mơ hồ của hắn , tại thời điểm này , hắn chỉ muốn nàng được an toàn .
Một thứ cảm giác xa lạ lướt qua trong lòng Thiên Mạch, ấm áp , nhẹ nhàng , ngọt ngào giống như kẹo đường . Một thứ gì đó ở trong sâu thẳm trái tim đang chậm rãi hòa tan .
“Muốn chạy thì cùng chạy .” Thiên Mạch nói rất nhỏ , trong giọng nói tựa hồ mang theo một tia ôn nhu . Nàng biết hắn nghe không thấy, từ tiếng thở của hắn, nàng biết hắn đã hôn mê rồi .
“Nghĩ không ra Bình Nam Vương lại si tình như thế .” Diêm Môn môn chủ theo đuôi mà đến đã chứng kiến được một màn , chân thành cảm khái . Kẻ hoa tâm như Tần Mộ Phong cư nhiên vì một người đàn bà mà chắn ám khí , đúng là không thể tin nổi .
Thiên mạch không có trả lời , vẫn như cũ ngẩn ngơ ôm tần mộ Phong .
“Nàng xảy ra chuyện gì ?” Hắn chỉ vào hắc y nhân đang bất động mà hỏi Thiên Mạch . Hắn truy đuổi Tần Mộ Phong đến đây , không nghĩ tới đột nhiên có người đánh lén , hắn đang muốn ra tay chế trụ kẻ đánh lén thì người nọ đột nhiên bất động tại chỗ . Cách không điểm huyệt ? Không , môn võ công này đã thất truyền từ lâu .
“Hắn không phải người của Diêm Môn sao ?’ Thiên Mạch lãnh đạm liếc mắt nhìn hắn , vẫn như cũ không biểu lộ cảm xúc . Nàng vẫn tưởng rằng kẻ ra tay đánh lén là người của Diêm Môn .
Người của Diêm Môn quang minh lỗi lạc , sẽ không làm ra chuyện trộm gà cắp chó như thế . Trong lòng hắn không giận, lạnh lùng nói “Người của Diêm Môn không có hèn hạ vô sỉ như vậy .” Người đàn bà này thật tỉnh táo , tỉnh táo đến đáng sợ .
“Nghĩ cũng đúng .” Thiên Mạch lẩm bẩm . Thiên Mạch buông Tần Mộ Phong ra , để cho hắn nằm trên mặt đất , tiện tay phong bế huyệt đạo của hắn . Động tác của nàng rất nhanh, nhanh đến nỗi hắn căn bản cũng không nhìn rõ .
“Hắn bị thương , để cho ta xem .” Mạng của Bình Nam Vương là của Diêm Môn , bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ ςướק lấy .
“Không có gì , trúng độc mà thôi .” Thiên Mạch đứng lên , ánh mắt rơi vào kẻ phóng ám khí “thất bộ truy hồn .”
Diêm Môn môn chủ kinh ngạc nhưng không có biểu hiện ra , hắn nhíu mày “thất bộ tủy hồn ?” Thất bộ truy hồn là một trong những kịch độc lợi hại nhất của võ lâm , ngoại trừ tả thủ thần y và thiên hạ đệ nhất độc y năm đó , rất ít người có thể giải được . Mà nàng thì nói rất bình thường , đúng là không thể tin nổi .
“Không ૮ɦếƭ được .” Trong giang hồ rất ít người biết được cách giải thất bộ truy hồn , Liễu Thiên Mạch may sao lại là một trong những người đó .
Hắn hồ nghi liếc nhìn nàng một cái , ngồi xổm xuống bắt mạch cho Tần Mộ Phong . Hắn buông cổ tay Tần Mộ Phong , bình tĩnh nhìn Thiên Mạch “Ngươi là ai ? Đây quả thực là thất bộ truy hồn .”
Thiên Mạch nheo mắt , tầm mắt rơi vào khoảng không , thản nhiên nói “Khúc Vô Tình, nể mặt Tiêu Triệt , ta không muốn so đo với ngươi . Mời ngươi nhớ kỹ , mạng Tần Mộ Phong là của ta , không có sự cho phép của ta , bất cứ kẻ nào cũng không thể ςướק đi .” Vô Tranh sơn trang có một quyển sách gọi là Võ Lâm sử , là do Đại sư phụ của nàng viết . Trên đó ghi lại võ lâm bí sử của hơn mười năm qua . Tất cả về Diêm Môn môn chủ , Thiên Mạch đều biết rõ ràng .
Hàn quang trong mắt lóe ra , lạnh đến đáng sợ “Ngươi rốt cuộc là ai ?” Nàng cư nhiên biết lai lịch của hắn , nàng rốt cuộc là ai . Vị nữ tử trước mặt này dường như lai lịch bất phàm .
Thanh âm của Khúc Vô Tình lạnh như hàn băng , sau tấm mặt nạ có thể thấy được đôi mắt đen thâm trầm của hắn .
“Chỉ là vô danh tiểu tốt thôi .” Nàng lạnh nhạt như gió khiến cho người ta xem không hiểu .
“Biết lai lịch của Khúc Vô Tình ta mà là vô danh tiểu tốt sao ?” Trên giang hồ không ai có thể tra được lai lịch của hắn , trừ bỏ...Thiên Cơ các . Nàng biết lai lịch của hắn , nàng có quan hệ vơi Tiêu Triệt sao ? Nàng cùng Tiêu Triệt có quan hệ gì ? Nàng là đàn bà của Tiêu Triệt ? Không có khả năng , Tiêu Triệt đã có một thê tử xinh đẹp , không có khả năng ở bên ngoài chơi đùa đàn bà . Thân phận của nàng thật khó hiểu .
Thiên Mạch không muốn nhiều lời , giống như không nghe thấy lời hắn nói , đi tới trước mặt hắc y nhân đánh lén kia .
Thiên Mạch không do dự đưa tay giật khăn che mặt của hắc y nhân .
“Là ngươi ?” Thiên Mạch vẫn như cũ lãnh đạm nhưng trong con ngươi lại hiện lên một tia kinh ngạc .