Vương phi thất sủng - Chương 69

Tác giả: Sở Sở

Người tinh thông thuật dịch dung cũng có thể thay đổi thanh âm của mình . Thuật dịch dung của nàng đã đạt đến cảnh giới lô hoả thuần thanh , chẳng những có thể phát ra các loại âm thanh mà còn có thể dùng nội lực phát âm , tục xưng phúc ngữ, cũng gọi là bí ngữ . (phúc : bụng)

Môn võ công này là tuyệt kỹ độc môn của Nhị sư phó , trên giang hồ sớm đã thất truyền . Dùng nội lực phát âm chẳng những phải có công lực thâm hậu mà còn phải có năng khiếu trời cho , có thể nhất tâm nhị dụng , trong số bảy sư huynh muội chỉ có mình nàng học được .
Trên giang hồ có một loại võ công gọi là truyền âm nhập mật , có thể sử dụng nội lực đem tiếng nói truyền đi rất xa , lại có thể khống chế vị trí phát ra âm thanh .

Thiên Mạch vẫn xem bản thân là hai người nên môn võ công võ công này sớm đã thành thanh xuất vu lam . (màu xanh từ màu lam mà ra ) .
Bí ngữ cực kỳ hao tốn nội lực , dùng liên tục có thể bị nội thương . Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng sẽ không sử dụng . Lần đầu tiên nàng sử dụng là khi gặp bốn ả thị thi*p , lúc đó Liễu Thiến cảm thấy bực bội , muốn vì nàng xuất đầu lộ diện . Bất đắc dĩ , nàng không thể làm gì khác hơn là sử dụng bí ngữ , để Liễu Thiến chửi một trận cho thoải mái . Nha đầu Thanh Loan ngu ngốc kia lại ra tay làm loạn hại nàng dùng thêm một lần . Lúc ấy tâm mạch của nàng bị tổn thương , cơ hồ hôn mê .

“Nô tỳ tuân lệnh .” Thanh Loan kinh dị , lạnh đến thấu tim .
Tất cả đều khôi phục lại bình thường , trong đêm đen chỉ thấy một đôi mắt lạnh đến tận xương đang tản mát ra ánh sáng lạnh lẽo .

 Một giọt nước mắt
Thiên Mạch giống như một hồn ma lang thang , hoảng hoảng hốt hốt đi ra khỏi Bình Nam Vương phủ . Tiến vào Vương phủ lâu như vậy đây là lần đầu tiên nàng từ cửa chính đi ra .
Thiên Mạch luôn luôn lãnh đạm , chưa bao giờ có bộ dạng thất hồn lạc phách như thế này , nét mặt vẫn như cũ không biểu lộ cảm xúc nhưng trong đôi mắt kia lại tràn ngập sự đau xót . Đau thương , cay đắng , bất lực , bi ai , tất cả mọi cảm xúc đều đan xen trong đôi mắt của nàng . Trong đôi mắt đen âm trầm nhìn không ra có cái gì quỷ dị .

Trong tay nàng cầm theo một chiếc giỏ bằng trúc tinh xảo . Ngón tay ngọc cầm chiếc giỏ như muốn rớt đến nơi , hoàn toàn hữu khí vô lực .
Thiên Mạch có chút thất thần, ánh mắt không biết rơi vào nơi nào , nàng bước từng bước xuống bậc thềm , động tác cứng ngắc, giống như một pho tượng gỗ không có linh hồn . Chiếc giỏ lay động theo từng động tác của nàng , cọ xát vào váy của nàng .

Nửa năm trước , nàng mang theo bao quần áo , cố nén nước mắt mà bước vào phủ Bình Nam Vương . Nửa năm sau , nàng mang theo một cái giỏ không cùng với một nỗi buồn vô tận đi ra .
Những gì Bình Nam Vương phủ gây ra cho nàng chỉ có sự thống khổ mà thôi .
Nhìn lại những gì đã xảy ra trong nửa năm qua tại Vương phủ , Thiên Mạch khẽ nhếch môi , lộ ra nụ cười thê lương .

Nàng đứng ở bậc thềm đầu tiên , quay lưng lại với cửa lớn của Vương phủ , thân ảnh nhỏ bé, đã cô đơn lại càng cô đơn .
Tần Mộ Phong từ trong cung quay về , xa xa đã nhìn thấy Thiên Mạch đứng trước cửa lớn của Vương phủ . Hắn dừng lại không đi nữa, nhìn chằm chằm vào thân ảnh cô đơn phía xa kia , đôi mắt đen thâm thuý khẽ nheo lại có vẻ rất phức tạp .
Nàng làm gì ? Tại sao lại chạy đến đứng ở cửa ? Đứng ở cửa cũng được thôi , tại sao lại còn mang theo giỏ ? Muốn rời khỏi Vương phủ sao ? Nàng rốt cuộc không chịu nổi cuộc sống tại Vương phủ mà rời đi sao ?
“Vương gia , Thiên Mạch phu nhân đang làm cái gì ?” Phi Dương cũng cảm thấy kỳ quái , người luôn luôn không rời khỏi Đạm Tình cư một bước sao giờ lại đứng ở chỗ này ?

Tần Mộ Phong khẽ lắc đầu không có trả lời bởi hắn cũng không biết nàng muốn làm cái gì . Lòng dạ của nữ tử này hắn cho tới bây giờ cũng nhìn không thấu .
Hơn mười ngày trước bọn họ phát sinh xung đột , Tần Mộ Phong không có gặp lại Liễu Thiên Mạch , nếu không phải hôm nay đột nhiên gặp ở chỗ này , hắn căn bản đã quên nàng rồi .
Hắn đích xác từng có hảo cảm với Thiên Mạch , từng có sự thương tiếc, đồng tình .
Nhưng hảo cảm mà hắn dành cho nàng đều bị nàng một tay phá hư .

Tâm cơ cùng sự tham lam của nàng khiến cho hắn nảy sinh ác tâm , mỗi lần nhớ đến ngữ khí nham hiểm của nàng , gương mặt biến đổi của nàng thì hảo cảm mà hắn dành cho nàng đã hoàn toàn biến mất .
Trước khi biết chân diện mục của nàng , hắn thỉnh thoảng vẫn nhớ đến nàng . Khi biết được gương mặt thật của nàng , hắn dần dần đem nàng quên đi . Thời gian hơn mười ngày , hắn cảm thấy gần như đã quên nàng . Có lẽ chỉ cần nửa năm thời gian , ngay cả Liễu Thiên Mạch là ai hắn cũng hông biết .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc