Vương phi thất sủng - Chương 59

Tác giả: Sở Sở

Từng bước mưu tính
Tần Mộ Phong bước vào Đạm Tình cư ,nhìn thấy chính là Thiên Mạch đang trầm tư suy nghĩ .
Nàng nghiêng người ngồi tựa trên ghế, tay vỗ vỗ cái trán . Đôi mắt trong suốt , trống rỗng , vô cảm , trong sự trống rỗng đó hiện lên những tia sầu muộn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tâm tình thật của nàng , trước đây nàng luôn lãnh đạm , nhìn qua đôi mắt kia , hắn vĩnh viễn cũng không biết nàng đang suy nghĩ cái gì .
Trong ấn tượng của hắn , Liễu Thiên Mạch nhát gan hèn kém nhưng cũng đạm nhã và kiên cường . Nàng nhát gan , nhu nhược khiến cho người ta thương hại . Nàng thanh tao , cao quý giống như phong phạm của đại gia .

Vẻ sầu muộn của nàng lại là một hương vị khác . Nàng tao nhã như hoa cúc , âm thầm tỏa ra hương thơm .
So với Liễu Thiến xinh đẹp, nàng lại có một phong vận khác .
Liễu Thiến xinh đẹp , diễm lệ , thanh cao . Liễu Thiên Mạch nhu nhược, cao quý, đạm nhã . Hai nữ tử mang hai mùi vị khác nhau . Hai nữ tử đều ẩn chứa rất nhiều diện mạo .

Hắn xem không hiểu Liễu Thiến, cũng nhìn không thấu Liễu Thiên Mạch . Liễu Thiến giảo hoạt, thông tuệ là hồng nhan tri kỷ của hắn , Liễu Thiên Mạch có đúng không ? Nếu giữa bọn họ không có sự hiểu lầm, thì với sự thông minh lanh lợi, khí chất và tài năng của nàng , có lẽ sẽ là một trong những hồng nhan tri kỷ của hắn .
Tử địch của hắn họ Liễu , tri kỷ của hắn cũng họ Liễu , hắn cùng họ Liễu này quả thực có duyên .
Tần Mộ Phong đứng ở cửa, nhất thời không biết nên làm cái gì . Hắn không muốn làm gián đoạn suy nghĩ của nàng nhưng cũng không muốn đứng ở cửa .

Lông mi của Liễu Thiên Mạch giật giật , hơi ngẩng đầu lên , liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong , thản nhiên nói “Vương gia có gì chỉ giáo ?” Tần Mộ Phong cùng Phi Dương vừa tiến vào Đạm Tình cư thì nàng đã nhận ra . Nội lực của nàng cùng Tần Mộ Phong coi như cũng tương đương nhau , muốn nghe tiếng bước chân của hắn cũng không phải là khó .
“Liễu cô nương .” Tần Mộ Phong cảm thấy xấu hổ . “Sống ở đây có quen không ?” Trừ bỏ Liễu Thiên Mạch , không ai có thói quen này . Nàng từ nhỏ lớn lên tại hoang viên , đã sớm thành thói quen . Nhưng cho dù như thế hắn vẫn như cũ cảm giác được rất xấu hổ .

“Hoàn hảo” Liễu Thiên Mạch thản nhiên nói , ánh mắt cũng không biết rơi vào nơi nào , không hề nhìn hắn .
“Liễu cô nương, nếu ngươi không chê liền tới ở trong Ngọc Cẩm viện đi nghen .” Liễu Thiên Mạch vốn không lạnh không nóng , nếu hắn không biết rõ tính tình của nàng sẽ cho rằng nàng cố ý chế nhạo hắn .
“Ta sống ở đây rất tốt .” Vào ở trong Ngọc Cẩm viện ? Nàng sợ mình sống không quá ba ngày .
“Nơi này quá hẻo lánh, sợ rằng không thích hợp ngươi .”

“Thiên Mạch từ nhỏ quen thanh tịnh, chi bằng để Ngọc Cẩm viện cho Vương phi trụ đi .” Náo nhiệt quá khiến cho nàng cảm thấy phiền tóai . Thích náo nhiệt là Liễu Thiến, không phải là Liễu Thiên Mạch .
“Bổn vương chỉ có một Vương phi , nàng đã hương tiêu ngọc vẫn , Ngọc Cẩm viện sau này cũng bỏ không , ngươi hãy vào đó ở đi .” Kiếp này hắn sẽ không lấy Vương phi , hắn có Thải Hà là đủ rồi .
“Liễu Thiên Mạch chỉ là một tiểu thi*p .” Lúc không mở miệng nói chuyện, nàng giống như một bức tượng điêu khắc . Trong lời nói của nàng lại lạnh đến mức không hề có một tia độ ấm .

Một người đã sống ở nơi hoang vu vài chục năm , khó tránh khỏi có tính lãnh đạm , Tần Mộ Phong cũng không so đo . “Liễu cô nương, thân thế của ngươi ta đã biết .”
“Có đúng không ?” Nàng vẫn như cũ lãnh đạm , tất thảy đều tiến triển theo kế họach của nàng , không có gì đáng để cao hứng .
“Trước kia là ta hiểu lầm ngươi .” Muốn hăn nói ra hai chữ xin lỗi quả là rất khó .
“Vương gia không cần quan tâm , Liễu Thiên Mạch trời sinh mệnh tiện , khiến cho Vương gia cảm thấy có lỗi là tội của Thiên Mạch .” Cho dù nói ra những lời trách móc như vậy nhưng gương mặt của nàng vẫn lạnh nhạt như cũ .

‘Liễu cô nương, ngươi không cần phải thế .” Đàn bà này thật khó nói chuyện , trước kia đắc tội với nàng, bây giờ cuối cùng cũng phải nếm quả đắng .
Thiên Mạch lạnh lùng người “Ngài là Bình Nam Vương quyền thế ngập trời , Thiên Mạch chỉ là con của một người đàn bà bị rơi , từng là một kẻ ăn mày nơi đầu đường , Vương gia cần gì đối với ta hảo ngôn hảo ngữ ?”
“Liễu cô nương , ta nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm .” Cả đời Tần Mộ Phong chưa bao giờ hạ mình như thế .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc