Vương phi thất sủng - Chương 56

Tác giả: Sở Sở

Hoa hồng (Tђยốς קђá tђคเ a) , cư nhiên có người đem một lượng lớn hoa hồng bỏ vào trong thức ăn của nàng . Lòng dạ không những độc ác lại còn rất cẩn thận , trong món ăn nào cũng bỏ hoa hồng .
Có thể đem hoa hồng bỏ vào thức ăn mà người khác không thể phát hiện , đây không biết là kiệt tác của vị cao nhân nào ?

Quy củ của Vương phủ , mỗi một người đàn bà lúc đi thị tẩm đều phải uống một chén thuốc ngừa thai . Tần Mộ Phong đi tìm Thiên Mạch hai lần (chuẩn xác mà nói , là hắn đi cường bạo ) , cũng không đem thuốc cho nàng uống . Có một số người sợ nàng mang thai , mẫu bằng tử quý mà ra tay phòng ngừa .
Việc này đích thực làm rất khá , cho dù là đại phu , cũng chắc gì đã nhận ra , đáng tiếc người họ muốn đối phó lại là Liễu Thiên Mạch . Thiên Mạch tinh thông y lý , cái mũi so với người thường linh mẫn hơn nhiều , món ăn vừa mang lên , nàng đã ngửi ra vị khác lạ , người nọ cư nhiên bỏ hoa hồng hại nàng , thực sự là một chuyện buồn cười .

Nàng chỉ là một tiểu thi*p không được sủng ái , một người đàn bà đã chịu đủ những khuất nhục , nàng đáng để họ ghen ghét sao ? Cho dù mang thai thì như thế nào ? Tần Mộ Phong nhất định sẽ không để nàng hạ sinh đứa nhỏ . Tại Vương phủ, người không muốn chứng kiến Thiên Mạch mang thai nhât chính là bốn ả thị thi*p kia . Người hãm hại Thiên Mạch nhất định là một trong bốn ả đó . Một tiểu thi*p chưa được sủng đã thất sủng đáng để nàng phải đối phó sao ? Mgười kia quả là đã lo xa rồi .
Nàng vốn không muốn so đo với bốn người đàn bà kia nhưng nàng sẽ không ngồi im để cho họ khi dễ .
‘Người không phạm ta , ta không phạm người , người nếu phạm ta , ta tất phạm người’ Đây chính là do các vị sư phó dạy cho nàng , nếu họ dám hại nàng thì hãy chuẩn bị nhận lấy hậu quả đi . Không cần biết người muốn hại nàng là ai , Thiên Mạch cũng sẽ không để cho nàng ta thành công . Liễu Thiên Mạch biết kẻ đem hoa hồng bỏ vào trong thức ăn kia sẽ không dễ dàng buông tay .

Hương nhi thay nàng dọn giường , Thiên Mạch đang chuẩn bị đi ngủ thì tự nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm . Mùi hương kia...rất không bình thường .
Thiên Mạch đứng dậy , khoác thêm áo ngoài “Đây là cái gì ?” Thiên Mạch liếc mắt nhìn cái túi thơm đặt trên đầu giường, lạnh lùng hỏi Hương nhi .
Hương nhi chột dạ , cúi đầu “Tiểu thư gần đây ngủ không ngon , Hương nhi có ý tốt tự mình làm cho người một túi thơm , bên trong để một chút dược liệu an thần , nếu tiểu thư không thích , Hương nhi lập tức lấy đi .”

Khoé miệng Thiên Mạch khẽ nhếch lên, cười như không cười “Có thật như thế không ?”
Hương nhi không dám nhìn Thiên Mạch , nhu thuận cúi đầu “Vâng”
“Túi thơm này là ai cho ngươi ?” Giọng nói của Thiên Mạch bống chốc lạnh băng .
Hương nhi bị chất vấn bất ngờ lại càng hoảng sợ , thốt ra “Nô tỳ tự mình làm .”
Thiên Mạch lấy túi thơm ở đầu giường , đặt ở dưới mũi ngửi ngửi “Làm thật tốt a , dùng hương hoa để làm bay mất mùi xạ hương , cho dù là đại phu cũng nhận không ra .” Thức ăn buổi tối hôm qua cùng túi thơm này làm thật tốt lắm , rất khó phát hiện sự cổ quái bên trong , hoa hồng và xạ hương đã được trừ bỏ dược vị , nàng có thể khẳng định người đem túi thơm cho nàng chính là người đã bỏ hoa hồng vào trong thức ăn .
Người kia thật thông minh, đem túi thơm này để ở đầu giường của nàng , để cho nàng ngày ngày ngửi thấy mùi xạ hương , nếu thật sự mang thai , nhất định sẽ bị sảy .

Hương nhi đổ mồ hôi lạnh, cố gắng trấn tĩnh nói “Tiểu thư , người nói cái gì ? Hương nhi không hiểu .”
Thiên Mạch chậm rãi móc từ trong người ra một cái bình ngọc , đem những viên dược hoàn đổ ra , đặt ở lòng bàn tay ngắm nghía .
Thanh âm của Thiên Mạch như gió thoảng mây bay , ôn nhu chưa từng có “Nga ? Không quan trọng , ngươi sẽ rất nhanh có thể hiểu được .”

Thiên Mạch nheo lại con mắt, trong con ngươi hiện lên một tia lạnh lẽo , đột ngột nắm lấy cằm của Hương nhi . Nhẹ nhàng bắn ra , viên dược hoàn kia chuẩn xác tiến vào trong miệng của nàng . Tay ngọc điểm nhẹ vào иgự¢ Hương nhi vài cái , buộc Hương nhi phải nuốt mấy viên dược hoàn kia .
“Ngươi...ngươi đến tột cùng cho ta ăn cái gì ?” Hương nhi giọng nói nghẹn ngào , cơ hồ khóc thành tiếng .
Thiên Mạch lạnh lùng nói “Đoạn trường đan .”

Hương nhi như bị sét đánh trúng , nước mắt không tự chủ được chảy ra , nàng quỳ xuống chân Thiên Mạch cầu khẩn “Tiểu thư , ta sai rồi , ngươi tha cho ta đi .” Nàng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi .
“Tạm thời không ૮ɦếƭ được .” Thiên Mạch dùng tay áo quạt quạt gió , thực thà nói “Bất quá chỉ khiến ngươi cả người co giật , tứ chi giống như bị trăm con côn trùng ᴆục khoét , nửa tháng sau thất khiếu mới có thể chảy máu mà ૮ɦếƭ .”

Hương nhi nghe vậy, mồ hôi lớn như hạt đậu chảy từ trên trán xuống , hoảng hốt nói “Tiểu thư , ngài đại nhân đại lượng tha cho ta đi . Túi thơm là do Hàm Thúy cô nương cho ta , nàng bảo ta để nó ở đầu giường của phu nhân . Nàng nói nếu ta không làm như vậy sẽ đem ta đuổi ra khỏi Vương phủ , tiểu thư, ta không thể không có công việc này , ta sẽ ૮ɦếƭ đói mất .”

Thiên Mạch không để ý đến Hương nhi , từ đầu giường lấy xuống một cây ngọc tiêu . Thiên Mạch đem ngọc tiêu đặt ở bên môi , lập tức một tiếng tiêu tuyệt mỹ xuất hiện .
Khúc nhạc còn chưa hết , một bóng áo xanh đã khinh công nhảy vào trong phòng , quỳ xúông dưới chân nàng “Tiểu thư , có gì phân phó .”
Thiên Mạch đem ngọc tiêu thu hồi , để đằng sau lưng “Điều tra xem ả đàn bà được gọi là Hàm Thúy kia lai lịch như thế nào .” Nàng cao ngạo giống như nữ hoàng , thần thánh bất khả xâm phạm.
Có thể xử lý dược liệu tốt như vậy , y thuật nhất định rất cao . Hàm Thúy chỉ là một thị thi*p xuất thân từ thanh lâu lại làm việc cao tay như vậy ? Trong này nhất định có gì đó cổ quái .

Hàm Thuý liệu có phải người thần bí mà nàng đã gặp tại thư phòng ? Không , không có khả năng , nếu Hàm Thúy thật sự là người thần bí kia nàng sẽ không cố ý tranh sủng . Người thần bí kia cùng Thiên Mạch giống nhau, đều có một mục đích không thể công khai mà bước chân vào Vương phủ . Nàng sẽ không mạo hiểm bộc lộ thân phận chỉ để tranh sủng . Cho dù có tranh , cũng sẽ không lộ liễu như vậy .
Vương phủ này là một hồ nước thật sâu a , lúc đầu nàng lựa chọn tiến vào Vương phủ , rốt cuộc là đúng hay là sai ?
“Vâng”

“Thanh Loan” Thiên Mạch dừng một chút rồi nói “Lập tức điều tra lai lịch của bốn ả thị thi*p trong Vương phủ , bao gồm cả nha hoàn bên người các nàng . Đem chuyện này giao cho Hoa Linh đi làm, ngươi ở lại Vương phủ tuỳ thời đợi lệnh .”
“Tuân lệnh .” Thanh Loan không dám ngẩng đầu . Thiên Mạch quá lạnh lùng , những người bên cạnh nàng không có ai dám nhìn vào mắt của nàng .
Sau khi Thanh Loan rời đi , Thiên Mạch cầm lấy ngọc tiêu đi đến trước mặt Hương nhi , cười như không cười “Nếu ngươi dám gạt ta , ta sẽ cho ngươi ૮ɦếƭ không có chỗ chôn .” Trên đời này còn chưa có người dám lừa gạt nàng .
“Nô tỳ không dám.” Hương nhi cúi đầu , thân thể có chút run rẩy .
“Bữa tối hôm qua có phải hay không Hàm Thúy bảo ngươi mang đến ?” Ánh mắt Thiên Mạch bỗng nhiên lạnh lẽo giống như hàn băng .

“Là...nô tỳ...không biết . Bữa tối hôm qua... là...là nô tỳ lấy từ phòng bếp .”
Thiên Mạch ngồi xổm xuống , nâng cằm của Hương nhi lên “Biết lúc đoạn trường đan phát tác sẽ có cảm giác như thế nào không ?”
“Không...không...không biết .”
Không biết cũng không sao , Thiên Mạch sẽ làm cho nàng biết .”
“Chậm rãi hưởng thụ đi .” Che dấu ý cười , trên gương mặt Thiên Mạch chỉ có vẻ lãnh khốc .
Ngón tay Thiên Mạch khẽ nhúc nhích, điểm vào á huyệt (huyệt câm) của Hương nhi , nàng ưu nhã đứng lên, nghiêng người ngồi tựa trên ghế.

Nàng lạnh lùng nhìn Hương nhi giãy dụa một cách thống khổ trên mặt đất nhưng thuỷ chung không thể phát ra một âm thanh nào , khoé miệng xinh đẹp của nàng nhếch lên thành hình vòng cung .
Thiên Mạch chính là lạnh lùng , sự thống khổ của địch nhân chính là niềm vui của nàng . Hương nhi phản bội nàng tự nhiên sẽ trở thành địch nhân của nàng . Nếu là địch nhân nàng sẽ không thương xót mà hạ thủ lưu tình .

Lãnh khốc vô tình mới là thực sự là bản tính của Liễu Thiên Mạch nàng .
“Sư phó thường xuyên dạy ta , nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình .” Thiên Mạch lười biếng đứng lên, đi vòng quanh Hương nhi một vòng . Nàng khom người , đem một viên dược hoàn nhét vào trong miệng Hương nhi , cũng phong bế của nàng mấy đại huyệt . “Lúc ta mới tiến vào Vương phủ , ngươi cũng từng giúp ta , lần này ta tha ngươi . Kẻ có thể thoát ૮ɦếƭ dưới tay Liễu Thiên Mạch ta , Hương nhi ngươi là người thứ nhất , đừng tái phạm lần thứ hai .” (ai mà dám chứ , chị khủng bố bỏ xừ )

Hương nhi giống như một con thỏ nhỏ bị làm cho kinh hoảng , sợ hãi nhìn Liễu Thiên Mạch , cả người run rẩy, há mồm muốn khóc nhưng hết lần này đến lần khác cũng không thể phát ra âm thanh .
Thiên Mạch mặt không đổi sắc lấy từ trong tay áo ra một cái khăn , nhẹ nhàng để vào mũi Hương nhi . Khi Thiên Mạch đem khăn thu hồi lại thì Hương nhi đã ngã trên mặt đất .

Thiên Mạch đi tới bên cạnh bàn , bỏ cái gì đó vào trong ngọn nến rồi ngẩn người, nhìn chằm chằm vào thứ đang toả ra từ ngọn nến .
Cả nửa ngày , Hương nhi nằm trên mặt đất bắt đầu có động tĩnh . Thiên Mạch thản nhiên liếc nhìn nàng, lập tứ thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn nến .

Hương nhi vỗ vỗ cái cổ , ngồi trên mặt đất, đôi mắt mơ màng “Tiểu thư , ta như thế nào lại ngủ ?”
“Ngươi ngủ không đủ , trước tiên đi xuống nghỉ ngơi .” Vẫn vẻ lạnh lùng không để lộ một tia cảm xúc nào .
Hương nhi ngáp ngáp , lê bước , khép lại cửa trước , quay đầu lại “Tiểu thư , ngươi cũng ngủ sớm một chút .” Nàng rõ ràng đang ngồi tại phòng mình , như thế nào lại đến phòng của tiểu thư ? Lại còn ngủ trên mặt đất ? Chẳng nhẽ nàng mộng du ?
Con mắt vô cảm của Thiên Mạch nhìn về phía hai cánh cửa khép lại , thản nhiên nói “Lãng phí của ta Mê Điệt hương .”

Xuyên qua cửa sổ nhìn bầy trời đầy sao , trong con ngươi của Thiên Mạch hiện lên một tia lạnh lùng . Đấu tranh trong Vương phủ không chỉ là sự tranh đấu giữa những người đàn bà . Vương phủ tưởng như bình lặng nhưng khắp nơi đều ẩn chứa quỷ dị .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc