Sai lầm to lớnPhi Dương hộ vệ nhìn qua hoả khí rất lớn , nói chính xác là phi thường căm tức, tuỳ lúc có thể bạo nộ .
Hắn tức giận đùng đùng xông vào Thính Phong hiên, lại tiếp tục xông vào thư phòng , bất chấp lẽ tiết , hắn đem bức thư trong tay ném lên trên thư án . Đem bức thư ném lên thư án , hắn vẫn không có buông tay , vẫn như cũ đè lên nó , trừng mắt tức giận nhìn Tần Mộ Phong . Năm ngón tay Phi Dương chậm rãi nắm lại khiến cho mảnh giấy trắng hơi nhăn lại . Tần Mộ Phong định thần , nhàn nhã ngồi trước thư án , ánh mắt nhìn vào cuốn sách trên tay , không thèm liếc mắt nhìn hắn .
Phi Dương cố nén tức giận , nói bằng giọng bình thản nhất “Vương gia”
Tần Mộ Phong liếc mắt nhìn hắn, sau đó tầm mắt lại chuyển đến trên cuốn sách “Cái gì ?”
Năm ngón tay Phi Dương đặt trên bức thư lại càng nắm chặt , khiến cho bức thư càng thêm nhăn nhúm “Mời ngươi xem cái này .”
Tần Mộ Phong vẫn như cũ không có nhìn hắn , nhàn nhạt nói “Đừng kích động như vậy , giận quá hại thân .”
Phi Dương cười lạnh “Hoá ra Vương gia cũng biết giận quá hại thân , lúc Vương gia phát hoả với Thiên Mạch , như thế nào không cảm thấy hại thân ?”
Liễu Thiên Mạch , mỗi lần nghe cái tên này hắn luôn luôn có cảm giác xao động .
Phi Dương là hộ vệ của hắn nhưng lại trực tiếp gọi tên tiểu thi*p của hắn , làm cho hắn càng thêm kích động , đàn bà kia...sớm muộn cũng khiến hắn tức ૮ɦếƭ .
“Ngươi kêu nàng cái gì ?” Tần Mộ Phong bỏ cuốn sách xuống , cáu kỉnh nhìn chằm chằm Phi Dương . Ánh mắt hắn sâu rộng mà thâm trầm khiến cho người khác không biết trong lòng hắn thực sự đang nghĩ cái gì .
Phi Dương trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn “Tần Mộ Phong , ngươi đọc vô số sách thánh hiền mà có tác dụng gì ? Thương tổn một nữ tử yếu đuối đáng thương , đây là việc đại trượng phu nên làm ?”
“Có ý tứ gì ?” Con mắt của Tần Mộ Phong với giọng nói của hắn bỗng trở nên lạnh lẽo .
Hàn khí phát ra từ Tần Mộ Phong khiến cho độ ấm trong thư phòng cũng theo đó giảm xuống , không khí quỷ dị giữa hai người trong lúc đó lưu chuyển .
“Nhìn cái này, tin tin chắc ngươi sẽ rõ ràng .” Phi Dương cầm bức thư giơ lên , đem nó đập xuống mặt bàn , xoay người tiêu sái đi ra ngoài .
Tần Mộ Phong có thể nhìn ra Phi Dương lần này thực sự tức giận . Hắn đi ra, cái liếc mắt kia , mang theo thất vọng cùng trách cứ .
Lần thứ nhất bọn họ tranh cãi là lúc nào ? Mười năm trước sao .
Bọn họ sống bên nhau đã vài cục năm , đã hình thành một sự hiểu biết lẫn nhau . Lúc thiếu niên, đôi khi có cãi nhau , nhưng là mười năm qua , bọn họ vẫn tương kính như tân , thân như huynh đệ . Dẫu rằng có lúc va chạm nhưng cũng đều nhanh chóng cho qua .
Mười năm qua , Phi Dương chưa từng cùng hắn phát sinh tranh cãi nghiêm trọng như thế này . Cho dù hắn lại làm sai việc gì , Phi Dương cũng sẽ không nói thẳng ra , chỉ biết dùng thái độ lạnh lùng để biểu thị sự bất mãn trong lòng . Bởi vì hắn rất rõ ràng, hắn vĩnh viễn chỉ là nô tài , cho dù bọn họ thân như huynh đệ nhưng Phi Dương vẫn là nô tài của hắn .
Hôm nay Phi Dương không xem hắn là chủ tử mà coi hắn như bằng hữu .
Hắn rốt cuộc làm sai cái gì ? Khiến cho Phi Dương đại phát lôi đình .
Ánh mắt Tần Mộ Phong rơi vào bức thư nhăn nhúm trên bàn .
Hắn đem bức thư cầm lên, vuốt lại cho phẳng .
Xem nội dung của bức thư, sắc mặt hắn ngày càng khó coi .
Khinh ngạc , khi*p sợ , thương tiếc, áy náy, tất cả các loại biểu hiện lần lượt xuất hiện trên mặt hắn . Kết thúc , vẻ mặt hắn chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ trợn mắt há mồn .
Mẫu thân của Liễu Thiên Mạch - Liễu Nguyệt Anh xuất thân là thư hương môn đệ , phụ thân là một tú tài nghèo hèn . Liễu Nguyệt Anh là chính thất, cùng hắn đồng cam cộng khổ suốt tám năm trời . Năm Thiên Mạch năm tuổi , Liễu tể tướng đỗ trạng nguyên , cưới con gái của đại học sĩ đương triều , em vợ của lại bộ thượng thư , cũng chính là Liễu phu nhân bây giờ .
Liễu phu nhân ghen ghét , buộc Liễu tể tướng bỏ Liễu Nguyệt Anh . Liễu tể tướng sớm đã không thích thê tử tuy hiền thục nhưng dung mạo lại không xuất chúng , liền bỏ rơi Liễu Nguyệt Anh .
Liễu Nguyệt Anh là con gái duy nhất , không có huynh đệ tỷ muội , không có người quen . Năm ấy , phụ mẫu của Liễu Nguyệt Anh qua đời lưu lại một số di sản ít ỏi . Năm đó Liễu tể tướng gia cảnh bần hàn . Liễu Nguyệt Anh cùng Liễu tể tướng kết hôn tám năm, tiền bạc đã sớm dùng hết .
Liễu Nguyệt Anh hận trượng phu bạc tình , lâm bệnh không dậy nổi . Liễu Nguyệt Anh bệnh nặng không có sức làm việc kiếm tiền . Thiên Mạch năm ấy 5 tuổi cùng mẹ lưu lạc đầu đường , ăn xin qua ngày . Một ngày nọ Liễu tể tướng bắp gặp mẹ con các nàng ăn xin trên đường , cảm thấy mất mặt , liền đem mẹ con các nàng mang về thị lang phủ , an trí tại một hoang viên cũ nát , cấp cho một chút thức ăn thừa để sống qua ngày .
Ba tháng sau , Liễu Nguyệt Anh bệnh nặng , nhắm mắt xuôi tay . Lúc đó Liễu Thiên Mạch mới năm tuổi bốn tháng .
Từ nay về sau , Liễu Thiên Mạch một mình sống trong hoang viên , một vị lão ma ma làm việc trong bếp mỗi ngày đều cho nàng chút thức ăn , sống qua 14 năm như vậy . Mười bốn năm, người trong Liễu gia không ai chú ý đến sự tồn tại của nàng .
Nghiêm khắc mà nói , trong 9 năm đó nàng chính là sống không bằng ૮ɦếƭ .
Liễu Thiên Mạch biết thêu thùa , bắt đầu từ khi 14 tuổi , nàng làm một chút đồ thêu rồi đưa cho lão ma ma đem ra ngoài bán . Thiên Mạch thủ nghệ rất cao , nàng thêu cái gì thì cái đó đều bị các phu nhân , tiểu thư trong kinh thành tranh nhau giành mua . Từ nay về sau nàng tự mình kiếm ăn . Không ăn đồ của Liễu gia , không mặc quần áo của Liễu gia . Những đồ vật nàng dùng đều là do nàng tự mình dùng một đôi xảo thủ để dối lấy .
Khi nàng 19 tuổi , Liễu tể tướng vì muốn leo lên nấc thang quyền quý mới nhớ tới sự tồn tại của nàng . Hắn thấy Liễu Thiên Mạch là mỹ nữ nên cố tình xin hoàng thượng ban hôn , đem nàng gả cho Tần Mộ Phong , muốn dùng ba chữ Bình Nam Vương này để leo lên cao .