Nàng không tô son điểm phấn , y phục đơn giản nhưng có ý vị riêng , tự nhiên lại thanh nhã , cao quý , ít ai có được .
Thiên Mạch nhìn mình trong gương , hít một hơi thật sâu , chuẩn bị nghênh đón một ngày mới .
Nàng vốn đã không thể cảm nhận sắc thái của cuộc sống , vì nàng giống như một xác ૮ɦếƭ không hồn .
Nàng không biết mình sống có ý nghĩa gì nhưng nàng vẫn muốn sống .
Dạ đạo Phi YếnThi*p cùng thị thi*p khác biệt rất lớn . Thị thi*p có tác dụng làm ấm giường , địa vị cao hơn tỳ nữ , đương nhiên nếu được sủng ái thì lại là chuyện khác , không cần nói tới .
Thi*p có địa vị dưới thê , cao hơn thị thi*p .
Tần Mộ Phong không có thê , Thiên Mạch tự nhiên là nữ nhân lớn nhất trong Vương phủ , dựa theo luật lệ bốn vị thị thi*p kia phải hướng nàng thỉnh an .
Ở Vương phủ , mỗi người đàn bà đều có nơi ở riêng của mình . Thiên Mạch ở tại Đạm Tình cư là nơi hẻo lánh nhất , cũ nát nhất trong Vương phủ . Khi nhìn Vương phủ lần đầu tiên , hoàng đế đã nói đùa Đạm Tình cư chính là Vương phủ lãnh cung . Ngày đầu tiên nàng tiến vào Vương phủ đã đem nàng ấn trụ tại Đạm Tình cư , Tần Mộ Phong đơn giản muốn nói cho nàng , nàng chính là thất sủng , không nên có tâm vọng tưởng .
Ở nơi này nàng cũng không có nửa câu oán hận , Đạm Tình hai chữ chính là hợp ý nàng . Nàng lãnh đạm , rất vô tình , có lẽ kêu Vô Tình cư sẽ tốt hơn .
Tự mình thay trang phục tốt , Liễu Thiên Mạch cô đơn ngồi ở phòng khách , ngồi ở vị trí trên cao , nàng không khỏi buồn cười , các nàng sẽ đến thỉnh an mình sao ? Nàng chưa thụ sủng đã thất sủng , hơn nữa chỉ là một tiểu thi*p vậy bốn người kia cần gì thỉnh an nàng . Nhưng dù họ có tới hay không , nàng vẫn phải đợi , đây chính là quy củ .
Thiên Mạch là người thích an tĩnh , nàng có thể một mình ngồi mấy ngày mấy đêm mà không nói lời nào , chỉ là thời gian một buổi sang , đối với nàng cũng không quá khó khăn .
Đúng vậy , nàng ngồi suốt một buổi sáng , Đạm Tình cư cũng chỉ có một mình nàng .
Nàng tựa hồ đã bị lãng quên , không ai đem điểm tâm đến cho nàng , cũng không ai nói nàng nên dùng cơm trưa , gả vào Vương phủ ngày đầu tiên đã bỏ đói nàng . Đây là một trong những kế hoạch trả thù của Tần Mộ Phong sao ? Nàng không biết , cũng không muốn biết , trước khi vào Vương phủ nàng hiểu cảm giác bị tra tấn rồi .
Chỉ là không cho nàng ăn thôi , cũng không tính cái gì , thủ đoạn trả thù lợi hại hơn vẫn còn ở phía trước . A , nàng chờ .
Giờ Mùi một khắc , vẻ an tĩnh của Đạm Tình cư cuối cùng cũng bị đánh vỡ .
“Vương gia, ngươi thật xấu a”, một cái thanh âm mềm mại vang lên bên tai nàng . Thiên Mạch khoé miệng khẽ nhếch lên , cười lãnh đạm . Hắn đúng là thiếu kiên nhẫn , trò chơi vừa mới bắt đầu , hắn đã thua một nửa .
“Ngươi không phải thích ta xấu như vậy sao ?” Trong lời nói có chút mập mờ .
“Vương gia , ngươi thật thiên vị , trong mắt chỉ có Thải Y tỷ tỷ , đem Ngọc La ta ném đến tận chân trời nào rồi ?”
“Vương gia , còn Hàm Thuý nữa .”