Thù mới hận cũ .“Tiểu thư, ngươi xem bông hoa ta thêu thế nào ?” Hương nhi cầm bông hoa mới thêu đưa đến trước mặt Thiên Mạch .
Thiên Mạch thản nhiên liếc măt “Tốt lắm .”
Hương nhi nhìn ánh mắt lãnh đạm của Thiên Mạch “Tiểu thư , chúng ta cùng thêu đi nghen ?” Thiên Mạch trừ thổi tiêu và ngủ ra không làm bất cứ chuyện gì , thường thường ngẩn người nhìn về phía bầu trời , cả nửa ngày vẫn không nhúc nhích .
“Ngươi tự mình làm đi .” Nàng ngoài miệng đáp lại nhưng tâm tư cũng không biết bay đi đâu rồi .
Sư phó của nàng dạy nàng cầm kỳ thi hoạ , dạy nàng đọc và viết , dạy nàng võ công , độc thuật , dạy nàng thuật dịch dung , y thuật , nhưng không có dạy nàng nữ công . Đại sư phó cùng tứ sư phó nói đàn bà không nhất định phải trở thành hiền thê lương mẫu ,nữ công chỉ dành cho tiểu nữ nhân làm , không hợp với các nàng . Sự thật chứng minh, bốn vị sư phó đêu không biết nữ công . Phải nói những gì đàn bà nên biết , các nàng đều không biết . Theo bốn vị sư phó nhiều năm như vậy , những việc nữ tử nên học nàng đều không học được .
“Nga” Hương nhi mất hứng, cúi đầu tiếp tục thêu hoa .
“Ta nghĩ ngủ một chút , không cho quấy rầy .”
“Vâng” Lại ngủ sao ? Trong một ngày , nàng ngủ ít nhất cũng là chín canh giờ .
Thiên Mạch buông màn , bắt chéo chân ngồi ở trên giường .
Ngủ ? Không , nàng đang luyện công .
Võ công của nàng rất tốt nhưng nội lực không đủ . Trước khi tiến vào Vương phủ , nàng bận rộn đến nỗi không có thời gian luyện công . Tại Vương phủ , ngoài ăn cơm và ngủ , nàng không có chuyện gì để làm nên tranh thủ tu luyện nội lực .
Hương nhi luôn luôn an tĩnh , trong lúc nàng ‘ngủ’ , Hương nhi nhất định sẽ không quấy rầy nàng . Nhưng ngày hôm nay , nàng vừa mới ‘ngủ’ đã bị Hương nhi quấy rầy .
“Tiểu thư , người ngủ chưa ?” Hương nhi cẩn thận hỏi .
“Không có , chuyện gì ?” Lúc luyện công bị quấy rầy , trong giọng nói của Thiên Mạch có chút khó chịu .
“Phi Dương hộ vệ muốn gặp ngươi .”
Phi Dương ? Lúc này gặp nàng làm cái gì ?
Thiên Mạch mở mắt , thản nhiên nói “Bảo hắn chờ một lát , ta lập tức ra ngay .”
Phi Dương đến gặp nàng, chuyện này ngoài ý liệu của nàng . Nàng vốn tưởng rằng với cá tính bá đạo của Tần Mộ Phong sẽ không cho phép Phi Dương đến thăm nàng . Trong Vương phủ, Phi Dương là người đối xử với nàng tốt nhất . Hắn từng vì nàng mà chịu oan 50 trượng , ân tình này nàng vẫn ghi tạc ở trong lòng . Nói ra thật buồn cười, người đối xử tốt với nàng không phải là trượng phu của nàng mà là một người vốn không hề có quan hệ .
Nói cho cùng , trong nhà không có người nào đối xử tốt với nàng , ngoại trừ mẫu thân .
Tám tỷ muội của nàng , cùng nàng chảy chung một dòng máu nhưng lại không coi nàng là tỷ muội . Chế nhạo nàng, khi dễ nàng là một trong những trò chơi mà các nàng thích nhất . Đối với các sư huynh, sư tỷ mà nói , nàng chỉ là một tiểu cô nương tự dưng xông vào cuộc sống của bọn họ , vậy mà bọn họ chưa từng bài xích nàng , mỗi người đều xem nàng như bảo bối .
Của nàng thân sanh phụ thân, chưa bao giờ đem nàng để vào mắt , thậm chí không muốn thừa nhận sự tồn tại của nàng . Chính bốn vị sư phó đã cho nàng một gia đình , cho nàng tình thương của mẫu thân , cho nàng sự ấm áp .
Gả đến Vương phủ , trượng phu của nàng khi dễ nàng , nhục nhã nàng . Đối tốt với nàng là một hộ vệ không có chút quan hệ .
Thiên Mạch mỉm cười , bước qua ngưỡng cửa “Phi Dương đại ca ?” Nhiều ngày như vậy , đây là lần đầu tiên nàng cười thực sự .
Phi Dương vội đứng lên hướng Thiên Mạch hành lễ “Phu nhân” Nàng thuỷ chung là thi*p của Vương gia .
Thiên Mạch đỡ Phi Dương , cái miệng nhỏ nhắn hờn giận nói “Phi Dương đại ca , chúng ta trong lúc này nhất định phải xưng hô như vậy sao ? Bảo ta Thiên Mạch nghen .” Trừ bỏ sư huynh sư tỷ ở Vô Tranh sơn trang , Phi Dương là người thứ nhất thực sự đáng để Thiên Mạch kết giao .
“Thiên Mạch” Phi Dương cười cười “Thân thể tốt hơn chưa ?” Năm mươi trượng đã khiến cho hắn nằm nửa tháng , Thiên Mạch chỉ là một nữ tử yếu đuối , không biết như thế nào có thể ra đây .
“Tốt lắm, ngươi thì sao ?” Năm mươi trượng đối với nữ tử bình thường chính là muốn lấy mạng nàng nhưng với Thiên Mạch mà nói thì không là cái gì .
Sáu tuổi năm ấy , nàng được Đại sư phó đưa về Vô Tranh sơn trang . Nhiều năm sau , tam sư phó – thiên hạ đệ nhất độc y , đem linh đan diệu dược mà người trong võ lâm luôn mơ tưởng cho nàng ăn , cộng với việc ngâm trong dược thuỷ , vất vả tập võ , Liễu Thiên Mạch sớm đã là da đồng xương sắt (nv : đồng bì thiết cốt ) . 50 trượng đối với nàng mà nói cũng không là cái gì , ngoại trừ đau đớn bên ngoài , không có thương tích nào khác .