Đại nội mật thám
Lời nói của Tần Mộ Phong không phải lúc nào cũng có thể tin .
Năm ngày trước , hắn đại phát lôi đình, tuyên bố không muốn gặp lại Hoắc Thiên . Năm ngày sau , hắn rút lại lời nói , bảo Phi Dương mời Hoắc Thiên đến phủ Bình Nam Vương .
Vừa mới ước vào thư phòng trong Thính Phong hiên, Hoắc Thiên linh mẫn lập tức nhận thấy được chỗ quỷ dị .
Tần Mộ Phong ngồi ở trước thư án , một tay nắm lại để dưới cằm , ngón trỏ của tay kia không ngừng gõ xuống mặt bàn . Đây chính là bộ dạng lúc hắn tầm tư . Năm đó khi còn ở trên chiến trường , mỗi lần gặp phải vấn đề hắn đều có bộ dạng này . Lúc trở lại kinh thành , Tần Mộ Phong lại khôi phục thái độ xem người khác không ra gì , lâu rồi không thấy hắn trầm tư như vậy . Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn , nhất định đã gặp phải vấn đề khó giải quyết .
“Làm sao vậy ?” Hoắc Thiên lạnh nhạt nói “Gọi ta đến đây làm gì ? Không phải ngươi nói không muốn nhìn gặp lại ta sao ?” Nhìn hắn vốn không xem ai ra gì giờ khôi phục lại nghiêm túc khi còn ở chiến trường thật có chút không quen .
Tần Mộ Phong hơi ngẩng đầu lườm hắn một cái “Hoàng thượng sẽ đối phó ta .”
Hoắc Thiên trước tiên sửng sốt , sau đó lại mỉm cười “Nếu hoàng thượng có ý muốn đối phó ngươi , người sẽ không đem toàn bộ binh quyền giao cho ngươi và ta . Ai ai cũng biết hai chúng ta là bạn tốt , hắn sẽ không ngu ngốc như vậy . Hoàng thượng đã dùng người tất sẽ không nghi ngờ , huống chi ngươi là thân đệ đệ của hắn .”
Tần Mộ Phong nhiêm mặt , âm trầm móc từ trên người ra một khối lệnh bài để lên bàn . Hắn từ trên ghế đứng dậy , quay lưng về phía Hoắc Thiên , hai tay chắp đằng sau . Ánh sáng mặt trời chiếu vào người hắn làm hiện lên một cái bóng dài cao ngạo mà mê người . Chỉ là một cái bóng mà đã có một khí phách bất khả xâm phạm , cùng với phong phạm vương giả tản mát đi ra .
Mắt đen thâm trầm , không một chút sợ hãi , không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì .
Hoắc Thiên thu lại nụ cười , thần sắc ngưng trọng “Ở đâu ra ?”
“Có hai người thần bí xông vào Thính Phong hiên, tất nhiên bọn họ không phải là đồng bọn , cho nên đã giao đấu . Phi Dương đã nhặt được khối lệnh bài này tại nơi bọn họ giao đấu .” Thanh âm trầm thấp tựa như gió thoảng mây bay , nhưng trong đó phảng phất thấy được vài phần thản nhiên, u buồn .
Hoắc Thiên nhìn bóng lưng của hăn , không tự chủ được nhớ đến nữ tử thổi tiêu kia , cảm thán nói “Cùng Liễu cô nương giống nhau a .” Giống nhau bạch y huyền ảo , lạnh nhạt như nhau , giống nhau bởi sự ưu nhã mà khí phách , thâm sâu khó dò . Hai người này giống nhau như vậy nhưng lại là oan gia .
“Ngươi nói cái gì ?” Con mắt Tần Mộ Phong loé lên, như thế nào lại nhắc đến người đàn bà kia .
“Không có gì ?” Hoắc Thiên thở dài, thôi không nói nữa . Quen biết Tần Mộ Phong nhiều năm như vậy cũng không thể hiểu nổi trong đầu hắn nghĩ cái gì . Tần Mộ Phong có vẻ phù phiếm , không coi ai ra gì , tiêu giao tự tại nhưng kỳ thực hắn có rất nhiều tâm sự , có rất nhiều bí mật không muốn cho người ta biết . Đằng sau sự phù phiếm của hắn ẩn chứa một trái tim khó hiểu . Rất nhiều lúc , hắn tự mình phóng túng cũng chỉ vì muốn đem nỗi thống khổ giấu kín tận trong đáy lòng .