Mâu thuẫn bộc phátKhông cần nhìn cũng biết người nói là ai , giọng nói khắc nghiệt như vậy ngoại trừ Tần Mộ Phong ra thì không có người khác .
Thiên Mạch không giống như mọi lần khóc đến phát run , nàng liếc mắt nhìn hắn , thản nhiên nói “Thi*p thân tham kiến Vương gia .” Nàng cũng không tự xưng là tiện thi*p .
“Nô tỳ tham kiến Vương gia .” Hương nhi trốn ở đằng sau Thiên Mạch không dám đi ra . Thiên Mạch đem ngọc tiêu đưa cho nàng , vỗ vỗ vai nàng trấn an .
Tần Mộ Phong không thích Thiên Mạch , Hoắc Thiên sợ Thiên Mạch lại phải chịu phạt , lập tức giải thích “Mộ Phong , ta thích âm luật ngươi cũng biết , ta chỉ là bị tiếng tiêu của phu nhân thu hút mà tìm đến , không có ý tứ gì khác .”
“Có đúng không ?” Tần Mộ Phong cười lạnh “Thủ đoạn câu dẫn nam nhân của Liễu Thiên Mạch thật sự là cao minh . Một tháng ngắn ngủi nàng câu dẫn thị vệ thân tín của bổn vương , khiến cho huynh đệ xuất sanh nhập tử của bổn vương giúp nàng nói chuyện .”
“Mộ Phong , ngươi đừng hiểu lầm .” Gặp phải người không nói đạo lý như vậy , Hoắc Thiên cảm thấy thật đau đầu .
Ánh mắt sắc bén của Tần Mộ Phong đảo qua Thiên Mạch , lại chuyển sang nhìn hoắc Thiên “Bổn vương hiểu lầm cái gì ? Bạn tốt của bổn vương cùng với tỳ thi*p của bổn vương ở cùng một chỗ , mượn tiếng tiêu truyền tình , chẳng nhẽ bổn vương nhìn nhầm ?”
Tần Mộ Phong vô lý như vậy , Hoắc Thiên có vài phần tức giận “Tần Mộ Phong , là tự ngươi mời ta tới . Đi ngang qua Đạm Tình cư , ta nghe thấy tiếng tiêu của Thiên Mạch phu nhân , ta tìm theo tiếng tiêu mà đến thôi .” Nói hắn cùng Liễu Thiên Mạch có tư tình ? Quả thực chính là lời nói vô căn cứ . Từ khi Thải Hà qua đời , tính tình của hắn ngày càng cổ quái .
“Nói như vậy là do Liễu Thiên Mạch cố tình dụ dỗ ngươi ?” Tần Mộ Phong chuyển qua nhìn Liễu Thiên Mạch , trong con mắt bắn ra quang mang đáng sợ .
Hoắc Thiên nhíu mày , giải thích “Không phải , chẳng nhẽ nàng ngay cả tư cách thổi tiêu cũng không có sao ?” Hắn thật sự muốn xông lên đánh tên hỗn đản này .
“Vương gia nói thế nào tài là như thế đi .” Thiên Mạch vẫn thản nhiên như cũ , nhìn không ra tâm tình của nàng . Không có bất mãn , cũng không có gì không cam lòng , lại càng không định vì mình mà giải thích .
“Ngươi thừa nhận ?” Tần Mộ Phong nheo mắt lại , từng bước đi tới gần nàng .
“Vương gia có từng cho ta cơ hội giải thích sao ?” Thiên Mạch hỏi lại , con mắt nhìn ra hướng cửa sổ .
“Rõ ràng là ngươi làm sai .”
“Xin hỏi Vương gia , hoàng thượng tứ hôn có phải do ta thỉnh cầu ? Thải Hà cô nương có hay không là do ta Gi*t ? Thải Y cô nương bị cái chén ném tới làm cho bất tỉnh có phải là do ta làm ?” Khoé miệng Thiên Mạch nhếch lên , trên gương mặt lãnh đạm lộ ra một nụ cười châm chọc . “Vương gia chưa từng cho ta cơ hội giải thích , vậy ta cần gì giải thích .” Ý cười châm chọc trong mắt Thiên Mạch biến mất , nàng lại như cũ lãnh đạm giống một bức tượng gỗ không có linh hồn .
Tần Mộ Phong nheo lại con ngươi , nắm lấy cằm của nàng , buộc nàng nhìn thẳng vào hắn . “Mấy ngày không thấy , lá gan càng lúc càng lớn .” Trong trí nhớ của hắn Liễu Thiên Mạch duy nhất chỉ có thể khóc lóc , ở trước mặt hắn ngay cả một câu cũng nói không được . Liễu Thiên Mạch hôm nay ăn nói lợi hại , ánh mắt sắc bén giống như một mũi tên nhọn . Trên người tồn tại một loại khí chất lạnh nhạt , tỉnh táo , mờ ảo giống như cơn gió , thâm trầm đến đáng sợ . Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng , hắn đã cảm giác được người đàn bà này không hề đơn giản . Có lẽ hắn đã đoán đúng .
“Vương gia , ngươi có biết sau khi vào địa lao ta có cuộc sống như thế nào không ?” Thiên Mạch mỉm cười nhìn Tần Mộ Phong , ngay cả trong con mắt cũng hàm chứa ý cười , không ai biết được rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì .