Thiên mạch không có trả lời, chuyển sang ngâm thơ “Cuồn cuộn trường giang đông thệ thuỷ ,
Thị phi thành bại chuyển đầu không .
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng ,
Quán khan thu nguyệt xuân phong ,
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng ,
Cổ kim đa thiếu sự ,
Đô phó tiếu đàm trung .
Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng ,
Cổ kim đa thiếu sự ,đô phó tiếu đàm trung .
Thị phi thành bại chuyển đầu không ,
Chuyển đầu không a .” ( Lâm Giang Tiên )
“Hay cho một người thị phi thành bại chuyển đầu không , hay cho một cái cổ kim đa thiếu sự , đô phó tiếu đàm trung ...” Một sự tán thưởng cắt đứt Thiên Mạch phong hoa tuyết nguyệt , vừa quay đầu lại đã thấy một nam tử tuổi còn trẻ đứng ở cửa .
Nam tử trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên , trong nụ cười hàm chứa sự tán thưởng , một thân thanh sam , tiêu sái tuấn dật .
“Ngươi là ai ?” Hắn là Hoắc Thiên tướng quân, Thiên Mạch nhận ra .
“Tại hạ Hoắc Thiên, bị tiếng tiêu của phu nhân hấp dẫn , nương theo âm thanh mà đến .” Hoắc Thiên tiêu sái , văn nhã tựa như một tài tử phong lưu hơn là một tướng quân .
Ngày đó trong địa lao không có thấy rõ , giờ hắn mới biết được Liễu Thiên Mạch là một nữ tử thanh tú , nhã nhặn , không giống như Tần Mộ Phong nói xấu không chịu nổi .
Thiên Mạch đem ngọc tiêu để ở đằng sau , bộ dáng ngẩng đầu ưỡn иgự¢ trông rất có ngạo khí . “Nguyên lai là Hoắc tướng quân, tiểu nữ thất lễ .” Vẫn lãnh đạm như bình thường .
“Tiếng tiêu của phu nhân hay , thơ cũng tuyệt .” Phòng của nữ quyến hắn thuỷ chung không nên tuỳ tiện tiến vào , vẫn đứng ở cửa .
“Phòng ốc bừa bội , thật thất lễ” Trên gương mặt thanh tú điềm đạm của Thiên Mạch không lộ một chút cảm xúc .
Hoắc Thiên liếc mắt nhìn gương mặt Thiên Mạch , cũng nhìn không ra , nàng không phải mỹ nhân nhưng lại hơn cả mỹ nhân .
Nàng điềm đạm, ưu nhã , đạm bac , khí chất cao quý như hoa lan .Thế gian ít có . Dù chỉ là động tác vung tay nhấc chân nhưng đều lộ ra vẻ ưu nhã .
Trong ưu nhã đạm bạc lại mang theo vài phần khí thế coi trời bằng vung .
Đây rốt cuộc là dạng gì nữ tử ?
Nhìn nàng có sự trong sáng của một đứa bé gái , lại có sự cao quý của con gái nhà giàu , hơn nữa lại có sự tiêu sái của giang hồ nữ tử .
Liễu Thiên Mạch giống như một đoá hoa lan thanh nhã trong u cốc , khí chất toả ra từ trên người nàng , ngay đến tuyệt thế mỹ nhân như Liễu Thiến chưa chắc đã có .
Nữ tử như vậy ...
Lần đầu nhìn thấy nàng chính là ở địa lao . Khi đó nàng giống như một con thỏ nhỏ bị người ta làm cho sợ hãi . Bây giờ nàng tựa hồ rất tự nhiên , thanh nhã .
Nửa tháng ngắn ngủi , nữ tử này đã thay đổi rất nhiều .
Rốt cuộc là do nàng đã thay đổi ? Hay là do hắn nhìn lầm ?
“Tài nghệ của phu nhân , đường thời ít có .”
“Hoắc tướng quân quá khen , tiểu nữ nhất thời đùa nghịch , khiến cho tướng quân chê cười .” Thiên Mạch khẽ cúi người .
“Thiên Mạch phu nhân , nghe nói ngươi bị thương ?”
“Thiên Mạch làm sai , cam tâm chịu phạt .” Thiên Mạch ngước đầu lên , vẻ mặt lạnh nhạt khiến cho người ta nhìn không ra nàng có tâm tình gì .
“Phu nhân , tại hạ đối với âm luật cũng có nghiên cứu , không biết có hay không vinh hạnh hướng phu nhân lãnh giáo .” Hoắc Thiên thái độ tỏ ra rất thành khẩn . Nếu nàng không muốn nói đến chuyện bị thương thì hắn cũng không hỏi nhiều .
“Tướng quân , Thiên Mạch đối với âm luật hiểu biết không nhiều, mời tướng quân đi thỉnh giáo cao nhân khác .” Thiên Mạch từ nhỏ đối với âm nhạc rất có thiên phú , hơn nữa được sư phó chỉ dạy , có thể nói là một trong những cao thủ , nếu chỉ luận về cầm tiêu sợ rằng không có người có thể hơn nàng .
“Phu nhân khách khí , tiếng tiêu của phu nhân có thể nói đã đạt đến cảnh giới lô hoả thuần thanh .” Hắn cũng là người yêu thích âm luật , cũng không hề thiếu những hồng nhan tri kỷ tài mạo song toàn , nhưng chưa bao giờ nghe thấy tiếng tiêu hay đến như vậy . Cho dù là kinh thành đệ nhất hoa khôi trước đây cũng thổi không ra được tiêu âm lãng mạn như thế .
“Không có việc gì làm , tự mình tìm kiếm sự vui vẻ trong âm nhạc thôi .”
Nương theo một tiếng cười lạnh , một thanh âm mỉa mai vọng đến “Tìm thú vui trong âm nhạc thì được , đừng công khai dụ dỗ đàn ông .”
(Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan .)
Dịch :
Núi mờ nước chảy xa xôi
Giang Nam cây cỏ tiêu điều về thu
Đêm nay trắng sáng cầu xưa
Mà người dạy sáo bây giờ là đâu .
(*)Nhị thập tứ kiều : còn có tên là Hồng Dược kiều , ở huyện Giang Đô, tỉnh Giang Tô. Thời xưa có 24 cô gái đẹp thổi sáo tại đây, nên cầu có tên này.
Hồng đậu từ
Dịch :
Bao giờ hết, giọt lệ tương tư rơi đỏ ngòm,
Bao giờ nở, xuân về hoa liễu trước lầu son,
Nằm trằn trọc, song the, mưa gió buổi hoàng hôn.
Nghĩ vẩn vơ, mối sầu mới cũ cùng đổ dồn!
Nuốt không trôi, rượu vàng gạo ngọc nào biết ngon,
Soi không rõ, đứng trước gương lăng mặt héo hon!
Nét ngài cau cau lại,
Giọt đồng hồ dồn dập hơn.
Chao ôi!
Nào khác gì : trôi đi, nước biếc dòng man mác,
Dừng lại, non xanh bóng chập chờn.
Lâm Giang Tiên
Dịch :
Trường giang cuồn cuộn chảy về đông
Bạc đầu ngọn sóng cuốn anh hùng
Thị phi thành bại theo dòng nước
Sừng sững cơ đồ bỗng tay không
Núi xanh nguyên vẻ cũ
Bao độ ánh chiều hồng.
Ngư tiều bạc tóc trên bến sông
Kìa xem trăng thu gió xuân
Một bầu rượu nhạt vui mừng gặp
Luận bàn chuyện xưa nay.
Trong ung dung cười nói.