Tần Mộ Phong gằn giọng, “Ngươi bức tử Thải Hà, ta bắt ngươi trả giá!”
Thiên Mạch mở to mắt, kinh hoảng thần sắc, khóc nghẹn, “Vương gia, cái ૮ɦếƭ của Thải Hà cô nương không liên quan đến ta.” Là Thải Hà nghĩ quẩn mà thắt cổ tự vẫn, liên can gì tới nàng?
Hắn cười nhạt, “Không phải vì ngươi, nàng đã không ૮ɦếƭ.”
“Không liên can đến ta, xin người thả ta ra.” Thiên Mạch vô lực van xin, tiếng khóc lẫn van vỉ thê thảm vô cùng.
Cả đời Liễu Thiên Mạch nàng, chưa bao giờ hèn kém đến như thế.
“Nằm mơ, ngươi là thi*p của bản vương, không có tư cách cự tuyệt ta.” Hắn hung hăng chiếm giữ thân thể nàng – rất đột ngột khiến nàng không kịp thích ứng, một trận đau buốt từ thân dưới truyền lại, móng tay của Thiên Mạch cắm thật sâu vào vai hắn. Máu tươi thẫm đỏ, chầm chậm lăn trên lưng hắn . Máu tươi trên thân thể đẫm mồ hôi, ghê người mà mĩ lệ.
Không có tình cảm, chỉ có phát tiết cùng trả thù. Trong đôi mắt đen rất đẹp của Tần Mộ Phong, lửa giận đan cài cùng lửa dục, không chút nhu tình.
Thiên Mạch nghiêng đầu, nhắm mắt cắn môi, mặc hắn điều khiển. nàng không có quyền phản kháng, dù có phản kháng, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, hà tất phí sức!
Hắn тһô Ьạᴏ xoay mặt nàng lại, “Tiện nhân, sao không kêu? Ta muốn nghe tiếng rên dâm đãng của ngươi. Ta còn tưởng tể tướng thiên kim thanh cao thế nào, hôm nay xem ra chẳng qua chỉ là dâm phụ làm vợ khắp thiên hạ!”
Nàng sớm không còn tấm thân xử nữ, nam nhân đầu tiên của nàng không phải hắn. Chỉ vừa đi vào nàng, hắn đã biết.
Nàng là ∂âм иữ đã qua tay kẻ khác, khi nào hắn cần hạng nữ nhân sang tay như vậy chứ?
Hắn từng có rất nhiều nữ nhân, hắn không quan tâm bọn họ có là xử nữ hay không. Nhưng, hắn để ý nàng.
Để ý nàng, không liên quan đến tình cảm. ςướק đoạt thân thể thuần khiết của nàng, mới khiến hắn cảm thấy khoái lạc trả được thù. Tưởng đoạt được băng thanh ngọc khiết của nàng, ai ngờ lại là ∂âм иữ, giữ lấy thân thể nàng có ý nghĩa gì?
Liễu Thiên Mạch, ngươi được lắm!
Hắn đem toàn bộ hận ý trong lòng hung hăng phát tiết trên người nàng. Thân thể yếu mềm của Thiên Mạch không sao chịu nổi cơn chà đạp cuồng điên, chỉ biết ngất đi bên dưới hắn .
Hắn thỏa mãn, chán ghét đẩy nàng ra, mặc y phục bước đi không ngoảnh lại.
Thiên Mạch một thân tàn hoa bại liễu, phơi bày lồ lộ.
Đêm, càng thêm lạnh.
Một đêm thê lươngLiễu Thiên Mạch tỉnh lại trong đau đớn , chứng kiến trên người mình đầy thương tích , thân thể đau đớn , đêm qua đúng là khiến cho nàng không thể chịu nổi . Hắn trên người còn mang theo mùi hương của người đàn bà khác mà giữ lấy nàng .
Đối với cuộc hôn nhân này , nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng hy vọng , chính là không hy vọng sẽ chẳng bao giờ biết đến thất vọng .
Một đêm không ngủ , nàng mặc quần áo , ngồi ở trên giường lẳng lặng chờ hừng đông , chờ đợi bình minh , chính là chuyện mọi ngày nàng vẫn thường làm .
Nàng tại tướng phủ không có địa vị , có khi còn không bằng một cái nha hoàn , bị nhốt tại một tiểu viện hoang phế trong vườn , ngày ngày đuợc cấp chút cơm thừa canh cặn .
Mười mấy năm qua , cũng không có ai chú ý đến sự tồn tại của nàng .
Nàng cũng không chán ghét , cuộc sống như vậy chính hợp ý nàng .
Nàng vốn tưởng cuộc sống sẽ như vậy trôi đi , cho đến một ngày , người ta nói với nàng nàng sẽ bị gả cho Bình Nam Vương làm vương phi , vận mệnh của nàng từ nay về sau bị biến đổi .