“Ta biết ngươi có ý tốt nhưng Vương gia đã có lệnh không cho phép kẻ nào giúp đỡ ta , ngươi đi đi .” Trong mắt nàng hắn chính là nam nhân độc ác nhất .
Yên Chi bất đắc dĩ liêc nhìn nàng một cái “Được.”
Thiên Mạch nhắm mắt lại , nước mắt từ khoé mắt chảy ra .
Nàng là thi*p duy nhất của Bình Nam Vương nhưng ở Vương phủ nàng cái gì cũng không có .
Thân là tể tướng thiên kim cũng không sánh bằng những thị thi*p xuất thân từ thanh lâu .
Nàng nguyên là chủ nhân , nhưng địa vị lại giống như nô tài .
Tại Tướng phủ , nàng đã nhìn thấy và nếm thử biết bao thăng trầm . Nàng đã tự nhận Tướng phủ chính là địa ngục của nàng .
Nhưng đến bây giờ nàng mới biết được, Vương phủ mới chánh thức là địa ngục nhân gian .
Tần Mộ Phong , ta nguyền rủa tổ tiên 18 đời của ngươi nằm dưới đất cũng không được yên lành .Tất cả những người đàn bà của ngươi đều là hồ ly tinh hoá thân , đem ngươi hấp thành xác khô rồi đưa đến cái gì ... được rồi , đưa đến bảo tàng để người ta quan sát . Tần Mộ Phong ngươi ૮ɦếƭ đi cho ta . Ngươi sanh nhi tử sẽ giống như con gấu chó . Bổn cô nương sớm muộn cũng đem đồ lợn ngươi làm nhân bánh bao để ăn , con mẹ nó phân chó ...”
Liễu Thiến ở trong viện Dương Liễu mắng to . Hoa khôi vốn nên ưu nhã nhưng tất cả đều đã bị nàng ném xuống cống .
Lúc nàng đại phát lôi đình , Hoa Linh cùng Hồng Ngạc không dám lại gần nàng , trước tiên trốn phía sau cửa tị nạn .
“Tiểu thư , ngài chửi đủ chưa vậy ?” Hoa Linh rốt cuộc nhịn không được lên tiếng , nếu nàng tiếp tục chửi như vậy , sớm muộn cả Tuý Yên lâu cũng nghe thấy .
“Không đủ .” Liễu Thiến rống to “Hắn ta cư nhiên đánh Thiên Mạch sau đó lại đem nàng nhét vào trong phòng chờ ૮ɦếƭ . Mụ nội nó con gấu , kia xem như cái gì nam nhân , quả thực chính là ... chính là ... biến thái điên cuồng , cô nương ta bây giờ xúc động đến mức muốn làm thịt hắn .”
Liễu Thiến xinh đẹp tuyệt thế vô song , nhưng giờ phút này nàng phong hoa mất hết , lại giống như một bà điên .
“Hoa Linh , hôm nay bản cô nương không tiếp khách , để cho đồ lợn kia cút đi .” Liễu Thiến lấy từ trong vòng tay ra một viên dược hoàn , đưa tới “Đem cái này cho hắn uống .”
“Tiểu thư, đây là ...” Tiểu thư sẽ không hạ độc hại Bình Nam Vương chứ ?
Liễu Thiến liếc nàng “ Không ૮ɦếƭ được .” Chỉ biết làm cho hắn toàn thân khó chịu vô cùng .
Hắn ngược đãi Thiên Mạch , cho hắn uống thuốc này xem như một sự trừng phạt nho nhỏ .
Một lát sau ...
“Tiểu thư, đã làm theo những gì người phân phó , đem dược hoàn hoà vào rượu cho hắn uống “ Hoa Linh đứng ở cửa , không dám tiến đến .
Tiểu thư trong lúc giận dữ rất có thể sẽ Gi*t người , tránh xa nàng lúc này chính là lựa chọn tốt nhất .
“Vậy đồ lợn đó nói cái gì ?” Liễu Thiến có chút không kiên nhẫn , nàng bây giờ không muốn nghe chuyện liên quan đến đồ lợn đó .
“Hắn nói.” Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Liễu Thiến ( chỗ này không hiểu sao tác giả lại viết là Thiên Mạch ) , Đối diện với con mắt phẫn nộ của nàng . Hoa Linh lại cúi đầu “Hắn nói hắn nhất định phải nhìn thấy tiểu thư .”
Liễu Thiến đem nước trà đổ vào trong miệng , cầm cái chén đi tới đi lui “Bà nó con gấu , hắn thật sự không có chuyện gì .”
Cái chén trong tay bể nát , nàng đem mảnh vỡ ném trên mặt đất , tức giận nói “Trong nhà nuôi dưỡng một đám hồ ly tinh, còn muốn đến trêu chọc ta . Nếu không phải vì 10 vạn lượng hoàng kim , ta ăn no dỗi hơi mới có thể đi câu dẫn hắn . Mẹ kiếp , tiền này thật khó nhằn . Làm xong vụ này , Phi yến ta giải nghệ . Người mời ta thâu trái tim hắn thật sự là biến thái , trái tim có gì đáng để trộm ? Thật sự quá nhàm chán .
Đúng vậy , Liễu Thiến chính là Phi Yến , là thiên hạ đệ nhất đạo tặc trong truyền thuyết .
Nàng có một thân võ công xuất thần nhập hoá , có một bản lĩnh trộm đồ thiên hạ vô song .
Nàng mười bốn tuổi xuất đạo , chưa hề thất thủ . Lần nầy cũng không ngoại lệ , nàng nắm chắc có thể làm cho đồ lợn kia phải yêu nàng .