“Đúng , ta phản rồi .” Phi Dương ngược lại bình tĩnh nói “Từ ngày bắt đầu gặp hai hồ ly tinh kia Phi Dương đã nghĩ phản , hai người đàn bà đó đã mê hoặc ngươi , khiến cho ngươi mất đi ý chí .”
“Ngươi...” Tần Mộ Phong trừng mắt nhìn Phi Dương , trên trán gân xanh nổi rõ , trong mắt tràn đầy lửa giận “Ngươi có thể mắng ta , không thể mắng Thải Hà , đối với ta Thải Hà tốt nhất , nàng không phải là hồ ly tinh .”
Phi Dương nói thẳng “Vương gia là hoa sen hay hồ ly mọi người đều biết rõ .”
“Không được nói nàng như vậy .” Tần Mộ Phong trong cơn giận dữ một chưởng đánh nát miếng ngọc hổ phách . Mảnh vỡ văng trúng người Thiên Mạch , đâm vào chân của nàng .
Sắc mặt Thiên Mạch biến đổi nhưng vãn không lên tiếng .
Nàng lại bị thương thêm một chỗ .
Tần Mộ Phong tức giận giống như dã thú , hướng ra bên ngoài gọi người “Người đâu , đưa đôi gian phu dâm phụ này ra ngoài đánh năm mươi trượng cho ta .”
Năm mươi trượng ? Sắc mặt Phi Dương lập tức thay đổi.
Hắn từ nhỏ tập võ , năm mươi trượng hắn có thể chịu được . Liễu Thiên Mạch là nữ tử yếu đuối ,năm mươi trượng này không thể nghi ngờ là muốn lấy mạng nàng .
Phi Dương vội vã quỳ xuống “Vương gia , ta nguyện thay Liễu cô nương chịu phạt .”
Tần Mộ Phong lạnh lùng nói “Lo cho thân mình trước đi .”
“Phi Dương đại ca , ta có thể chịu nổi .” Thiên Mạch thay đổi bộ dạng mềm yếu ngày thường , bình tĩnh mà kiên định nhìn Phi Dương mỉm cười .
Tần Mộ Phong . Ngươi thật tàn nhẫn . Năm mươi trượng chứ gì ? Ta lĩnh . Đến một ngày nào đó , ta sẽ bắt ngươi trả giá , đắc tội với Liễu Thiên Mạch ta , ngươi sẽ không có cuộc sống tốt đâu .
Tần Mộ Phong quay đầu lại , cười lạnh “Liễu Thiên Mạch, thật có cốt khí .”
“Tạ Vương gia khích lệ .” Thiên Mạch vẫn như cũ không hề có chút sợ hãi .
Lúc này ương ngạnh không phải là sự lựa chọn đúng đắn , Phi Dương vội nói “Liễu cô nương, bây giờ không phải lúc cậy mạnh .”
Thiên Mạch lại cười lãnh đạm “Yên tâm đi , ta không có việc gì .”