Tiểu viện bên trong Tuý Yên lâu
Liễu Thiến thay quần áo , mặc vào một bộ mới , mái tóc đen dài xoã ra cũng không có chải .
Nàng ngồi trên ghế, con mắt khép hờ, trên gương mặt xinh đẹp , cười như không cười .
“Tiểu thư” Hoa Linh thấy nàng lâu không nói tiếng nào thì lên tiếng nhắc nhở .
Liễu thiến mở mắt ra , khoé miệng lộ ra ý cười “Lại làm sao ? Trời sụp chưa ? Cho dù sụp xuống cũng làm gì được ta .”
“Tiểu thư , nên thay quần áo cho phù hợp .” Tiểu thư thoạt nhìn tâm tình không tốt , Hồng Ngạc nơm nớp lo sợ .
“Đồ lợn đó đợi bao lâu rồi ?” Liễu Thiến ưu nhã đứng dậy , ngồi ở trước bàn trang điểm . Trên mặt phát tán ý cười , không ai biết nàng đang nghĩ cái gì .
“Nửa canh giờ .” Hoa Linh cung kính nói .
Liễu Thiến cúi đầu , đem vòng ngọc trong tay tháo xuống , nhẹ nhàng và bình thản , trên vòng ngọc tự nhiên mở ra một cái lỗ nhỏ . Từ trong vòng ngọc một viên dược hoàn rơi ra . Liễu Thiến không quay đầu nhìn về phía sau , nói “Đem viên dược hoàn này cấp đồ lợn đó ăn , dược hoàn này vô sắc vô vị , có thể hoà vào rượu, nhớ đừng để Hoắc tướng quân uống phải .”
“Vâng” Hoa Linh cầm viên dược hoàn , lập tức làm theo sự phân phó .
Một lát sau , Liễu Thiến mặc trang phục thích hợp , nàng đẩy cửa phòng , khẽ cúi người xuống “Thiến nhi tham kiến Vương gia, tham kiến tướng quân .”
Sóng mắt lưu chuyển , càng thêm quyến rũ .
Nhìn thấy Liễu Thiến , Tần Mộ Phong tâm lý cảm thấy thoải mái , nữ tử này có thể khiến cho hắn nhớ nhung .
“Đứng lên đi .” Tần Mộ Phong nhếch môi , đôi mắt tại trên người nàng đảo quanh..
“Tạ Vương gia .” Liễu Thiến khoé miệng nhếch lên , tựa như vầng trăng khuyết .
“Liễu cô nương mời ngồi .” Hoắc Thiên dùng con mắt khôn khéo đánh giá Liễu Thiến , ánh mắt sắc bén tựa như nhìn xuyên qua người nàng .
Liễu Thiến vén tóc mai ra đằng sau tai , trong lúc vô ý lộ ra vẻ quyến rũ vô cùng . Nàng tựa hồ không nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Thiên , lãnh đạm ngồi xuống .
Liễu Thiến trời sanh quyến rũ , dù không cười cũng quyến rũ mê người . Từng động tác của nàng đúng là câu hồn nhi*p phách .
Tần Mộ Phong uống rượu , lại cảm thấy không yên lòng . Hắn như thế nào lại muốn nghĩ đến Liễu Thiên Mạch .
Đối mặt với tuyệt đại mỹ nhân như Liễu Thiến , hắn tự nhiên cảm thấy được có chút chói mắt . Nếu là trước kia , hắn sớm đã kiềm chế không nổi đi tới thoát quần áo của nàng .
Hoắc Thiên thấy Tần Mộ Phong , không an tâm đẩy hắn một cái . Hắn lập tức hồi phục tinh thần, con mắt tại trên người Liễu Thiến di chuyển .
“Liễu cô nương, bổn vương chưa gặp một mỹ nhân nào như ngươi .”
“A” Liễu Thiến cười , “Vương gia, lời ngài nói có ý gì ?”
Tần Mộ Phong cười tà dị “Ta nói muốn Liễu cô nương làm thi*p của bổn vương .”
“Ta được chỗ tốt gì ?” Liễu Thiến ngoài mặt cười tươi như hoa , nhưng trong đáy mắt hoàn toàn không có ý cười .
“Vinh hoa phú quý , nếu bổn vương chán ngươi , cũng sẽ an bài cho ngươi sống tốt nửa đời sau .” Đây chính là giới hạn cho phép của hắn .
“Cảm ơn Vương gia .” Liễu Thiến cúi người , cười tươi như hoa .
Tay ngọc cầm lấy bầu rượu , nâng lên đỉnh đầu Tần Mộ Phong , lời vừa nói xong , rượu ngon từ trên đỉnh đầu hắn chảy xuống .
Liễu Thiến thu hồi ngọc thủ , thả tay ra , bình rượu rơi trên mặt đất vỡ nát , nàng cười dài, nói “Vương gia, ngài bốc hoả , ta giúp ngài chữa cháy .”
Liễu Thiến xoay người lại , ngẩng cao đầu đi ra .
Tần Mộ Phong đầu đầy rượu , trong mắt bắn ra những tia đáng sợ . Nữ tử này ... chảng những có thể làm cho hắn cười to , cũng có thể làm cho hắn tức đến hộc mãu .
Dám đem rượu đổ lên đầu hắn , nàng chính là người thứ nhất, dũng khí không nhỏ .
Liễu Thiến , chiếm không được ngươi , ta thề không bỏ qua .