Nghi vấn trùng trùngCó người từ một nới bí mật nào đó trợ giúp Liễu Thiên Mạch .
Tần Mộ Phong thấy rất rõ ràng , cái chén vốn rơi trên mặt đất đột nhiên chuyển hướng đập vào mặt của Thải Y , nguyên nhân chính là do một viên đá .
Có thể sử dụng một viên đá mượn lực đả lực làm bị thương Thải Y , người kia tuyệt đối là cao thủ .
Chính là Phi Yến sao ? Phi Yến vì sao lại năm lần bảy lượt trợ giúp Liễu Thiên Mạch .
Mỗi lần Liễu Thiên Mạch bị vũ nhục Phi Yến đều xuất hiện , sợ rằng đây không đơn thuần là sự trùng hợp . Phi yến vẫn ẩn núp tại Vương phủ , âm thầm bảo vệ Thiên Mạch .
Đường đường là phủ Bình Nam Vương , cư nhiên lại để cho Phi Yến tự do trú ngụ , Bình Nam Vương hắn còn mặt mũi gì nữa chứ .
“Phi Dương” Tần Mộ Phong đang đứng ở trong thư phòng đột niên xoay người “Phái thật nhiều người vây quanh địa lao , âm thầm giám thị nhất cứ nhất động của Liễu Thiên Mạch .” Hắn thật sự rất muốn nhìn xem Liễu Thiên Mạch rốt cuộc là muốn chơi trò gì .
Phi Dương mục không tà thị , ngữ khí nghiêm túc “Vương gia, rõ ràng là Thải Y cô nương không đúng trước , dạ đạo Phi Yến gặp chuyện bất bình , người vì sao đem toàn bộ tội lỗi đổ lên đầu Thiên Mạch phu nhân .”
“Thải Y là một nữ nhi yếu đuối , sao có thể sử dụng tụ lý châm , ngươi đừng nghe Phi Yến nói hươu nói vượn .” Tần Mộ Phong cảm thấy nóng giận , rốt cuộc Liễu Thiên Mạch đã cấp cho Phi Dương chỗ tốt gì .
“Chính bởi vì cái kia hồ ly ... Thải Y cô nương có thể dùng tụ lý châm mới có vẻ kỳ quái .” Phi Dương tiếp tục “Ta không phải có ý bao che Thiên Mạch phu nhân mà ta cảm giác được nàng thật sự vô tội , Thải Y cô nương mới là người có vấn đề .” Phi Dương ngẩng đầu , ưỡn иgự¢ , nghiêm túc nói . Tần Mộ Phong đập mạnh tay xuống bàn , giận dữ hét lên “Đi xuống , sau này trước mặt ta đừng nhắc đến Liễu Thiên Mạch .”
“Vương gia , là ngươi nói đến nàng trước .” Phi Dương liếc mắt nhìn hắn , lầm lũi đi ra . Vẻ mặt lãnh đạm cùng Liễu Thiên Mạch giống nhau .
“Ta nói Bình Nam Vương , ngươi nổi điên a .”
Nhìn theo hướng phát ra thanh âm trêu chọc , đã thấy Hoắc Thiên lo lắng đi vào .
“Sao ngươi lại đến đây?” Tần Mộ Phong ngẩng đầu, gương mặt không lộ vẻ hờn giận . Người kia thích nhất chính là chọc cho hắn giận thêm lên , khi hắn tức giận , người hắn không muốn thấy nhất chính là Hoắc Thiên .
“Không chào đón ta sao ?” Hoắc Thiên vừa ba hoa vừa ngồi lên trên chiếc ghế “Ta chính là rất hoan nghênh ngươi đến tướng quân phủ toạ toạ .”
Tần Mộ Phong bực bội ngồi xuống , bộ dáng tức giận giống như tiểu hài tử “Đừng có làm phiền ta.”
“Lại làm sao vậy ? Mấy người đàn bà trong nhà ngươi lại làm loạn ?”
“Liễu Thiên Mạch đáng ૮ɦếƭ .” Tần Mộ Phong hai tay nắm chặt lại , nện liên tục lên thư án , nếu thư án không chắc chắn , chắc hẳn đã bị hắn đập nát .
Hoắc Thiên bật cười “Lại là Liễu cô nương ? nàng rốt cuộc đã làm cái gì ? Có thể làm ngươi tức giận đến như vậy ?” . Liễu Thiên Mạch kia có thể ép Tần Mộ phong tức giận đến thế này sao .
“Cái kia đàn bà ...” Tần Mộ Phong cắn răng nghiến răng “Câu kết với Phi Yến muốn ăn trộm Vương phủ trọng yếu cơ mật .”
“Không có chứng cứ đừng ăn nói lung tung , nàng có thể cấu kết với Phi Yến ?” Hoắc Thiên cười ha ha “Nếu nàng có thể cấu kết với Phi Yến thì ta chính là Bình Nam Vương .” Phi Yến nổi danh nhận tiền không nhận người , không có lý do gì lại kết giao với một cái ‘thiên kim’ tể tướng thất sủng và bây giờ lại là tiểu thi*p thất sủng của Bình Nam Vương . Vô luận là ở đâu , nàng đều gắn chặt với hai chữ thất sủng , thật là đáng thương .