Thiên Mạch tay chân luống cuống , thân thể cuống lên đón lấy chén rượu . Động tác của nàng quá chậm , lúc nàng vừa động thủ thì chén rượu tưởng chừng sẽ rơi xuống đất kia lại đột nhiên bay thẳng tắp về phía Thải Y , nện luôn vào mặt nàng .
Rượu chảy dài trên gương mặt quyến rũ của Thải Y , cái chén rơi trên mặt đất , vỡ thành bốn mảnh . Tiếp đó Thải Y ՐêՈ Րỉ một tiếng , té trên mặt đất .
“A” Ba người đàn bà đồng loạt hét chói tai .
Tần Mộ Phong mạnh mẽ đứng lên , nhìn chén rượu đã vỡ thành bốn mảnh . Cả nửa này , hắn mới đem ánh mắt chuyển sang gương mặt Thiên Mạch .
Thiên Mạch cúi đầu , cắn chặt môi , trong con ngươi đong đầy nước mắt .
“Chuyện gì xảy ra ?” Con mắt của Tần Mộ Phong nhìn thẳng vào Thiên Mạch , trong con mắt âm trầm thường ngày đã thiếu đi sự bình tĩnh , hơn nữa con có sự cảnh giác .
Thiên Mạch ngẩng đầu , gương mặt đầy nước mắt , nàng mạnh mẽ lắc đầu , mang theo vài phần bối rối “Ta không biết , ta thật sự không biết”
“Hừ ? Không biết ?” Tần Mộ Phong cười lạnh , lạnh lùng nói “Ngươi không biết ? Cái chén tại sao lại đánh trúng vào mặt của Thải Y ?”
Thiên Mạch uỷ khuất cắn môi , mạnh mẽ lắc đầu “Ta không biết , ta thực sự không biết”
Trên nóc nhà đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài
“Tần Mộ Phong , ngươi đúng là đồ lợn, ngu đến không cứu nổi , chính là người đàn bà kia của ngươi dùng tụ châm chích nàng , nếu không nàng sao có thể không đón được cái chén , ngươi như thế nào ngược lại đổ lỗi cho nàng , được rồi , dùng chén đượu đánh vào mặt tiện nhân kia chính là do ta làm , ta thật sự không quen nhìn đồ lợn các ngươi khi dễ nàng , ta là gặp chuyện bất bình .”
“Phi yến” Tần Mộ Phong lập tức càng thêm cảnh giác “Ngươi năm lần bảy lượt xuất hiện tại Vương phủ là có mục đích gì ?” Người đàn bà này năm lần bảy lượt vì Liễu Thiên Mạch bất bình , chẳng nhẽ các nàng thật sự có quan hệ ?
Phi Yến tỉnh bơ nói “Không có gì a , bổn cô nương chính là muốn nhìn ngươi , thế nào ?”
“Phi Yến , tại sao ngươi năm lần bảy lượt can thiệp chuyện của bổn vương và Liễu Thiên Mạch ?”
“Đừng nói chúng ta liên kết với nhau , ngươi trông bộ dạng uất ức của nàng sao có thể cùng với Phi Yến ta có liên quan . Bổn cô nương chính là không quen nhìn các ngươi khi dễ nàng nên ra tay tương trợ . Nhìn nàng , thật là mất mặt . Nhận thức Phi Yến ta cũng đâu tới được Thái Bình dương . Không cùng ngươi nói mò nữa , ta đi , bái bai .”
Tần Mộ Phong một lần nữa quan sát gương mặt Liễu Thiên Mạch , nàng vẫn như cũ vưa khóc vừa run . Hốc mắt còn đỏ lên .
“Liễu Thiên Mạch” Tần Mộ Phong ngoài mặt không cười “Ngươi thật có bản lãnh .”
“Vương gia , tiện thi*p không rõ ý của ngài” Liễu Thiên Mạch thu mình lại .
“Không rõ” Tần Mộ Phong bước ra ngoài, hướng thị vệ đối diện nói “Người đâu , đem Liễu Thiên Mạch đưa vào đại lao .”