Người luôn lãnh đạm như Phi Dương cũng phải cúi đầu cười trộm , thầm nhủ nữ tử kia thật là thú vị , Vương gia lần này đã gặp phải khắc tinh.
Tần Mộ Phong trong đầu nhớ đến một người có thanh âm thanh thuý “Là nàng ?” Chính là Phi Yến sao ? Mắng hắn là đồ lợn ngoại trừ Phi Yến còn có thể là ai .
“Vương gia nghĩ đến ai?” Thanh Loan vẫn như cũ mỉm cười , nàng tin rằng Vương gia vĩnh viễn đoán không ra tiểu thư nhà nàng là ai .
“Phi Yến ? Tiểu như nhà ngươi chính là Phi Yến ?” Hắn không dám xác định , Phi Yến võ công xuất thần nhập hoá, hắn như thế nào có thể ép buộc được nàng .
Nụ cười của Thanh loan trở nên mờ nhạt “Nô tỳ không tiện nhiều lời , thù lao đã đưa đến , nô tỳ xin cáo từ .”
Nàng hướng Tần Mộ Phong cúi đầu , xoay người đi ra .
Ra đến cửa , Thanh loan một lần nữa nở nụ cười “Vương gia , tiểu thư nhà ta bảo trăm nghe không bằng một thử , công phu của ngài quả thật là quá kém , nàng không dám tâng bốc , cho nên thỉnh Vương gia nên thường xuyên luyện luyện công phu trên giường , lần sau hầu hạ nàng cho tốt hơn . Bốn vị thị thi*p trong Vương phủ cũng đã không còn dùng được nữa , đề nghị Vương gia đem các nàng đuổi đi .”
Tần Mộ Phong nhìn đồng tiền kia , môi khẽ nhếch lên , không cần biêt nàng là ai , không cần biết mục đích của nàng là gì , chỉ biết nàng đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của hắn .
Phi Yến , chính là nàng sao ?
Hoa khôi Liễu ThiếnTuý Yên lâu khai trương đã năm năm nay cho tới bây giờ cũng không có hoa khôi , ba ngày trươc , tú bà Hoa Linh của Tuý Yên lâu đưa ra tin tức , Tuý Yên lâu vừa có một vị cô nương mới đến , tên gọi Liễu Thiến . Liễu Thiến cô nương là thiên hương quốc sắc, tài mạo song toàn , khí chất xuất chúng . Liễu cô nương là phong trần kỳ nữ , Tuý Yên lâu cố ý tuyển nàng trở thành hoa khôi .
Hoa khôi của Tuý Yên lâu , thật sự là nhân gian tuyệt sắc sao ? Ngày Liễu Thiến chính thức xuất hiện mặc dù sắc trời vẫn còn sớm nhưng bên trong Tuý Yên lâu đã chật ních người , chính vì muốn chiêm ngưỡng dung nhan của hoa khôi .
Trong một tiểu viện của Tuý Yên lâu , Liễu Thiến ngồi bên cửa sổ , trên tay cầm một cuốn sách , đọc say mê . Một tiểu cô nương mặc bộ quần áo màu hồng hầu hạ bên người nàng .
Liễu Thiến là mỹ nhân diễm lệ , xinh đẹp động lòng người . Lặng lẽ ngồi ở đó , như thơ như hoạ .
“Tiểu thư .” Thanh âm của Hoa Linh - tú bà của Tuý Yên lâu từ bên ngoài vang lên “Tiểu thư, để cho nô tỳ giúp người thay áo ?”
Hoa Linh làm tú bà đã năm năm nhưng thật ra nàng mới 22 tuổi , là tú bà trẻ tuổi nhất ở kinh thành .
Năm năm trước , Hoa Linh mới 17 tuổi tiến vào Tuý Yên lâu , trở thành tú bà trẻ tuổi nhất ở kinh thành . Những tú bà khác nhìn thấy nàng chỉ là một nha đầu 17 tuổi vừa mới trưởng thành , nghĩ rằng nàng sẽ gặp khó khăn , bọn họ chờ xem nàng sẽ gây ra trò cười gì . Không có nghĩ đến một nam sau Tuý Yên lâu trở thành kinh thành đệ nhất thanh lâu , mà Hoa Linh nàng cũng trở thành một truyền kỳ ở kinh thành .
Liếu Thiến ngáp một cái , đem sách bỏ trên bàn “Giờ nào rồi?” Nhìn bầu trời đã tối đen , xem ra cũng không còn sớm nữa .
“Hồi tiểu thư , đã đến giờ tuất .” Hoa Linh cung kính trả lời nàng . Hoa Linh là người đại diện của Tuý Yên lâu còn Liễu Thiến chính là chủ nhân thật sự của Tuý Yên lâu . Hoa Linh đứng trước các cô nương khác thì mười phần khí thế nhưng đứng trước Liễu Thiến , nàng rốt cuộc vẫn chỉ là một nha hoàn .
“Ngươi vào đi .” Liễu Thiến cúi đầu , cầm lấy lọn tóc trước иgự¢ nghịch ngợm .
Hoa Linh đẩy cửa bước vào , thuận tiện đóng luôn cửa lại , cúi người xuống “Nô tỳ tham kiến tiểu thư ."
Liễu Thiến vung tay lên , liếc mắt nhìn nàng , nói “Ngươi làm gì ? Mỗi người sống trên đời đều bình đẳng , đừng có quá khách sáo .” Cái vung tay này của nàng không hề có phong phạm của một thục nữ , lại có phần giống như nam nhân . Liễu Thiến dung mạo tuyệt thế nhưng lại bị chính cử chỉ của minh làm ô nhiễm .
“Tiểu thư , lễ không thể bỏ .” Hoa Linh vẫn như cũ cung kính .
Liễu Thiến đứng lên, vặn vẹo thắt lưng , thuận tiện xoay cổ , đem gân cốt giãn ra ,“Con lợn đó có tới không?”
“Tiểu thư nói chính là Bình Nam Vương?” Không cần nghĩ cũng biết chính là hắn , nữ tử như tiểu thư cam tâm tình nguyện trở thành hoa khôi hoàn toàn là vì muốn câu dẫn hắn .
“Đúng vậy , chính là hắn .” Liễu Thiến đi tới bên giường “Bình Nam Vương chính là đồ lợn .” gọi hắn như vậy hắn cũng đâu có cảm thấy thẹn .
“Bình Nam Vương cùng Trấn Bắc tướng quân đồng thời tới , Trấn Bắc tướng quân nói nhỏ với nô tỳ , sau khi tiểu thư biểu diễn tài nghệ xong , lập tức đến hầu hạ Bình Nam Vương .” Hoa Linh trong lòng thập phần khinh thường , Bình Nam Vương là cái thá gì , trong mắt tiểu thư nhà nàng , hắn chỉ là đồ lợn .
Liễu Thiến gỉả bộ lắc đầu thương hại “Đồ lợn chính là đồ lợn , một người Trấn Bắc , một người Bình Nam , nghe cũng không sai biệt lắm , nhưng lại có sự chênh lệch rất lớn , nhất là về phương diện nhân phẩm .” Liễu Thiến nằm trên giường , nhắm mắt lại , miệng vẫn thao thao bất tuyệt “Ngươi nhìn xem trong nhà của Trấn Bắc tướng quân một người đàn bà cũng không có , đến thanh lâu cũng chỉ muốn các cô nương bồi hắn uống rượu , lúc hứng lên cũng phát tiết một chút . Nhìn lại đồ lợn kia trong phủ đã có bốn người đàn bà, lại còn muốn bắt Thiên Mạch đem về chà đạp .
Tân hôn không đến vài ngày , lại bắt đầu đi tìm thú vui mới . Đối với đồ lợn đó , ta hoàn toàn không còn có cái gì để nói . Nói thật ta đối với hắn ngay cả nhìn còn không muốn . Ai ,vẫn là Hoắc Thiên tốt a , là điển hình của loại nam nhân tốt đã sớm tuyệt chủng .”
Liễu Thiến phê bình Tần Mộ Phong là kẻ một chút cũng không đáng giá , nhưng lại đem Hoắc Thiên tung lên trời , hồng y nha hoàn Hồng Ngạc nhịn không được nói “Tiểu thư , ngươi hân thưởng Hoắc tướng quân như vậy , chi bằng gả cho hắn đi .”
Liễu Thiến mắt mơ màng “Không sai , Hoắc Thiên cũng tốt , lại lắm tiền , là một viên kim cương thượng hạng . Nếu ở hiện đại , hắn sẽ đứng đầu trong bảng danh sách những chàng trai vàng , gả cho hắn không sai a .”