Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 51

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Lãnh Như Tuyết nhìn sắc mặt ửng hồng không bình thường của Ưu Vô Song, còn có ánh mắt mê ly đó, bất giác cảm giác được hạ phúc căng cứng, không nhìn được chửi thầm một tiếng: “૮ɦếƭ tiệt!”
Sau đó hai tay nắm lấy vai Ưu Vô Song, gọi: “Nữ nhân, nàng tỉnh lại đi!”
Nhưng Ưu Vô Song lúc này thần trí mơ hồ, nàng chỉ vô thức muốn ôm chặt Lãnh Như Tuyết, nàng căn bản không nghe thấy Lãnh Như Tuyết nói gì. Vả lại, cảm giác nóng bừng không ngừng dâng lên trong người, khiến nàng không nhịn được khẽ ngâm thành tiếng.
Lãnh Như Tuyết nhíu mày, bản thân hắn cũng cảm nhận được một nhiệt độ nóng bừng từ dưới bụng dâng lên, cộng thêm Ưu Vô Song trong lòng hắn không ngừng động đậy, khiến hắn cơ hồ mất khống chế!
Hắn nhìn xung quanh, sau đó lại một lần nữa chửi thầm, sau đó bế vội Ưu Vô Song dậy, đi nhanh về phía lối đi nhỏ.
Lối đi cực kì nhỏ hẹp, Lãnh Như Tuyết ôm lấy Ưu Vô Song, bởi vì sợ nàng va phải bị thương, cho nên, động tác cực kí cẩn thận.
Nhưng Ưu Vô Song lại cực kì không yên phận, nàng ở trong lòng Lãnh Như Tuyết, không ngừng nhúc nhích cơ thể, bởi vì, trong người nàng đang có một ngọn lửa đang cháy phừng phừng, đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của nàng!
Lãnh Như Tuyết khó khăn lắm mới ôm Ưu Vô Song ra khỏi lối đi, về đến gian thạch thất đầu tiên, và lúc này, sức chịu đựng của hắn cũng đã đến cực hạn.
Hắn nhẹ nhàng đặt cơ thể nhỏ bé của Ưu Vô Song trên chiếc giường ngọc, mâu đen thâm trầm phun ra một ngọn hoa hỏa, hắn đột nhiên gầm một tiếng, sau đó vội đè cơ thể nhỏ nhắn của Ưu Vô Song dưới người.
Đôi môi nóng bỏng, áp lên đôi môi đỏ hồng của Ưu Vô Song, không ngừng quét khắp miệng nàng, lưỡi linh hoạt lùng sục nơi sâu nhất, đoạt lấy vị ngọt trong miệng nàng.
Ưu Vô Song lúc này đã hoàn toàn sa vào trầm luân, hai tay bất giác khoát lên đôi vai rộng lớn của Lãnh Như Tuyết, miệng không ngừng phát ra âm thanh thâm ngâm, nàng bây giờ, chỉ muốn có nhiều hơn.
Và sau khi cảm giác mãnh liệt ban đầu trôi qua, động tác của Lãnh Như Tuyết trở nên ôn nhu, tay hắn linh hoạt cởi bỏ những chướng ngại vật giữa hắn và Ưu Vô Song, cho đến khi họ không còn mảnh nào trên người, cơ thể hắn mới hoàn toàn dán trên cơ thể mê người của nàng, sau đó gầm thầm một tiếng, trong tiếng thâm ngâm của Ưu Vô Song, hoàn toàn chiếm người nhân nhi dưới thân thành người của mình.
Đuốc trong thạch thất chiếu sáng cả gian thạch thất tựa như ban ngày, ánh sáng màu đỏ ấy, soi rọi vào thân người quấn chặt lấy nhau không ngừng cử động trên chiếc giường bạch ngọc, trong phút chốc, tiếng thở nặng nhọc cùng với tiếng ngâm vì hoan ái khiến cho cả gian thạch thất đầy âm hưởng ám muội khiến người khác giả tưởng.
Tuy nhiên, nếu như Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song có thể dừng lại chăm chú lắng nghe thì còn có thể nghe thấy âm thanh thâm ngâm đầy mị hoặc, nhưng tiếc là, hai người đang chìm đắm trong thế giới của mình, căn bản không phát hiện kì tượng trong thạch thất.
Không biết qua bao lâu, sau tiếng gầm của Lãnh Như Tuyết, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lãnh Như Tuyết hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, ôn nhu nhìn người nhân nhi trong lòng, phát hiện, khuôn mặt giai nhân đỏ ửng mê người, nhưng người thì đã chìm vào giấc ngủ.
Lãnh Như Tuyết khẽ mỉm cười, mâu đen thâm trầm của hắn chứa đựng sự thỏa mãn trước nay không hề có, hắn nhẹ nhàng xoay người, nằm xuống, sau đó cẩn thận, động tác cực kì ôn nhu ôm Ưu Vô Song vào lòng, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại.
Chính trong lúc Lãnh Như Tuyết nhắm mắt lại, bức tượng điêu khắc bỗng nhiên bạo phát một luồng sáng mãnh liệt, chỉ là trong phút chốc, lại hồi phục bình lặng.
Nhưng, theo sau sự tắt dần của nguồn sáng, Ưu Vô Song vốn dĩ đã ngủ say lại bắt đầu không an phận mà nhúc nhích, còn Lãnh Như Tuyết lại đột nhiên cảm nhận được Dụς ∀ọηg kịch liệt trong người mình.
Và, cơ hồ trong vô thức, hai người trên giường lại quấn chặt lấy nhau, âm thanh thâm ngâm đầy mị hoặc, khiến huyết mạch người khác căng lên, một lần nữa vang lên.
Thời gian, cứ trong tiếng thở gấp rút như vậy, từ từ trôi qua, cho đến khi hai người trên giường thật sự mệt mỏi, chìm vào giấc ngủ.
Khồng biết qua bao lâu, Lãnh Như Tuyết mới từ từ mở mắt, hắn liếc nhìn người nhân nhi bên cạnh, sau khi cảm nhận được tiếng thở đều đặn của nàng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó thỏa mãn ôm lấy nàng, lẳng lặng đợi giai nhân trong lòng tỉnh lại.
Nhớ lại những gì khi nãy, Lãnh Như Tuyết bất giác mỉm cười hạnh phúc, hắn biết nàng nhất định là rất mệt, hắn biết nàng sơ kinh nhân sự, rất mệt, nhưng không biết tại sao, hắn lại không khống chế được mình, một lần rồi lại một lần chiếm lấy nàng, cho đến khi cực kì mệt mỏi, hắn mới buông nàng ra.
Và nàng, cuối cùng cũng hoàn hoàn toàn toàn trở thành nữ nhân của hắn.
Ưu Vô Song từ từ mở đôi mắt mệt mỏi ra, nàng chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi vô cùng, nàng phảng phất như có một giấc mơ, trong mơ, nàng không ngừng quấn lấy Lãnh Như Tuyết, sau đó cùng hắn một lần rồi lại một lần đạt đến cao phong của khoái lạc.
Cảm giác ấy, rất mãnh liệt, rất chân thực.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác nở nụ cười lười nhác, nàng cư nhiên mộng xuân, vả lại còn là một giấc mộng xuân khiến người khác mặt đỏ tim đập, cự kì tiêu hồn, cơ nhiên mơ thấy nàng và Lãnh Như Tuyết cùng XXOO, đây là việc gì chứ? Tư xuân sao?
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Ưu Vô Song rất nhanh hóa thạch, bởi vì, nàng cảm nhận được, mình đang bị một cơ thể ấm áp ôm lấy, ngón tay nàng thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, và hơi thở ấm áp của hắn.
Ưu Vô Song không dám tin, dung ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, xác định mình có phải là đang nằm mơ, nhưng mà nhiệt đọ ấm áp từ ngón tay truyền lại lại thực tình nói cho nàng biết rằng, tất cả những điều này căn bản không phải là mơ, mà là sự thật!
Có được sự tri nhận này, Ưu Vô Song giật nảy mình, sau đó vội quay đầu lại, đối diện với cặp mâu đen thâm trầm. Và chủ nhân của hắc mâu (chỉ đôi mắt) lúc này đang nhu tình vạn phần nhìn nàng.
Ưu Vô Song cảm giác đầu óc trống rỗng, nàng sững sờ nhìn đôi mâu đen, qua một lúc lâu, mói hét lên, sau đó nhảy dựng từ giường ngọc dậy.
Cái nhảy này, nàng bỗng phát hiện mình không mảnh vải che thân, nhất thời kinh hãi vô cùng, nàng ngoài việc 2 tay che trước иgự¢ ra thì chỉ còn là la hét.
Tuy nhiên, Lãnh Như Tuyết lại bị hành động của nàng làm cho bật cười, hắn cũng bất chấp bộ dạng hoàng mang không biết làm gì của Ưu Vô Song, đưa tay bất chấp sự vùng vẫy của nàng, một lần nữa kéo nàng vào lòng.
Cúi đầu áp sát tai nàng, dung ngữ khí cực kì ám muội nói: ”Nữ nhân, nàng bây giờ mới e thẹn thì đã muộn rồi, những gì nên thấy ta đã thấy hết!”
Ưu Vô Song nhất thời vừa thẹn vừa ngượng, và kì lạ là nàng không phẫn nộ như trong tưởng tượng, mà này trong lòng nàng ngoài e thẹn chỉ còn hoang mang.
Nàng bị Lãnh Như Tuyết ôm vào lòng, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, sự ấm áp của cơ thể hắn làm nàng kinh hoàng, nàng vô thức đẩy tay Lãnh Như Tuyết ra, vùng vẫy kêu lên: “Ngươi, ngươi buông ta ra!”
Tuy nhiên, vì hai người không mảnh vải che thân, lại là lõa lồ ôm lấy nhau, vốn dĩ không khí đã rất ám muội, nay lại bị sự cựa quậy của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết chỉ thấy máu trong người dâng trào, một luồng nhiệt nóng từ dưới bụng dâng lên, khiến cơ thể hắn bỗng sững lại, đôi tay ôm lấy Ưu Vô Song bất giác khẽ dùng sức, ấn chặt nàng, khàn giọng nói: “Nữ nhân, đừng động đậy.”
Ưu Vô Song không phải là ngốc, vì cơ thể hai người dán chặt vào nhau, nên nàng có thể cảm nhận thấy sự biến hóa của bộ phận nào đó của Lãnh Như Tuyết. Nàng tuy không có trải qua việc giữa nam và nữ nhưng thứ căng cứng chạm phải chân nàng kia, nàng cũng biết thứ đó là gì.
Cho nên, nàng nhất thời giật thót, bất giác ngừng giãy giụa, nằm im trong lòng Lãnh Như Tuyết, không động đậy, chỉ là gương mặt nhỏ, sớm đã đỏ đến mang tai.
Lãnh Nhu Tuyết là một thiếu niên huyết khí phương cương, hắn tuy không phải mới nếm mùi nam hoan nữ ái, nhưng nay cùng người yêu không mảnh che thân ôm lấy nhau, dù hắn có hết sức nhẫn nại, nhưng cũng không nhịn được tim đập nhanh, cơ thể tự khắc cũng biến hóa.
Cảm giác ngón tay chạm vào làn da mềm mại tựa trẻ con của Ưu Vô Song, nếu như không phải hắn đã ăn nàng nhiều lần, sợ nàng sơ kinh nhân sự, cảm thấy không khỏe, hắn thật sự rất muốn nuốt gọn nàng lần nữa!
Nhưng mà, nhìn khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ nhưng không giấu được sự mệt mỏi của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết cuối cùng cũng đành nhẫn nhịn sự dao động trong lòng, chỉ cúi đầu nhẹ nhàng ghi một nụ hôn lên trán Ưu Vô Song, nhu thanh nói: “Xin lỗi”
Ưu Vô Song sững sờ nhìn Lãnh Như Tuyết, nàng nhìn thấy được sự thương tiếc trong mắt hắn, nhất thời, có một luồng chua xót dâng lên, khóe mắt khẽ ướt, một giọt lệ rơi xuống.
Nàng không phải những nữ tử cổ đại, nàng là linh hồn thế kỉ 21, nàng tuy kiên trì muốn dâng lần đầu cho người mình yêu, nhưng nàng không đoạn tình vì trinh tiết, càng không vì mất đi lần đầu mà nhất quyết đòi sống đòi ૮ɦếƭ, hoặc phi quân bất giá.
Chỉ là nhìn thấy bộ dạng khóc thương tâm của nàng, lòng hắn ngoài đâu chỉ còn là thất vọng, hắn biết trong lòng nàng luôn có Tiêu Tịch, nay bản thân có được nàng, nàng có phải vì việc này mà thương tâm?
Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Như Tuyết như co thắt lại, tay ôm lấy Ưu Vô Song bất giác thu chặt them, tuy hắn có được cơ thể nàng, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể yên tâm, bởi vì, hắn không cảm giác được trong lòng nàng có hắn!
Hễ nghĩ tới sau này nàng có thể ròi xa hắn sà vào lòng nam nhân khác, lòng hắn khó chịu như bị dao đâm phải, hắn từng nếm qua sự mĩ lệ của nàng, làm sao có thể buông tay để nàng ra đi?
Nhưng Lãnh Như Tuyết không biết rằng, Ưu Vô Song khóc kì thực chỉ cì ủy khuất mà thôi, kì thực ngay cả nàng cũng không phát hiện, trong lòng nàng đã dần dần thay đổi, lần gặp mặt Tiêu Tịch lần này không còn dao động như lần đầu gặp mặt nữa.
Ngược lại còn Lãnh Như Tuyết thì luôn có thể dễ dàng xé bỏ lớp vỏ ngụy trang của nàng, khiến nàng lúc đối mặt với hắn bất giác hỉ nộ ái ố (PP để là ‘vui giận cười mắng’ nhưng HC thấy để thế này hay hơn)
Những điều này, hai người trong cuộc lại không cảm nhận được, nhưng trong mắt người khác, lại thấy rất rõ rang! Càng không nói người tâm tư thận trọng như Tiêu Tịch.
Cho nên, Tiêu Tịch mới nói những lời đó sau khi biết được Ưu Vô Song trúng phải Vô Sắc Tán.
Bởi vì, y đã cảm nhận được sự thay đổi trong lòng Ưu Vô Song, cũng biết nàng đã sa vào lưới tình.
Nhưng tiếc là, Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết lại mù quáng, không nhìn rõ trái tim mình!
Lãnh Như Tuyết tự khắc biết người mình yêu là Ưu Vô Song, nhưng hắn kì thực không biết lòng Ưu Vô Song kì thực đã vì hắn mà dần dần thay đổi.
Còn Ưu Vô Song lại hoàn toàn không biết tấm lòng mình, nàng hoàn toàn bởi vì tấm kháng cự tuyệt tình tình cảm của Lãnh Như Tuyết, cho nên nàng cho rằng mình không thích, không yêu Lãnh Như Tuyết. Nàng không biết tình yêu vốn là một thứ kì diệu, nàng càng kháng cự thì càng ép bản thân không chịu thừa nhận, nhưng tình yêu đến lúc nàng không hay biết.
Cho nên, lần này, nàng sau khi biết lần đầu tiên của mình đã cho Lãnh Như Tuyết, ngoài ủy khuất, thì lại rất bình tĩnh chấp nhận sự thật.
Không biết qua bao lâu, Ưu Vô Song cuối cùng cũng dừng khóc, nàng co người, cố tình phớt lờ thân hình tiêu chuẩn của Lãnh Như Tuyết, trừng mắt thút thít nói: “Tên sắc lang, Đăng Đồ Tử, ngươi mau trả lại y phục cho ta!”
Lãnh Như Tuyết vốn dĩ trong lòng cực kì thất vọng, nhưng nay thấy Ưu Vô Song ngừng khóc, lại thấy biểu hiện như hờn như oán, khả ái vô cùng của nàng, lòng bất giắc nhẹ nhõm hẳn.
Nàng không trách hắn, không vì hắn đoạt đi thanh bạch của nàng mà oán hận hắn!
Biết thế, lòng Lãnh Như Tuyết nhất thời kích động, không nhịn được cúi đầu hôn lên gò má vì xấu hổ mà đổ ửng của nàng, nói: “Vương phi thân yêu của ta, bổn vương sẽ lấy y phục của nàng đến ngay.”
Ưu Vô Song lại vì câu nói của hắn mà đỏ mặt lần nữa, giận nói: “Ai là vương phi của ngươi! Thất vương gia, ngươi đừng quên, hưu thư cho ta, ta còn cất giữ cẩn thận đấy”
Lãnh Như Tuyết nở nụ cười gian tà, cánh tay bắt đầu chuyển động trên chiếc eo thon của nàng, cười đáp: “Nàng dung là con mèo nhỏ đầy móng vuốt sắc bén, nay nàng đã là người của bổn vương, không lẽ nàng không chịu nhận sao? Việc này không do nàng quyết định! Đợi sau khi chúng ta ra ngoài, ta sẽ xin ý chỉ phụ hoàng, tổ chức một hôn lễ phong quang cho nàng, thế nào?”
Cơ thể Ưu Vô Song vì sự vuốt ve của Lãnh Như Tuyết mà khẽ sững lại, một tay che trước иgự¢, một tay không khách sao mà hất bỏ cánh tay đang chuyển động trên eo nàng: “Ai nói ta sẽ gả cho ngươi? Ưu Vô Song ta không thèm cùng nữ nhân khác dùng chung một nam nhân! Cho dù ngươi có được lần đầu của ta thì sao chứ? Ai quy định lên giường thì nhất định gả? Ta không thèm!”
Lãnh Như Tuyết nghe thấy vậy, đầu tiên là sửng sốt, rất nhanh đã nở nụ cười, hắn lật nhanh người lại, đè cơ thể nhỏ nhắn của Ưu Vô Song dưới người, trấn áp nàng: “Vương phi thân yêu của ta, nàng vì bổn vương mà ghen sao? Nàng yên tâm, đã có nàng bổn vương sao còn ᴆụng đến những nữ tử khác?”
Dứt lời Lãnh Như Tuyết cúi đầu hôn lên chiếc cổ thon trắng của nàng, động tác cực kì ôn nhu, ngón tay lưu luyến chuyển động trên cơ thể Ưu Vô Song.
Đối diện với sự khinh bạc của Lãnh Như Tuyết, lòng Ưu Vô Song thầm hận, nhưng cơ thể lại bất giác khẽ run lên, một cảm giác dao động kì lạ đang dâng lên trong thâm tâm nàng, cảm giác ấy vừa khiến nàng sợ hãi vừa có chút mong đợi.
Tuy nhiên, trong lúc Ưu Vô Song không còn nhin được nữa, cựa quậy định đẩy hắn ra thì đột nhiên Lãnh Như Tuyết nắm lấy tay nàng nói: “Đừng cử động, nàng xem, đây là gì?”
Ưu Vô Song cho rằng Lãnh Như Tuyết cố ý lừa nàng, đang định tiếp tục vùng vẫy, thì Lãnh Như Tuyết đột ngột buông nàng ra, ngồi dậy.
Ưu Vô Song bất giác đối mặt với cơ thể lõa lồ, săn chắc của Lãnh Như Tuyết, bất giác hai tay che mắt, hét lên: “Tên sắc lang ૮ɦếƭ tiệt, mau mặc y phục vào!”
Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng hai tay che mắt, ngại ngùng e thẹn của Ưu Vô Song, bất giác mỉm cười, tiểu nữ nhân này, sao mà lại dễ dàng xấu hổ vậy chứ?
Nhìn Ưu Vô Song hai tay che chặt mắt, ắt hẳn hắn không mặc y phục vào thì không chịu buông ra, Lãnh Như Tuyết chỉ còn cách bước xuống giường.
Nhặt chiếc áo bào của mình ở dưới đất mặc vào, sau đó thuận tay nhặt chiếc áo khoác không biết từ bao giờ rớt xuống đất khoác vào cho Ưu Vô Song, nói: “Được rồi, vương phi thân yêu của ta, chúng ta ngay cả việc thân mật hơn cũng đã làm qua, nàng còn xấu hổ gì?”
Ưu Vô Song cảm nhận được sự tồn tại của áo khoác, mới buông hai tay, căm giận nhìn Lãnh Như Tuyết, sau đó đẩy hắn ra, nói: “Đều là tại ngươi, làm gì mà không mặc y phục mà đột nhiên ngồi dậy? Ngươi muốn hại ta mọc châm nhãn sao?”
Châm nhãn? Đó là thứ gì? Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời của Ưu Vô Song, bất giác sững sờ, nhưng mà hắn nhìn thấy bộ dạng tức giận của Ưu Vô Song, biết là nàng đang giận, cho nên cũng không hỏi rõ, mà chỉ kéo lấy tay Ưu Vô Song, nói: “Song Nhi, nàng qua đây….”
Song Nhi? Cơ thể Ưu Vô Song bất giác nổi đầy da gà, vội hất bỏ tay Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “Đừng gọi ta là Song Nhi!”
Tuy nhiên, Lãnh Như Tuyết không quan tâm, mà chỉ chỉ vào bề mặt chiếc giường ngọc nói: “Song Nhi, nàng xem, đây là gì, có phải là thứ chúng ta đang tìm?”
Nghe thấy hắn lại gọi mình là Song Nhi, Ưu Vô Song đang định kháng nghị nhưng ánh mắt lại bị nơi Lãnh Như Tuyết thu hút.
Thì ra, không biết từ lúc nào, chiếc giường ngọc căn bản không có gì kia, đã xuất hiên một bức đồ án kì lạ.
Nhìn thấy đồ án kì lạ, Ưu Vô Song không thèm đấu khẩu với Lãnh Như Tuyết, vội bước lên xem.
Bức đồ án kì lạ ấy ngay cả Ưu Vô Song cũng nhìn không ra là thứ gì, nhìn một hồi lâu, Ưu Vô Song bất giác có chút nản lòng nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Đây rốt cuộc là cái gì?”
Nhưng nàng lại không thấy Lãnh Như Tuyết trả lời, rất nhanh, nàng phát hiện, Lãnh Như Tuyết tên đáng ghét này căn bản không nhìn bức đồ án, ánh mắt của hắn, chết tiệt đang nhìn chằm chằm vị trí nào đó trên người nàng, đôi mâu đen âm âm thoáng qua tia nhiệt quang.
Ưu Vô Song có chút ngờ hoặc thuận theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn, cái nhìn này, nàng bất nhẫn hét toáng lên, sau đó vội quấn chiếc áo choàng chặt người, nhảy nhanh xuống giường.
Thì ra, nàng khi nãy chỉ lo nhìn bức đồ án trên giường ngọc, áo choàng đã rơi xuống, lộ ra mảng xuân quang trước ngực.
Lãnh Như Tuyết nhìn bộ dạng sợ hãi như thỏ con bị kinh hãi, không còn nhịn được cười nhẽ thành tiếng.
Ưu Vô Song đỏ ửng mặt, quay đầu căm hận nhìn Lãnh Như Tuyết, sau đó vội vội vàng vàng nhặt y phục bị ai đó quăng dưới đất lên mặc vào.
Nàng không thể chỉ khoác một chiếc áo choàng đối diện tên nam nhân chết tiệt này, bởi vì như vậy thực sự quá nguy hiểm!
Những việc phát sinh lúc trước là do nàng thần trí bất minh, ăn phải thứ quả không rõ lai lịch mà ra, nhưng nay, nàng đã thanh tỉnh, không thể tiếp tục dễ dãi cho con sắc lang này nữa!
Chính trong lúc Ưu Vô Song vội vàng mặc y phục, Lãnh Như Tuyết cũng nhàn nhã bước xuống giường, nhặt y phục dưới đất mặc vào.
Cho đến khi mặc xong toàn bộ y phục, Ưu Vô Song mới căm giận ném chiếc áo choàng xuống đất, sau đó không thèm nhìn Lãnh Như Tuyết, một lần nữa leo lên giường, nghiên cứu bức đồ án kì lạ kia.
Lãnh Như Tuyết cũng mặc xong y phục, đi đến, hắn chăm chú nhìn bức đồ án, phảng phất như trầm tư gì đó, đột nhiên, ánh mắt của hắn rơi trên chấm đỏ tươi chính giữa bức đồ án.
Nếu như hắn đoán không nhầm, thì chấm đỏ đó chính là trinh nữ chi huyết của Ưu Vô Song, nhưng tại sao đồ án đó có vẻ như đang hiện rõ do trinh nữ chi huyết đó?
Không lẽ, chính vì chút lạc hồng đó cho nên chiếc giường ngọc mới xuất hiện bức đồ án kì dị?
Tuy nhiên, lúc này, Ưu Vô Song cũng chú ý đến chấm đỏ chính giữa bức đồ án, nhìn thấy chấm đỏ ấy, mặt nàng bất giác khẽ nóng ran, nhưng mà, rất nhanh sự chú ý của nàng đã bị chấm đỏ thu hút.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng sờ vào chấm đỏ, chấm đỏ ấy là điểm nhô lên, không giống như những đồ án thường, chỉ bình phẳng.
Chạm vào điểm nhô lên ấy, Ưu Vô Song bất giác nhẹ nhàng nhấn xuống.
Tuy nhiên, theo sau việc nàng nhấn xuống, đột nhiên ‘đùng’ một tiếng vang lớn, chiếc giường ngọc còn yên lành trong phút chốc bỗng nứt ra một lối vào, Ưu Vô Song đang quỳ trên giường, trong lúc nàng còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị rơi xuống dưới.
May thay, Lãnh Như Tuyết khi nãy đứng bên giường ngọc, hắn mắt lẹ tay nhanh, giữ chặt Ưu Vô Song, nhẹ nhàng nhấc nàng, đưa trở lên.
Ưu Vô Song kinh hãi bất định, sắc mặt nàng trắng bệch, nhìn giường ngọc lộ ra một cái động đen sì, nhất thời không nói ra gì.
Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng vỗ nàng một cái, sai đó quay người rút một cây đuốc, kéo tay Ưu Vô Song nói: “Song Nhi, chúng ta đi xem sao, nói không chừng, thứ chúng ta cần ở trong đó!”
Ưu Vô Song qua một lúc sau mới hồi thần, lần này, nàng không hất bỏ tay Lãnh Như Tuyết, mà mặc cho hắn kéo lấy tay nàng, bởi vì sự ấm áp từ bàn tay hắn truyền đến khiến nàng cảm thấy an tâm.
Lãnh Như Tuyết kéo lấy tay Ưu Vô Song, một lần nữa đi đến phía trước chiếc giường ngọc, sau đó đưa đuốc nhìn vào động, mượn ánh sáng của đuốc, họ có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc