Thấy thân ảnh Lee ma ma đã rời khỏi, hai a hoàn lôi Eun Jung cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ vì mệnh lệnh của Lee ma ma hai a hoàn ấy mới không dám không động đến Eun Jung, nhưng mà họ không muốn vì nguyên nhân vậy mà cả nhà bị mất mạng.
Vậy nên khi họ thấy Lee ma ma rời đi, liền thả ngay Eun Jung ra theo sau Lee ma ma rời khỏi tẩm phòng.
Eun Jung được tự do, nhanh chóng bò đến bên Lee Sung Min, khóc nói: “Thiếu gia.”
Lee Sung Min vỗ nhẹ vai nàng ta, an ủi nói: “Ổn rồi, ổn rồi, đừng khóc nữa, không phải không có việc gì rồi sao?”
Nói vậy, cậu không an ủi còn tốt, hễ an ủi, Eun Jung càng òa khóc, uất ức khóc lớn hơn, nức nở nói: “Thiếu gia, người sao có thể khinh suất như thế? Bất kể là nô tì đắc tội với Lee ma ma, người cũng không nên coi nhẹ mạng mình, người là vương phi mà, là thiên kim chi thể, nô tì nô tì không đáng để người làm như vậy.”
Lee Sung Min thở nhẹ một tiếng, đôi tay lướt qua mái tóc của Eun Jung, nói: “Eun Jung, ngươi tuy là nô tì, nhưng cũng là người, sao lại không đáng? Ngươi xem, ngoài ngươi ra, bên cạnh ta còn có ai? Ai không khinh thường vương phi ngốc như ta?”
Eun Jung thút thít nói: “Thiếu gia không ngốc, nô tì biết, thiếu gia bây giờ đã khỏi rồi.”
Lee Sung Min khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ vai Eun Jung, nói: “Được rồi, bây giờ ngay thay áo cho ta đi, ta sắp bị lạnh chết rồi đây! Hôm nay, thiếu gia và ngươi như nhau rồi, có lẽ còn thấp hèn hơn ngươi một bậc nữa, bây giờ ta đã là thô sứ a hoàn rồi!”
Eun Jung “a” một tiếng, nhanh chóng lui rời lòng Lee Sung Min, lau vội nước mắt, tay chân bấn loạn lấy y phục cho cậu.
Qua một hồi lâu, Eun Jung quái lạ nhìn Lee Sung Min, nói: “Thiếu gia, nô tì đi lấy nước cho người rửa mặt.”
Lee Sung Min sờ sờ mặt mình mới nhớ là vì lãnh cung không có nước nóng, cho nên, hôm qua vì lạnh nên cậu chỉ lau sơ mặt rồi ngủ, nhớ lại những vết dơ trên mặt còn chưa lau, khó trách lão yêu bà nói cậu xấu xí!
Rất nhanh, Eun Jung đã đem đến thau nước sạch, Lee Sung Min vừa định đưa tay lấy khăn lông rửa mặt thì đột nhiên dừng lại.
Eun Jung thấy cậu đột nhiên khựng lại, bất giác có chút nghi hoặc: “Thiếu gia, người sao vậy?”
Cậu buông khăn xuống và nói: “Ta không rửa, cứ như thế này được rồi.”
Eun Jung nhìn khuôn mặt đầy bụi dơ của Lee Sung Min, bất giác cảm thấy kì lạ hỏi: “Thiếu gia, bộ dạng người như vậy ra ngoài sẽ bị người ta cười đấy!”
Lee Sung Min cười nói: “Nếu như ta như vậy, Eun Jung, ngươi nghĩ xem, tên yêu nghiệt quý vương gia ấy trong phủ ngoài vương phi như ta, hắn còn bao nhiêu nữ nhân nữa? Bây giờ thất sủng, nếu bị họ biết thiếu gia ngươi xinh đẹp như vậy, họ sẽ thế nào?”
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Eun Jung sửng sốt: “Thiếu gia, việc này nô tì chưa nghĩ qua.”
Cậu cười nhẹ, vỗ vai Eun Jung, nói: “Vậy ngươi từ từ nghĩ đi nhé! Được rồi, ta phải đi thôi, nếu không lão yêu bà ấy không phải sẽ có cơ hội để phát uy nữa.”
Dứt lời, Lee Sung Min không để tâm đến Eun Jung đang lặng người tại chỗ, quay người bước ra ngoài.
Khuôn viên.
Khi Lee Sung Min theo Lee ma ma đến khuôn viên, đã có năm sáu thô sứ a hoàn thân mặc vải thô ráp đứng đợi tại đó.
Trong đó có một nữ nhân trông như quản sự ma ma, khi thấy Lee ma ma liền vội vàng nghênh đón, trước là liếc Lee Sung Min một cái, ánh mắt thoáng qua tia khinh bỉ, sau đó tươi cười nói với Lee ma ma: “Y da, Lee quản gia, việc đưa người mới đến sao có thể làm phiền người? Chỉ cần người nói một tiếng, lão nô tự đi là được.”
Lee ma ma mặt cười nhưng lòng không cười gật đầu nói: “quản sự ma ma, người mới này giao cho ngươi!”
Nói xong bà ta lạnh lùng quay lại nhìn Lee Sung Min, ánh mắt tràn đầy mưu mô, nhưng tiếc là, Lee Sung Min giờ đây đang hưng phấn dò xét xung quanh, vốn không thấy ánh mắt của Lee ma ma.
Lee ma ma thấy Lee Sung Min vốn không lưu tâm đến bà ta, liền nói với quản sự ma ma kia: “Người mới không biết quy củ, ngươi hãy dạy dỗ cẩn thận biết chưa?”
Quản sự ma ma trên mặt lộ ra thần sắc đã biết rồi, gật gật đầu.
Lee ma ma thấy quản sự ma ma đã hiểu ý bà ta, cũng không thèm ở lại lâu, nhìn cũng không nhìn Lee Sung Min quay người bước khỏi khuôn viên.
Còn Lee Sung Min hồn nhiên không biết mình đã bị rơi vào mưu kế của Lee ma ma, cậu hưng phấn dò xét cảnh sắc xung quanh, đặc biết là mảng hoa sắc đỏ ở không xa.
Nhanh chóng, một tiếng “hừ” tức giận ngắt quãng hứng thú thưởng hoa của cậu: “Người mới đến kia, còn không qua đến đây?”
Lee Sung Min quay người lại, nhìn người phụ nữ ( hồi xưa phụ nữ là chỉ ng` đã có chồng) có chút nghi hoặc hỏi: “Việc gì? Ngươi đang gọi ta sao?”
Nghe thấy lời của Lee Sung Min, các thô sứ a hoàn đứng cạnh nhịn không được che miệng cười, còn quản sự ma ma kia tức đến cơ thể căng thịt run lên, bởi vì, bà ta quản lí khuôn viên này bao năm, trước giờ chưa từng có thô sứ a hoàn nào dám không để bà ta trong mắt.
Giờ đây, mặt bà ta trầm xuống: “Ta bất kể ngươi có thân phận gì, chỉ cần ngươi đã đến khuôn viên này thì phải ngoan ngoãn mà làm việc, nếu không, ngươi đừng mong yên thân!”
Nói xong, quản sự ma ma không đợi Lee Sung Min nói gì, cười lạnh một tiếng, phân phó: “ Ji Yeon, hôm nay ngươi và cậu ta phụ trách mảng này, còn những người khác phải làm gì thì cứ làm đó.”
Lee Sung Min nhìn người thô sứ a hoàn cúi đầu tên Ji Yeon kia, lời của quản sự ma ma, cậu nghe không hiểu ý, nhưng nhìn những a hoàn vẻ mặt thoát nạn xung quanh, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác bất an, chắc chắn đó không phải là việc tốt gì.
Quả nhiên, quản sự ma ma cười lạnh, nói: “Trước trưa hôm nay, nếu như các ngươi không tưới hết mảng Liên Đường này, các ngươi không được ăn cơm trưa.”
Dứt lời, quản sự ma ma không đợi Lee Sung Min phản ứng lại, liền quay thân hình béo ịch rời khỏi.
Sau khi quản sự ma ma rời đi, các thô sứ a hoàn khác cũng nối tiếp rời khỏi, chỉ còn lại thô sứ a hoàn tên Ji Yeon và Lee Sung Min.
Lee Sung Min ngước nhìn mảng hoa đỏ chói ấy, cảm giác bất an trong lòng càng trỗi dây kịch liệt, cậu dùng tay nhẹ nhàng nắm tay tay áo của Ji Yeon, trong lòng thấp thoáng hy vọng, hỏi: “Này, lão bà mập mạp đó không phải nói mảng lớn này chứ?”
Lời nói của Ji Yeon đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng của cậu, chỉ thấy Ji Yeon ngước đầu, sắc thái mai mục trả lời: “Đúng là mảng này, ngươi tốt nhất nhanh lên nếu không không được ăn trưa thì chiều nay càng không có sức lực đấy!”
Dứt lời, Ji Yeon không thèm để ý đến Lee Sung Min, quay người đi về hướng mảng hoa đỏ chói.
Lee Sung Min mở to mắt nhìn mảnh lớn không thấy được đỉnh của biển hoa kia, một khu lớn như vậy, chỉ hai người họ đừng nói là tới trưa, dù tới ngày mai cũng chưa xong, mụ yêu bà chết tiệt kia, rõ ràng là mượn tay mụ mập kia hãm hại mình mà.
Thấy Ji Yeon đã bước khá xa, Lee Sung Min vội đuổi theo, kéo lấy tay áo Ji Yeon, lớn tiếng nói: “Mỗi ngày ngươi đều làm như thế sao?”
Ánh mắt Ji Yeon thoáng tia đau khổ, bi thống cười một tiếng, nói: “Ta vốn là a hoàn thân cận của Kim thị nhân, bởi vì đắc tội với Kim thị nhân, cho nên bị đuổi đến đây, trở thành thô sứ a hoàn, quản sự ma ma nhận được ích lợi từ Kim thị nhân, đương nhiên không để ta yên ổn, trong khuôn viên, lời nói của quản sự ma ma là thánh chỉ, nếu như không nghe theo, bà ta càng khiến người khác khó sống, ta không như vậy còn biết làm sao?”
Nói đến đây, Ji Yeon giựt tay áo mình khỏi tay Lee Sung Min, mặt không chút cảm xúc nói với cậu: Ta khuyên ngươi hãy mau mà làm việc, không thôi khi đến giờ, quản sự ma ma nhất định sẽ làm khó ngươi!”
Lời của Ji Yeon khiến lòng Lee Sung Min càng phẫn nộ, đây căn bản không phải là làm việc, quản sự ma ma kia làm vậy không phải là bức chết người.
Không, cậu tuyệt đối không chịu khuất phục, còn nữa, cơ thể yếu đuối này của cậu căn bản chịu không nổi, vả lại, từ nhỏ đến lớn, nửa thùng nước cậu còn chưa từng khiêng qua, bây giờ bắt cậu gánh nước? Đùa gì chứ!
Nghĩ vậy, Lee Sung Min lần nữa đưa tay kéo Ji Yeon lại, nói: “Đừng đi! Mụ mập ấy căn bản là đang làm khó chúng ta, hứ, hôm nay chúng ta không tưới xem mụ ta làm gì được chúng ta?”
Ji Yeon nghe thấy lời nói của cậu bất giác cười nhạo nói: “Ta khuyên ngươi đừng phí sức lực, khi ta mới đến đây cũng như ngươi, nhưng ngươi biết kết cục như thế nào không?”
Dứt lời, Ji Yeon đột nhiên kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay đầy thương tích, chỉ thấy cánh tay trắng đầy những vết thương rõ ràng là bị vật nóng phỏng phải. Hơn nữa đã lưu lại vết sẹo mãi không thể phai.
Lee Sung Min còn chưa kịp lộ vẻ kinh ngạc thì bên tai truyền lại một âm thanh nghiêm nghị: “Các ngươi ở đây làm gì? Còn không mau làm việc?”
Lee Sung Min và Ji Yeon bị tiếng nói này dọa giật mình, cùng quay đầu lại, chỉ thấy quản sự ma ma đem theo hai thô sứ a hoàn, đang đứng cách đó không xa, cả mặt tràn đầy phẫn nộ nhìn cậu và Ji Yeon.
Ji Yeon dường như rất sợ quản sự ma ma, khi thấy mụ ta đến, vội đẩy Lee Sung Min ra, cúi đầu bước đến bên chiếc thùng gỗ.
Lee Sung Min đâu để nàng ta đi, chỉ thấy nàng ta mới đi một bước, cậu liền nắm lấy y phục Ji Yeon, lớn tiếng nói: “Đừng đi! Việc này vốn là mọi người cùng làm, nhưng chỉ phân công cho hai chúng ta? Mụ ta ức hiếp người quá đáng!”
Ji Yeon nghe thấy Lee Sung Min nói thế, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cậu cứ như là thấy quái vật, nhất thời quên cả đẩy cậu ra.
Còn quản sự ma ma nghe thấy lời cậu, tức đến run cả người, phẫn nộ chỉ vào cậu mà hét: “Tiểu thối tử, ngươi giỏi lắm! Lão nương hôm nay không cho ngươi biết tay, ngươi còn xem thường? Hôm nay, lão nương sẽ cho ngươi biết thế nào là ức hiếp người quá đáng!”
Ji Yeon bị dọa đến giật cả mình, chân mềm nhũn, “thình thịch” quỳ dưới đất, cầu xin quản sự ma ma: “Ma ma, cậu ta là người mới, không biết quy tắc, người đại lượng hải hà tha cho cậu ấy đi, nếu không hôm nay nô tì thay cậu ấy tưới hết chỗ Liên Đường này.”
Đối diện với cầu xin của Ji Yeon, quản sự ma ma căn bản không quan tâm, mụ ta nhìn người đang quỳ dưới đất cười lạnh một tiếng, không đợi Ji Yeon nói hết đã nói: “Ngươi im miệng cho ta! Ngươi là thứ gì? Ở đây đến phiên ngươi nói chuyện?”
Ji Yeon thấy cầu tình không thành, vội lén lén kéo góc áo Lee Sung Min, sợ hãi nói: “Ngươi mau xin lỗi ma ma đi, nhanh lên!”
Tuy nhiên, Lee Sung Min không thèm để ý hành động của Ji Yeon, mắt trừng trừng tức giận nhìn quản sự ma ma, cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi? Mụ ta là cái thá gì? Muốn ta xin lỗi mụ? Ta sợ ta quỳ xuống, mụ ta không dám nhận, sẽ tổn thọ mụ ta đấy!”
Cậu vốn là một cảnh sát tính tình bộc trực, thường ngày xem thường nhất loại hồ giả uy hổ, tiểu nhân kiêu căng ác độc, hôm nay, quản sự ma ma gây khó dễ cho cậu như vậy và còn định dùng tư hình với cậu, nếu cậu không cho mụ ta biết mặt thì còn đâu là thiên lí nữa!
Nghĩ tới các vết đánh ngang dọc lẫn lộn, khiến người khác kinh sợ của Ji Yeon, lòng cậu như bị cơn lửa nóng thiêu đốt.
Quản sự ma ma thấy Lee Sung Min mặt không chút sợ hãi, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, nhưng mụ ta rất nhanh định tâm lại, Lee Sung Min là người Lee ma ma bảo mụ ta xử lí, chắc chắn không có bối cảnh gì, chẳng qua chỉ là một a hoàn không sợ chết thôi!
Nghĩ vậy, quản sự ma ma cười lạnh một tiếng, lớn bước đi đến trước mặt Lee Sung Min, giơ tay lên cao giáng xuống mặt cậu.
Ji Yeon che mặt không nỡ nhìn thấy cảnh ấy, nếu như thái độ vủa Lee Sung Min cứng đầu như vậy, nhất định sẽ bị Lee ma ma đánh một trận nhừ tử như nàng ta lúc trước.