Vương Phi Của Bạo Vương - Chương 01

Tác giả: Nhược Nhi Phi Phi

Tại tòa nhà của thành phố Seoul, một người con trai đứng trên lan can của đỉnh tòa nhà dõi theo các đội cảnh sát ngày càng tiến đến gần mình: “Các người đừng qua đây! Nếu các người tiến đến gần bước nữa là tôi nhảy xuống đó!”
Quần chúng bị dọa không dám tiến thêm bước nào vô vọng nhìn về phía cấp trên——đội trưởng.
Đội trưởng là một người tuổi ngoài ba mươi với nước da ngăm đen và cái bụng hơi to, phút chốc chỉ thấy trên mặt ông ấy toát lên vẻ uy nghiêm nhìn người trợ lí đứng cạnh mình và quát: “Lee Sung Min đâu rồi? Sao còn chưa đến?”
Cậu trợ lí trẻ vô cớ bị đội trưởng quát một hơi, sợ đến suýt chút nữa đứng không vững, thật không dễ để hoàn hồn, cậu ta nuốt vội nước bọt: “Đội trưởng, đã thông báo với sư ca rồi, chắc là hyung ấy đang trên đường đến.”
Đội trưởng không hài lòng hừ một tiếng, cúi nhìn chiếc đồng hồ trổ kim cương của mình, lãnh đạm nói: “Còn mười phút, nếu cậu ta không đến tiền thưởng tháng này trừ hết!”
Giọng nói của đội trưởng vừa dứt, từ cầu thang của tòa nhà liền xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ trang phục thời thượng trên người với mái tóc bồng bềnh cùng gương mặt tuấn tú nhưng cũng vô cùng đáng yêu.
Cậu là chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh của thành phố Seoul, vừa mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố Seoul——Lee Sung Min.
Lee Sung Min liếc đội trưởng với ánh mắt tràn đầy hận ý, đôi môi đỏ thắm cong lên theo một đường quyến rũ: Tên bụng to ૮ɦếƭ tiệt! Ngươi tưởng rằng những lời nói lúc nãy ta không nghe thấy sao? Nói gì mà nếu tới trễ sẽ trừ tiền thưởng? Hừ, tiền của ông đây đây dễ trừ lắm à? Chắc là ngươi trừ đến thích rồi à?
Nghĩ đến tháng trước bị tên bụng to này trừ hết một nửa tiền thưởng, Lee Sung Min trong lòng tức đến mức muốn ói ra máu.
Lời thừa nói ít thôi, Lee Sung Min vuốt lại mấy lọn tóc xoăn , khuôn mặt tinh khôi hiện lên nụ cười chuyên nghiệp, mang đôi giầy hàng hiệu cộp cộp cộp tiến đến gần người con trai đang đứng trên lan can của toàn nhà.
Người con trai đó thấy Lee Sung Min ngày càng bước đến gần thì ngay lập tức lớn giọng hét: “Cậu đừng qua đây, qua đây, tôi sẽ nhảy xuống ngay!”
Lee Sung Min cười nhếc mép, sao ai cũng vậy nhỉ? Nếu muốn chết sao không tìm một nơi thanh tịnh, hà tất cứ làm phiền người khác?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cậu ấy cũng không dám nói ra, vì nếu vạn nhất tên thần kinh ấy nhảy thật thì chén cơm cũng bị đập bể mất.
Lee Sung Min thoát khỏi những ý nghĩ trong lòng trên mặt hiện lên một nụ cười vô hại nói với tên con trai thần kinh kia: “Này! Anh chàng đẹp trai sao anh lại nghĩ không thông như thế? Tôi không đến để ngăn cản đâu, nhưng có thể cho tôi biết nguyên nhân chứ?”
Tên thần kinh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lee Sung Min bất tri giác nuốt vội nước bọt: “Tôi bị thất tình.”
Lee Sung Min vừa nghe, lòng bùng lên ngọn lửa! Ôi trời! Đây là đạo lí gì vậy nè? Thất có một mối tình mà đòi sống đòi chết làm cho cả nhóm cảnh sát bận bịu vì họ, rốt cuộc có còn để người khác sống không hả?
Lee Sung Min cố kiềm chế cơn giận trong lòng vẫn dịu dàng hỏi: “Thất tình? Anh đẹp trai thế người nào không có mắt nhìn vậy? Nếu tôi có người bạn trai như anh còn mong gì hơn nữa!”
Ánh mắt của tên thần kinh chợt léo lên tia mê muội nhìn chằm chằm nụ cười trên khuôn mặt Lee Sung Min, một lần nữa nuốt nước bọt, nói:
“ Cậu? Cậu thật sự đồng ý làm người yêu của tôi?”
“Tôi rất muốn làm người yêu của anh nhưng tiếc quá tôi đã có bạn trai rồi, không phải anh đã muốn tự vẫn rồi còn cần bạn gái làm gì?”
Tên thần kinh khi nghe thấy “Tôi rất muốn làm người yêu của anh” đôi mắt sáng hẳn nhưng “tôi đã có bạn trai” lại thất vọng tột cùng, hắn nhìn Lee Sung Min :
“ Nếu cậu chịu làm người yêu của tôi, tôi sẽ không chết nữa!”Lee Sung Min nghe thấy lời tên thần kinh suýt chút nữa đứng không vững, từ sau lưng vọng lại vài tiếng cười của các đồng nghiệp.
Lee Sung Min tức giận quay lại liếc bọn đồng nghiệp đang cười lén sau lưng, đặc biệt là tên đội trưởng, Lee Sung Min liếc thêm vài cái chỉ mong là trên người hắn có thể thủng vài cái lỗ.
Nhưng tiếc thay, ông trời cho Lee Sung Min được như ý nguyện, tên bụng to ấy vẫn đứng đó cười đắc chí.“Tên bụng to đáng hận kia! Chỉ cần một ngày ta đây chưa chết ngươi sẽ không xong với ta đâu.”
Lee Sung Min hừ một tiếng, từ từ tiến lại phía tên thần kinh, trên mặt xuất hiện nụ cười chết người:
” Anh nói thật sao?”Tên thần kinh nhìn Lee Sung Min đến mê muội thiếu chút nữa là chảy cả nước bọt, nhìn Lee Sung Min ngày càng đến gần mà không hề ngăn cản, chỉ cố hết sức gật đầu.
Một bước, hai bước, ba bước, trong chốc lát đã đến gần tên thần kinh, trong lòng Lee Sung Min cười như nở hoa: mình biết mà, thành công, thành công rồi! Ha ha!Quá vui mừng, Lee Sung Min không hề nhận thấy ánh mắt của tên ấy xuất hiện tia hận ý, lúc Lee Sung Min vừa bước đến gần tên thần kinh thì sau lưng vọng lại tiếng của bụng to:
” Cẩn thận!”
Cẩn thận? Lee Sung Min có chút nghi hoặc quay lại nhìn bụng to, chỉ thấy tên bụng to giận dữ trợn mắt nhìn người sau lưng mình, Lee Sung Min quay nhanh về phía bụng to nhìn, đối diện Lee Sung Min lúc ấy là đôi mắt tràn đầy oán hận!
Trong lòng thoáng xuất hiện linh cảm bất an, Lee Sung Min vội lùi lại, nhưng đã quá muộn, tên thần kinh ôm lấy Lee Sung Min, hét lên một cách điên rồ:” Lee Sung Min, cậu gạt tôi, cậu sẽ phải chết cùng tôi.”
Trong tiếng la hét của mọi người và vòng tay của tên thần kinh, lao xuống tòa nhà.
Lee Sung Min chỉ cảm nhận được gió đang vù vù thổi bên tai: cứu với, mình không muốn chết tí nào! Khi nãy chỉ trù tên bụng to một câu thôi, ông trời có cần phải trừng phạt vậy không?
Trời xanh vô tình, không nghe thấy lời than của Lee Sung Min, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, Lee Sung Min cảm thấy xung quanh tối om, mất dần tri giác.
Lee Sung Min cảm thấy đầu như bị xe đụng phải, đau đến mức muốn kêu gào.A! Cái tên thần kinh đáng ghét kia, ta quyết không tha cho ngươi!
Lee Sung Min rủa thầm, cố gắng mở mắt ra. Đỏ, xung quanh toàn màu đỏ, màu đỏ, ngay cả tấm rèm dài rũ xuống đất, chiếc áo lông, và chữ hỷ màu đỏ đậm gai mắt dán khắp căn phòng. Và cách giường không xa là chiếc bàn tròn cổ sắc cổ hương (nói chung là đồ cổ ý mà) bên trên để hai cây nến vừa to vừa đỏ!
Đây là nơi nào vậy? Không phải mình bị thương rồi sao? Rõ ràng là cùng tên thần kinh kia ngã xuống từ tòa nhà mà cho dù không chết cũng phải trong bệnh viện chứ? Sao lại ở đây? Không lẽ bệnh viện bố trí phòng bệnh giống như phòng của cổ nhân?
Khoan đã! Cổ nhân! Từ ấy đột ngột xuất hiện trong đầu Lee Sung Min, mọi thứ ở đây xem ra đều rất cổ xưa, ngay cả ngôi nhà cũng dùng gỗ để xây nên.Rốt cuộc đây là chuyện vậy? Lee Sung Min cúi đầu suy tư, trước mắt cậu vẫn là màu đỏ, cậu đang mặc bộ trang phục màu đỏ, lúc trước, từng thấy trên tivi các tân nương xưa mặc bộ xiêm y như vậy. Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Lee Sung Min: xuyên không!
Lee Sung Min tuy không phải là ngoan hiền như lời đồn của người khác, nhưng thỉnh thoảng cũng xem xuyên không, và chỉ luôn cười căn bản không tin cài gì xuyên không, cậu luôn cho rằng đều là do tác giả hư cấu mà thành.
Mà giờ đây, sự thất đã rõ ràng trước mắt, cậu thật sự khóc không ra nước mắt!
Vẫn chưa đủ thời gian để Lee Sung Min thích nghi với hoàn cảnh hiện tại, ngoài cửa đã vọng lại tiếng bước chân, tiếp đó, cửa đã bị đẩy ra.
“Yoo Ra, xin lỗi để nàng phải đợi lâu! Bổn vương đến rồi đây!” giọng nói mang chút vị say, theo hướng tiếng âm thanh vừa dứt, một người nam nhân trẻ với áo bào đỏ xuất hiện trước mắt Lee Sung Min.
Thấy có người, Lee Sung Min vội vàng rời khỏi giường bước đến trước mặt người nam nhân ấy, vừa định hỏi chuyện gì đang xảy ra thì chưa kịp định thần, áo đã bị tên nam nhân ấy túm chặt, âm thanh đầy phẫn nộ truyền lại:“ Sao lại là tên ngu ngốc nhà ngươi? Yoo Ra đâu?”
Mở to đôi mắt nhìn người nam nhân trước mặt mình, trong ánh nến mờ ảo, cậu nhìn không rõ dung mạo của hắn nhưng lại cảm nhận được sự tức giận của hắn.
Vừa định mở lời, chưa kịp gì, Lee Sung Min đã cảm thấy mình như cánh diều bị đứt dây, giống búp bê rách bị người khác vứt đi không chút thương tiếc, sau đó đụng phải bức tường kiên cố và ngã xuống nền đất lạnh băng.
Căm phẫn nhìn người nam nhân trước mặt mình:” Ngươi làm gì vậy? Tên nam nhân không biết xấu hổ kia, sao ngươi có thể ra tay đánh người khác như vậy?”
“Người khác?” Tên nam nhân ấy vẫn không có chút lòng tự trách, mà ngược lại còn nhanh bước đến trước mặt Lee Sung Min, siết chặt lấy cổ Lee Sung Min, cười lãnh đạm:”Nhà ngươi hôm nay biết ăn nói nhỉ? Thường ngày không phải chỉ khóc thôi sao?”
Lee Sung Min bị siết đến thở không nổi, đôi tay vô thức đánh mạnh người nam nhân trước mặt mình, căm phẫn uất ức:“Tên thối tha, ngươi mau thả ta ra, không lẽ ngươi định mưu sát ta, thả ra?”
“Chát” Chưa kịp nói hết lời, trên mặt đã bị một bàn tay tát mạnh, Lee Sung Min lúc này chỉ còn cảm thấy trên mặt rát – rất rát, vị máu đảm đạm dần xuất hiện nơi khóe miệng.
Tên đáng chết này dám đánh cậu? Ngay cả ba mẹ còn chưa đánh qua mình, không biết ở đâu xuất hiện tên nam nhân này và còn ngang nhiên đánh cậu.
Trừng trừng nhìn người nam nhân đang giấu mặt trong bóng tối, đôi mắt bừng lên tia nộ hỏa!
Cậu đột nhiên giương tay cao, dùng hết tốc độ vốn có của mình, lao về hướng tên nam nhân ấy.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, bạt tay căm uất của Lee Sung Min giáng xuống mặt của tên nam nhân ấy chỉ thấy hắn đứng đấy bất động, dường như là thạch hóa.
Lee Sung Min bị cơn giận dữ làm cho loạn trí, cậu giương tay cao lần nữa, giáng về phía người vừa siết lấy cổ mình, cậu là Lee Sung Min, dám đánh cậu? Cậu sẽ cho hắn biết tay.
Tuy nhiên bạt tay của cậu còn chưa hạ lạc (chưa đánh trúng đó mà) đã bị bàn tay như gang thiếc giữ chặt, tiếp đó, Lee Sung Min chỉ cảm thấy bụng bị người khác tặng một cước thật mạnh, cả người bay về phía sau, trọng trọng đụng phải thành giường và bất lực ngã xuống đất.
Lee Sung Min vẫn chưa định thần sau cơn kinh hoàng, trên đầu đã truyền đến một trận đau, tên ác ma ấy đang túm lấy tóc cậu, kéo cậu từ dưới đất dậy, một âm thanh lạnh lẽo đến đáng sợ vọng bên tai:“Tên điên kia, ngươi dám đánh bổn vương? Bổn vương bây giờ sẽ giết ngươi!”
Cậu cảm thấy toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực, cước khi nãy của hắn đá ngay vào bụng của cậu, lục phủ ngũ tạng dường như dịch chuyển cả vị trí, “Ọc” một tiếng, toàn bộ thức ăn trong bụng nôn hết lên người hắn.
“A! Tên điên!” theo sau tiếng quát như sấm vang, Lee Sung Min một lần nữa lại bị hắn xem như rác vứt ra ngoài.
Lần này, Lee Sung Min trọng trọng đâm phải cách cửa rắn chắc, vang lên âm thanh vô cùng lớn, và rồi lần nữa bất lực trượt xuống nền đất lạnh băng.
Lee Sung Min cảm thấy như toàn thân như lìa ra, đau đớn vô cùng, khắp cả người đều đau đến khó tả. Cậu không còn chịu được nữa, xung quanh màn đen xuất hiện và ngất lịm đi trong sự la quát của ác ma.
Mặc cho Lee Sung Min ngất lịm đi, hắn vẫn không nhìn cậu lấy một lần, bước nhanh đến mở mạnh cửa, hàn giọng nói với hai nha hoàn đứng hầu trước cửa:“ Đi gánh thau nước lạnh lại đây.” (hồi xưa xài giếng nên phải gánh nước đó mà ^^)
Hai nha hoàn khi nãy đứng hầu trước tân phòng, sớm đã biết được động tĩnh trong ấy, nay nghe thấy lời phân phó của hắn họ liền đồng thanh kính cẩn đáp: “Vâng Thất vương gia.”
Tên thất vương gia khẽ hừ một tiếng, quay lại tân phòng, hắn thay chiếc áo bào khác và lẳng lặng ngồi trên ghế, dưới ánh sáng mờ ảo của hỷ nến, gương mặt ẩn trong âm ảnh toát lên vẻ phẫn nộ vô biên.
Rất nhanh, hai nha hoàn đã đem đến thau nước lạnh, dưới sự phân phó của tên nam nhân ấy toàn bộ đều được tạt cả lên người ngừơi con trai đang ngất lịm đi —— Lee Sung Min.
Lee Sung Min cảm thấy được cơn lạnh thấu xương, người cậu khẽ run lên vì lạnh, từ từ tỉnh lại trong cơn hôn mê, vừa đau vừa lạnh, mở dần đôi mắt, phải một lúc lâu cậu mới dần hoàn hồn, trong thời tiết giá lạnh này thậm chí hắn có thể cho người tạt nước lên người cậu!
Thấy Lee Sung Min hồi tỉnh, tên nam nhân ấy lộ ra nụ cười tựa hồ ác, hắn đột nhiên đứng dậy, bước đến bên Lee Sung Min, dùng sức nắm chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ của cậu: “Bổn vương hỏi ngươi lần nữa, Lee Yoo Ra giờ ở đâu, tại sao ngươi lại xuất hiện trong tân phòng của bổn vương.”
Cậu nhìn thấy đôi mâu đen tựa như ác ma kia trong lòng không khỏi trỗi dậy nỗi sợ hãi. Dù cơn đau từ chiếc cằm bé nhỏ càng ngày càng đau khiến cậu như muốn ngất đi lần nữa nhưng thiên bẩm không phục hàng, Lee Sung Min càng ra sức chống cự, đôi tay dùng sức đẩy hắn ra xa, căm phẫn vô cùng:
“Ta căn bản không biết nói gì và không biết ngươi, ngươi mau thả ta ra.”
“Được lắm.”
Tên nam nhân ấy vừa nghe thấy lời Lee Sung Min thốt ra, đột ngột buông tay ra khỏi cằm cậu, siết chặt lấy cổ cậu, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng nghĩ ngươi là con trai của Lee thừa tướng thì bổn vương không dám giết ngươi. Bổn vương cho ngươi biết, thứ bổn vương không có chính là nại tâm ( dịch qua tiếng việt mình là nhẫn nại), ngươi tốt nhất nói ra nơi Lee Yoo Ra đang ở, bằng không, bổn vương sẽ giết ngươi ngay tức khắc.
”Cái gì mà bổn vương? Rồi Lee Yoo Ra? Cậu vốn không quen biết, nhìn người nam nhân đang siết chặt lấy cổ mình Lee Sung Min như sắp điên tiết lên.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ác ma đang siết lấy cổ cậu, ép hỏi một người mà cậu không biết kia hắn thật sự là ai? Tại sao sau khi tỉnh lại tất cả trở nên như vậy?
Nhìn bối cảnh ở đây và cách ăn mặc của họ, Lee Sung Min cảm thấy cậu điên thật rồi, không lẽ mọi việc đúng như cậu đã suy đoán, cậu xuyên không rồi ư? Nhưng vấn đề là cậu xuyên không đến nơi nào? Và tên nam nhân trước mặt cậu là ai?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc