Nhìn Lưu Nguyệt vài lần, Hiên Viên Triệt hơi hơi nhướng mày nói : “Ta như thế nào cảm thấy nàng lớn lên rất giống một người.”
Ngày ấy vừa trở về, trong bóng đêm không có xem quá rõ ràng, cũng bởi vì cảm xúc rất kích động, xem nhẹ dung mạo Lưu Nguyệt.
Hai ngày trước ở phòng đấu giá mới gặp, mới đánh giá tinh tế, thế này mới nhìn ra điểm manh mối.
“Giống người khác, chàng không nói nàng giống ta.” Lưu Nguyệt một nhíu mày, trừng mắt Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nhất thời bật cười : “Hẳn là so với nàng vậy .”
“Ai?” Lưu Nguyệt trừng mắt Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nghĩ nghĩ, đang nhìn bên cạnh mặt Lưu Nguyệt, trầm ngâm nói : “Không biết, ta chỉ thấy một bên cạnh mặt, cách cũng xa, bất quá chính là cảm giác hai ngươi có điểm giống.”
Lưu Nguyệt gặp Hiên Viên Triệt cũng không phải trong lòng có ý tưởng gì, thuần túy chính là bởi vì giống mới ra lời ấy, lập tức hồn nhiên không thèm để ý phất phất tay nói : “Chắc là giống nhau thôi.” Người trong thiên hạ giống nhau rất nhiều.
Một bên tựa đầu vào Hiên trong иgự¢ Viên Triệt, trầm giọng nói : “Nhớ cho kĩ, chàng là của ta.”
Nếu chỉ bởi vì giống nàng mà có tâm tư khác thì để xem nàng sẽ thu thập hắn như thế nào.
Bá đạo trong lời nói nhất thời làm cho Hiên Viên Triệt phá lên cười, hảo bá đạo, bất quá, hắn thực thích hương vị này, ba năm cũng chưa cảm giác tư vị này.
Tiểu vương phi của hắn, không hề thay đổi.
Lập tức cũng chỉ chỉ vào Lưu Nguyệt nói : “Nhớ cho kĩ, nàng là của ta.”
Lưu Nguyệt thân thủ cầm ngón tay kia, Hiên Viên Triệt phản thủ (phản : trả lại ; thủ : tay ; mọi người tự hiểu) cầm lấy tay Lưu Nguyệt, đỏ sậm chống lại ngăm đen, hết thảy đều không nói gì.
Bên trong, một mảnh nhu tình mật ý.
Kia không giống, giống ai, sớm đã bay đi đâu mất.
Thời gian bảy ngày nói dài cũng không dài lắm, mà nói ngắn cũng không ngắn lắm .
Hậu Kim quốc khẩn cấp chuẩn bị đại hôn cho Lưu Nguyệt.
Văn võ bá quan nghe nói Hậu Kim quốc chủ cùng thái tử muốn đích thân đi trước chủ trì chúc mừng, tất cả lại hướng tới Phiêu Kỵ tướng quân phủ của Lưu Nguyệt mà lui tới.
Bảo bối gì tốt, quý trọng, hiếm thấy liền dâng lên, như nước chảy mây trôi mà tiến vào Phiêu Kị tướng quân phủ.
Rầm rộ, thực sự giống như ba vị hoàng tử Thiên Thần Quốc năm đó đưa tiền đánh bạc cấp Lưu Nguyệt .
Cực kì dung sủng đầy khí thế, quả thực như mặt trời ban trưa.
Liền ngay cả bên cạnh Trần quốc, Triệu quốc chờ quốc gia, đều nghe được tiếng gió.
Mà ở Hậu Kim quốc ,thời điểm gióng trống khua chiêng vì Lưu
Nguyệt chuẩn bị đại hôn, chỗ tối, Hiên Viên Triệt đã ở gia tăng cước bộ trù bị hết thảy.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Bảy ngày thời gian nhoáng lên một cái mà qua.
Gió xuân quất vào mặt, ngày đại hôn của Lưu Nguyệt đã đến.
Tiếng chiêng trống vang trời, cả mười dặm phố đều bao trùm trong hồng trù (mấy cái trang trí trong ngày cưới á).
Những dải lụa hồng kéo dài liên tiếp từ cửa cung điện đến tận cửa Phiêu Kị tướng quân phủ, kim hồng chói mắt dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ngọc lóa mắt.
Ven đường, vô số bình dân dân chúng từ trong nhà tràn ra, tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ.
Đã sớm nghe nói Phiêu Kị tướng quân của bọn họ tuấn mĩ vô song, tình cờ vừa thấy, hôm nay nhất định phải nhìn cho rõ ràng, xem cho đã mắt.
Chỉ trong một lúc, đầu đường cuối ngõ chỉ thấy toàn đầu người, náo nhiệt vô cùng.
Bái quốc chủ, qua tám cung, ra cửa cung.
Lưu Nguyệt từ trong cung nghênh đón thập thất công chúa lên đại kiệu hoa, đi về Phiêu Kị tướng quân phủ.
Chiêng trống vang trời, Đọi đón dâu đi 1qua mười dặm hồng trù, chậm rãi mà đi.
Chỉ thấy ở giữa đội đón dâu có một cỗ kiệu tám người nâng, tua cớ bay lên, của hồi môn phía sau kéo dài đến vài dặm đường.
Mà đi đầu, Lưu Nguyệt một thân hồng hỉ bào, bên hông buộc đai lưng màu đỏ tươi, mái tóc đen vấn cao trên đỉnh đầu, mấy viên trân châu lớn bằng đầu ngón tay đính trên dải lụa, càng tô thêm vẻ tuấn mĩ vô song của Lưu Nguyệt, bây giờ thật sự giống như thiên tiên, tuyệt thế vô song.
Bị vẻ đẹp như vậy hấp dẫn ánh mắt bao người, vốn cũng không ai truy cứu, nhưng vì cái gì mà trong ngày vui mừng như thế này, chú rể cư nhiên lại chỉ mặc hồng hỉ bào mà không phải màu long trọng nhất – đổ thẫm.
Cưỡi trên một con tuấn mã trắng muốt, không hề có tạp màu, Lưu Nguyệt chậm rãi mà đi. Một tuyết trắng, một phấn hồng, quả thực đẹp đến mức khiến người khác khó thở, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ven đường, chỉ nghe thấy tiếng hút không khí, vô số người trợn tròn mắt.
Đẹp, thiên hạ này sao lại có người đẹp như vậy?
Lưu Nguyệt cưỡi con ngựa cao lớn chậm rãi đi lên phía trước, ánh mắt đảo qua nhìn sắc mặt của mọi người chung quanh, lông mày ngay cả một chút dao động cũng không có.
Ánh mắt đấy, nàng đã sớm quen.
Kéo kéo cương ngựa, Lưu Nguyệt không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười khẽ một chút.
Nhất thời, dân chúng xung quanh không biết trời đất trăng sao gì nữa.
Tay nâng lên một góc hồng bào, trên mặt Lưu Nguyệt hiện lên chút vui vẻ.
Hôm qua, mặc kệ nàng nói như thế nào, Hiên Viên Triệt cũng nhất định không cho nàng mặc hỉ bào đỏ thẫm, không quan tâm là nàng thành thân hay không, cũng không cho mặc.
Hỉ bào đổ thẫm, chỉ có thể mặc trong đại hôn cùng hắn, mặc lúc khác, đừng hòng.
Nghĩ đến vẻ mặt ăn dấm chua của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt lại cảm thấy rất vui.
Không mặc thì không mặc, hỉ bào đỏ thẫm của nàng nhất định để dành cho Hiên Viên Triệt, phấn hồng thì phấn hồng, dù sao cũng đều là hồng, đối với nàng mà nói, không sao cả.
Mà dù có mặc đồ trắng, nàng cũng không phản đối, chỉ sợ Hậu Kim quốc chủ sẽ đánh nàng.
Mang đôi mắt cười chậm rãi đảo qua mọi người, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong đó, Lưu Nguyệt hơi gật gật đầu, rất khó thấy.
Trong đám người, một người khuôn mặt không mấy ấn tượng rời đi trong yên lặng.
Sắc xuân sáng lạn, ánh sáng mặt trời đã biến mất tăm, nóc nhà lợp ngói lưu ly, mọt mảnh lưu quang tràn đầy màu sắc.
Mà lúc này, trong Phiêu Kị tướng quân phủ cũng một mảnh náo nhiệt.
Đèn Ⱡồ₦g đỏ thẫm treo cao, hồng trù đón gió phi múa, toàn bộ Phiêu Kị tướng quân phủ bao trùm trong một màu đỏ như lửa, vui sướng.
Văn võ bá quan của Hậu Kim quốc cùng nhau đến chúc mừng, cơ hồ không thiếu một ai.
Rồi thì một số người có chút ít thân phận, địa vị cùng tiền tài nhưng không phải quan lại của Hậu Kim cũng đăng môn (đến cửa) chúc mừng.
Chỉ trong một lúc, phủ của Lưu Nguyệt đã kín hết chỗ ngồi.
Ở cửa, Vân Triệu một thân trương bào lam nhạt, phe phẩy chiết phiến, khuôn mặt tím bầm, lại vui vẻ ra mặt tiếp đón khắp nơi, cứ như hắn thật sự là huynh trưởng của Lưu Nguyệt vậy.
“Ôi, lão huynh đến đây, mời vào mời vào …”
“A, ha ha, vào trong ngồi, vào trong ngồi…”
“Sao giờ mới đến, chút nữa phải phạt rượu, phạt rượu…”
Thấy Vân Triệu mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tự nhận lấy công việc tiếp đãi khách khứa, trở lại vẻ vui vẻ chu đáo, không hề có sai sót.
Lưu Nguyệt đến đây, bên người cũng chỉ có một mình Đỗ Nhất. Đỗ Nhất lại một thân lạnh như băng, cả ngày nói không đến vài câu, trông cậy hắn tiếp khách cho Lưu Nguyệt, chẳng thá để Vân Triệu làm còn hơn.
Trên mặt cười đến mức muốn méo, trong lòng lại không hề vui vẻ gì.
Hắn không muốn Lưu Nguyệt cưới vợ, không hề muốn.