Vạt áo xanh biếc, như hoà nhập với màu cỏ cây thành một thể, Lưu Nguyệt quỳ trong bụi cỏ, thong thả lạnh lùng nhìn phía trước, là một cao thủ che dấu tung tích đang tiến tới, càng lúc càng gần chỗ nàng.
Trường kiếm trong tay có kịch độc, lưỡi kiếm ẩn hiện ra màu hồng đen, có thể thấy đã phết lên không ít độc dược.
Xem ra những người này đã sớm có chuẩn bị, ở nơi này chờ bọn họ.
Cũng phải, có thể trà trộn vào cấm vệ quận, có thể hợp lực đánh bọn họ xuống vách núi đen, sao không thể phái người giăng bẫy bọn họ ở chốn này, thật là cực kỳ chu đáo chặt chẽ.
Khoé miệng lạnh lùng cười mỉm, Lưu Nguyệt đột nhiên vung tay chế trụ người phía trước, lục y nhân kia không kịp kháng cự, đã bị nhuyễn kiếm xẹt qua cổ họng, không kịp kêu một tiếng nào ngã xuống.
Buông lục y nhân đã ૮ɦếƭ ra, Lưu Nguyệt lại xoay người biến mất trong bụi cỏ.
“Vù vù.” Tiếng gió rất nhỏ vang lên.
Ngân quang chợt loé, tiếng gió khi nãy chợt đứt, chỉ còn máu bắn ra.
“Thần thì, thầm thì.” Trong bụi cỏ, phát ra âm thanh.
Ngân quang chớp động, lục y nhân hai mắt trừng trừng nhìn mũi kiếm xuyên qua yết hầu, trong mắt đầy kinh hãi.
“Kêu không thật tí nào.” Lưu Nguyệt không một tiếng động, làm cái khẩu hình, cười lạnh rút kiếm ra.
(khẩu hình: nói mà không phát ra tiếng, có thể nhìn môi đoán được nội dung.)
Từng chút từng chút một, Lưu Nguyệt như một con độc xà, vô thanh vô tức tới gần con mồi, thời điểm con mồi cứ nghĩ mình là thợ săn, liền bị nàng cắn nuốt vào bụng.
Ngân quang loé lên, một kiếm một mạng, huyết sắc dần phủ lên các bụi cỏ cao bằng người này.
Vạt áo xanh biếc, xuất quỷ nhập thần.
Mười một người, Lưu Nguyệt lau mũi kiếm trên áo tử thi, thân hình lại chợt biến mất vào bụi cỏ.
Tiếng gió thổi khi nãy đã không còn, tiếng “thần thì” biến mất, cả tiếng bụi cỏ dao động cũng im bặt, hết thảy đều trở nên tĩnh lặng, giống như từ trước đến giờ vốn là như vậy.
Lục y nhân cuối cùng kinh hãi, mặc cho hắn phát ra tín hiệu thế nào, những người khác đều giống như đá rớt vào đại dương, một tiếng phản ứng cũng không có, giống như đã tiêu thất trong không khí.
“Hô, hô…….” Không có, vẫn là không có.
Phía sau lưng đã muốn mồ hôi ướt đẫm, đây là chuyện gì? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Chung quanh không có sát khí, không có thanh âm, cái gì cũng không có, giống như không có người vậy, những người khi nãy đã đi đâu, đi đâu rồi?