Vương phi 13 tuổi - Chương 95

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

“Tướng quân, xin mời uống cạn chén này.” Thanh âm mềm nhẹ vang lên, dịu dàng, cơ hồ làm xương cốt người ta mềm nhũn.
Đương nhiên, không tính Lưu Nguyệt trong đó.
Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy lông mao dựng đứng, nhìn cách ăn vận trước mắt, liếc mắt cũng biết được không phải là thị nữ tầm thường, hai má co rúm một chút, rất khó thấy.
Tay đang bưng chén rượu, toàn bộ đổ hết ngay trên không trung.
Thần Phi thấy vậy, nhất thời cười to, nghĩ rằng Lưu Nguyệt bị sắc đẹp hấp dẫn.
Trêu tức nhìn Lưu Nguyệt một cái, nói : “Lưu Nguyệt, bản thái tử giúp ngươi tuyển thê tử, sẽ không chọn sai người. ngươi nhìn thử coi, thập thất hoàng muội của ta có xứng với ngươi không?”
Mấy vị đại thần chung quanh nghe vậy, không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Thời đại chiến loạn, không câu nệ tiểu tiết, cái gì trước khi thành thân không thể gặp mặt, cũng tùy người mà làm, về phần Lưu Nguyệt – triều thần tài năng đang trong thời gian bồi dưỡng, mấy cái lễ tiết kia cũng nên bỏ qua.
Thập thất công chúa nghe vậy càng cúi thấp đầu, hai má đỏ hồng như lửa, chân hơi hơi di động, ngồi bên cạnh Lưu Nguyệt, ôn nhu gắp thức ăn cho Lưu Nguyệt.
Mùi thơm nhẹ xông vào mũi, khóe miệng Lưu Nguyệt khẽ nhếch. Nàng chán ghét hươ=ng liệu, càng chán ghét cái cái thứ rắc rối này, sẽ làm nàng mất đi khả năng phán đoàn hương vị.
Nhưng trên mặt lại một mảnh lạnh nhạt, thản nhiên nhìn thập thất công chúa, ừ một tiếng, gật gật đầu.
Quần thần chung quanh thấy vậy lại càng cười thêm khoái trá.
Thập thất công chúa thấy Lưu Nguyệt đồng ý, mặt càng thêm đỏ, thần tình xấu hổ.
Người xuất sắc như vậy lại là trượng phu của nàng, thật tốt.
Giữa ngọn đèn dầu huy hoàng, Lưu Nguyệt một thân trong trẻo lạnh lùng, thần sắc không kiêu ngạo, không siểm nịch.
Khuôn mặt tuấn mĩ vô song dưới ánh sáng ngọc, càng phát ra vẻ tuấn mĩ thoát tục, mọi người trong đại điện đều bị vẻ đẹp của nàng làm lu mờ.
Thanh quý (thanh tao + quý phái, cái này ta k chắc), độc nhất vô nhị.
Đi theo tiến cung cùng Lưu Nguyệt, lúc này đang chờ ngoài Đông cung đại điện – Đỗ Nhất, đứng từ xa nhìn tình cảnh của Lưu Nguyệt, chậm rãi quay đầu.
Đang nghĩ hôm nay sau khi trở về có nên đi tìm tiền chủ nhân – Hiên Viên Triệt báo cáo một chút.
Chủ nhân mặc nam trang đưa tới vô số ong bướm, giai nhân khuê phòng. Nếu là khôi phục nữ trang, càng không biết phải hấp dẫn bao nhiêu văn thần tuấn hào (ý chỉ mấy anh giai “chất lượng cao”, dù chả bằng Triệt ca nhà mềnh).
Là nam nhân hấp dẫn nữ nhân, làm nữ nhân thu hút nam nhân.
Không biết về sau, tiền chủ nhân của hắn cần phải có trái tim kiên cường cỡ nào mới có thể chống đỡ được lực hấp dẫn như vậy (Nhất ca rõ lo bò trắng răng, người ta còn không có muốn chống đỡ kìa).
Ngẩng đầu nhìn trời, Đỗ Nhất vì tương lai của Hiên Viên Triệt, rơi lệ đồng tình.
“Đến đây, uống một ly, Lưu Nguyệt. Qua bảy ngày nữa chính là đại hôn của ngươi và thập thất công chúa, đến lúc đó, chén rượu này nhất định phải uống cho náo nhiệt.” Bộ binh thượng thư cười to nói.
“Tất nhiên.” Lưu Nguyệt gật gât đầu, đột nhiên quay đầu nhìn Hậu Kim quốc chủ, đạm thanh nói : “Quốc chủ có đến không?”
Tiếng nói vừa dứt, mấy người trong điện đều ngậm miệng, nhìn Lưu Nguyệt.
Quốc chủ tự mình đến chủ hôn, đây cũng không phải vinh dự bình thường. Lưu Nguyệt này cho dù có công lao có thể bồi dưỡng tài năng, cũng không tránh quá quá trớn sao.
Hậu Kim quốc chủ nghe vậy cũng chỉ liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái.
Thấy Lưu Nguyệt bình thường thản nhiên, biểu tình không hề biết mình đã yêu cầu quá đáng, Hậu Kim quốc chủ đột nhiên nở nụ cười.
Lưu Nguyệt này từ hải ngoại tới, quả nhiên suy nghĩ không sâu xa, bản tính tuy rằng cao ngạo nhưng lại chất phác. Vậy đi xem chút náo nhiệt cũng không sao.
Lập tức cười nói : “Được, đến lúc đó, bổn vương sẽ đích thân đến làm chủ hôn cho ngươi.”
Lời vừa cất ra, mấy vị đại thần chung quanh đều đồng loạt liếc mắt nhìn nhau, không nói gì nhiều.
Lưu Nguyệt gật gật đầu nói : “Tốt, vi thần sẽ quét dọn giường chiếu đón chào.”
Thần Phi nghe vậy cũng chen vào nói : “Ta đây là bà mối, đương nhiên cũng phải đến trình diện.”
Lưu Nguyệt nghe vậy cười khẽ, giống như rất vui vẻ. Khuôn mặt tươi cười kia ở dưới ngọn đèn dầu, đều làm cho vài người tim đập loạn.
Nụ cười như vậy, khó mà thấy được.
Bên cạnh, thập thất công chúa mặt mày đỏ bừng.
Không ai thấy rằng sau khuôn mặt cười kia lại lạnh như băng.
Sao đêm lấp lánh, gió đêm nhẹ thổi.
Khách và chủ cùng vui, Lưu Nguyệt say đến bất tỉnh nhân sự, từ Đông cung trở về Phiêu Kị tướng quân phủ.
Treong bóng đêm, người Tây Hán vốn vẫn ẩn núp xung quanh Phiêu Kị tướng quân phủ, nhân lúc nàng không phát hiện, vô thanh vô tức biến mất.
Bay nhẹ mà đi, phảng phất như gió thổi qua liễu, không mang theo chút dư thừa nào.
Móng tay trong suốt xéo qua trên cổ Phỉ Thành Liệt đang bay tới hộp ngọc, không hề phát hiện ra.
Hết thảy đều thực hoàn mỹ, hết thảy đều tự nhiên, nhìn không ra là do cố ý.
Đầu ngón tay vung lên, Lưu Nguyệt thả người một cái dừng ở mặt đất.
Phỉ Thành Liệt cùng Lưu Nguyệt lướt qua nhau, hướng tới hộp ngọc mà đi.
Cả hai đường ai nấy đi, đều tự lo liệu, nháy mắt một cái, lần lượt thay đổi, không có gì dừng lại.
Khóe miệng lạnh lùng chợt lóe mà qua một tia cười lạnh, Lưu Nguyệt rất nhanh nhìn lướt qua Hiên Viên Triệt đứng bên cạnh đài cao chưa chịu rời đi .
Không hề động dậy, hiểu được những gì Lưu Nguyệt muốn nói qua đôi mắt, Hiên Viên Triệt không có biểu tình gì, thân thể chậm rãi đi ra bên ngoài
Mà ở phía sau Lưu Nguyệt, vài đạo bóng đen liến hướng tới ςướק được phật lạc hoa, lúc này thừa dịp loạn không động thủ, còn chờ đến khi nào.
Vân Triệu tốc độ nhanh nhất, thoạt nhìn là tránh né Bạch y nhân phía trước đâm tới, theo bản năng hướng phía sau ngã, kì thực phương vị lực đạo tính toán rất chuẩn xác.
Mắt thấy hộp ngọc kia rơi xuống chỗ mình, Vân Triệu mặt mày hiện lên một tia tinh quang, hai tay vung lung tung, nhìn như bối rối, kì thực bay nhanh chộp tới hộp ngọc.
Ở trước mắt bao nhiêu người đều không có khả năng, nhưng là thừa dịp hỗn loạn thì đều có khả năng làm được .
Vân Triệu có ý định như vậy.
Hộp ngọc hạ xuống, mắt thấy sẽ dừng trong tay Vân Triệu.
Cao thủ kia đột nhiên giơ cổ tay cao lên một chút , tay sắp chạm đến hộp ngọc, một chút liền hạ xuống dưới, Vân Triệu nhất thời hai mắt rùng mình.
Liền như vậy mềm nhũn, phía sau Phỉ Thành Liệt cái sau vượt cái trước, lâm khoảng không mạnh mẽ một phen đoạt lấy kia bạch ngọc băng hạp.
“Phanh.” Vân Triệu lúc này thân thể mới dừng, rơi xuống trên mặt đất, chân chính là sự tình trong nháy mắt.
Té lăn thật mạnh trên đất, Vân Triệu cũng không cố lấy hộp ngọc đã dừng ở trong tay người kia, quay đầu liền hướng phía trên đài nhìn lại .
Không ai, chỉ có một góc vạt áo đảo qua, đi vào đại môn ( cánh cửa lớn, cửa chính ý ) bên kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc