Trong đại điện mỗi người một tâm tư, sợ chỉ có mỗi Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt là bình tĩnh.
“Phanh.” Nửa ngày, đại môn phịch một tiếng mở ra, vài người nối đuôi nhau đi đến.
Lưu Nguyệt không có quay đầu lại, chỉ hơi nhếch khóe miệng. Tiếng bước chân kia đang tiến đến gần. Đến đây, nàng đang chờ hắn – Phỉ Thành Liệt, đi ra.
Dẫn đầu, Phỉ Thành Liệt vẻ mặt nghiêm túc, đi theo phía sau là ba nam tử trung niên, trong đó hai người gầy tong teo (tong teo là ta chém thêm ^^), một ngăm đen, bám sát phía sau, Phỉ Thành Liệt.
Bốn người tôn quý nhất của Tiền Tứ đường, hiện giờ lại đi ở cuối hàng, xem ra hai người đi ngay sau Phỉ Thành Liệt kia, chức vị chắc chắn cao hơn bọn họ, hiển nhiên là người của Hậu Tam đường.
Lưu Nguyệt trong lòng tính toán.
“Tiểu ca, chúng ta cần phân biệt.” Phỉ Thành Liệt đứng cách đài cao nửa trượng, nhìn Hiên Viên Triệt, thần tình nghiêm túc nói.
Hiên Viên Triệt thản nhiên liếc nhìn Phỉ Thành Liệt một cái, bình tĩnh, gật gật đầu, một tay cầm lấy bạch ngọc băng hạp, một tay châm cây đuốc nhỏ, ghé vào gần Phật Lạc Hoa.
Cây Phật Lạc sinh trưởng ở sông băng, nếu có bị đốt cũng không bị gì, chỉ bị cháy sém chút mà thôi.
Hiên Viên Triệt bỏ qua, nếu định ςướק đoạt, cho dù người trước mắt có nhanh đến đâu, hắn ném hỏa vào chắc chắn cũng nhanh hơn.
Phỉ Thành Liệt thấy vậy cũng không nói gì nhiều, chỉ gật gật đầu, tứ đường đường chủ lập tức tiến lên trước.
Hai người tinh tế quan sát, cẩn thận ngửi mùi Phật Lạc Hoa phát ra trong không khí.
Mất nửa ngày, Phỉ Thành Liệt quay đầu liếc nhìn tứ đường đường chủ một cái, hai người đồng thời gật gật đầu.
“Đồ thật.” Trên mặt Phỉ Thành Liệt hiện lên chút vui mừng.
Hậu Kim có được bảo vật này, vui vẻ, hoan hỉ nhất chính là con hắn Phỉ Nghiêm vẫn không thấy đỡ hơn, cả ngày hôn mê. Hiện tại có Phật Lạc Hoa, chỉ cần một chút, độc của Phỉ Nghiêm nhất định có thể giải.
Đây cũng là lí do hắn bước ra khỏi Tây hán, là tối trọng yếu địa phương.
Thần Phi nghe vậy, trong mắt chợt lóe qua tia hưng phấn, gật gật đầu với Phỉ Thành Liệt, một bên quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt nói : “Tốt, thành giao.”
Phỉ Thành Liệt thấy vậy, lập tức lấy từ trong lòng иgự¢ ra một hộp gỗ, lấy ra Thứu Đà La quả hình trái tim giống như quả cây vạn tuế, tiến lên từng bước đặt ở trên đài.
Sau đó, mở ra hai tay lui về sau hai bước, chứng minh không có hành động gì khác.
Hiên Viên Triệt thấy vậy tinh tế xem xét Thứu Đà La quả vài lần, nửa ngày gật gật đầu, chậm rãi để bạch ngọc băng hạp lên trên đài cao.
Tắt cây đuốc trong tay, Hiên Viên Triệt nhanh chóng thu hồi Thứu Đà La quả, lui về phía sau.
Phỉ Thành Liệt thấy vậy lập tức chộp tới Phật Lạc Hoa ở trên đài cao.
Năm ngón tay vươn ra, còn chưa kịp chạm vào bạch ngọc băng hạp, nóc nhà đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, phanh một tiếng vỡ vụn ra, tạo ra một lỗ hổng lớn.
Từ trong lỗ hổng đó, một người theo nóc nha fr[I xuống, hàn quanh dày đặc, vọt thẳng tới bạch ngọc băng hạp trên đài cao.
Thế tới cực nhanh, giống như tia chớp.
Phỉ Thành Liệt thấy vậy, sắc mặt nhất thời trầm xuống, thân hình lại càng nhướng lên phía trước.
Không kịp bắt lấy bạch ngọc băng hạp trên đài cao, chỉ vội vàng tung tay áo, một chưởng mạnh mẽ cách không đánh tới bạch ngọc băng hạp, ném về phía trước mặt Thần Phi.
Bạch ngọc băng hạp vừa mới đánh bay, trường kiếm âm trầm đã muốn cắm sâu vào mắt bàn trên đài cao.
Ngân quanh chợt lóe, trường kiếm sắc bén lập tức biến chiêu, một kiếm xông thẳng đến Phỉ Thành Liệt vẫn chưa kịp biến chiêu.
Biến cố rối loạn, hết thảy cũng chỉ trong nháy mắt.
Thần Phi phản ứng cũng mau, mạnh mẽ nhảy lên, hướng về phía hộp ngọc chộp tới.
Mà ở một phương khác, hai nam tử trung niên vẫn theo sau Phỉ Thành Liệt, vừa thấy biến cố, lập tức xoay mình nhất tề rống một tiếng, một chưởng liền đánh về phía người vừa đến.
Giơ lên song chưởng lòng bàn tay một mảnh tối đen, một cỗ hơi thở tanh hôi theo chưởng phong của bọn họ tràn ra ngoài.
Hậu Kim độc sa chưởng.
Lưu Nguyệt vẫn còn ngồi trên ghế, mặt mày trầm xuống. Độc sa chưởng của Hậu Kim quốc.
Giữa biển lửa mờ mịt ngày ấy, làm Hiên Viên Triệt bị tổn thương tâm mạch, làm Hiên Viên Triệt cùng nàng xa cách nhiều năm – đầu sò gây chuyện.
Mạnh mẽ nắm chặt hai tay. Hai người kia, tốt, tốt lắm.
Hộp ngọc nhảy lên không bay về phía Thần Phi, hai tay hắn còn không có chạm tới. Từ trong nóc nhà lập tức nhảy ra một thân ảnh màu trắng, che mặt.
Kiếm quang chém loạn, thế tới còn mau gấp hai Thần Phi.
Thần Phi thân là thái tử, võ công có hạn. Đang bay về hướng bạch ngọc băng hạp, đến nửa đường lại phải thu chiêu.
Mắt thấy mũi kiếm của bạch y nhân sẽ nhắm thẳng vào иgự¢ Thần Phi, lại biến chiêu rất phức tạp, Mặt Thần Phi nhanh chóng trắng bệch.
Một kiếm nhảy lên không, nháy mắt đâm tới иgự¢ Thần Phi.
Sắc mặt Thần Phi còn chưa kịp biến đổi, phía sau đột nhiên có một lực kéo mạnh mẽ, Thần Phi liền nghiêng thân về bên phải, khó khăn tránh một chiêu chí mạng.
Lảo đảo bổ nhào về phía sau Lưu Nguyệt, Thần Phi còn chưa kịp cảm thán vì tìm được đường sống, lớn tiếng nói : “Lưu Nguyệt, hộp ngọc.”
Ngay khi hắn vừa kêu lên, Lưu Nguyệt quăng hắn qua một bên, mũi chân khẽ điểm, lộn ngược ra sau, một cước đá vào hộp ngọc.
Hộp ngọc lập tức thay đổi phương hướng, bay về phía sau một thương nhân giàu có.
Vẫn đứng không nhúc nhích, Vân Triệu thấy vậy, mặt mày vừa chuyển, ngã về phía sau, rơi xuống đúng chỗ của bạch ngọc băng hạp.
Phía sau Thất đường cùng Lục đường đường chủ vừa nhận một kiếm chí mạng, Phỉ Thành Liệt lui về phía sau. Võ công của hắn cũng không cao bao nhiêu.
Lúc vừa lui ra, lập tức thấy hộp ngọc bay về phía sau. Những thương nhân trong này, có thể là những cao thủ thâm tàng bất lộ (che dấu tài năng), đều là hoàng thân quốc thích.
Lập tức, bất chấp nghĩ nhiều, Phỉ Thành Liệt di chuyển thân hình, xoat người đánh về phía sau.
Ngay lúc đó, Lưu Nguyệt lộn ngược ra sau, vừa lúc trở mình đến vị trí của hắn.
Trong mắt lãnh trầm quang mang chợt lóe, khóe miệng Lưu Nguyệt chợt lóe qua một tia lạnh như băng, năm ngón tay bên trái tự nhiên hạ xuống, đánh tới cổ Phỉ Thành Liệt.
Móng tay trong suốt, có một mảnh kim quang, cực kì khó thấy.