Vương phi 13 tuổi - Chương 89

Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu

Cái áp lực cùng nỗi nhớ ba năm xa cách, hoàn toàn bạo phát.
Gắn bó giữa môi với răng, thật sâu ʍúŧ vào cắn xé.
Ngón tay khẽ lướt qua, vạt áo từ từ rơi xuống.
Lửa nóng dâng lên bốn phía, trong phòng là một mảnh tình cảm mãnh liệt dâng trào.
Một tay ôm Lưu Nguyệt, trên người quần áo đã vơi gần phân nữa, Hiên Viên Triệt xoay người liền đem Lưu Nguyệt đặt ở trên giường, hai tròng mắt lúc này đỏ sậm, trong mắt xuất hiện một mảnh tia lửa đỏ, nơi đó tất cả thâm tình đã muốn sôi trào toàn bộ .
Lưu Nguyệt kích động hôn trả Hiên Viên Triệt, hai người bây giờ hoàn toàn không khống chế được bản thân .
Ba năm, áp lực ba năm, chờ ba năm, vốn tưởng rằng có thể bình tĩnh đối diện khi gặp lại, nhưng là bọn họ sai lầm rồi, áp lực ba năm như nước chảy, một khi có chỗ hổng, thì phải là ngập trời trận thế.
Tình, dù muốn cũng không áp chế được .
Đầu ngón tay di động, chỉ một động tác là một cảnh xuân hiện ra.
“Huynh đệ, huynh đệ, nghe nói hôm nay buổi tối có đại biến, người trong Tây Hán toàn bộ đều xuất động , huynh đệ, ngươi có cái gì … không sự?” Cảnh xuân còn chưa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên cực nhanh tiếng của Vân Triệu, thời điểm vừa dứt tiếng nói, vài bước chân đã đi đến gần người gác cổng .
Lưu Nguyệt cùng Hiên Viên Triệt nhất thời cơ thể cứng đờ, tỉnh táo lại.
Sắc mặt nhất thời vặn vẹo, cổ tay Hiên Viên Triệt còn đang cởi bỏ vạt áo trên người Lưu Nguyệt, nhanh chóng nhìn lại toàn bộ trên người Lưu Nguyệt, hoàn hảo, hai người còn chưa tới tình trạng không thể vãn hồi.
Đồng thời nhanh tay ôm lấy cái áo khoác, quần áo không chỉnh tề rất nhanh nhảy đi ra ngoài cửa sổ.
૮ɦếƭ tiệt, hắn là thiên thần quốc Dực vương gia, khuôn mặt này nếu để người khác nhìn thấy và biết được thân phận thì Lưu Nguyệt lúc này sẽ gặp rất nhiều rắc rối
Một phen mặc lại quần áo, khuôn mặt Lưu Nguyệt toàn bộ đen lại, Đỗ Nhất đang ở nơi nào đây.
“Phanh.” Lưu Nguyệt kịp thời quần áo chỉnh tề, Vân Triệu lúc này đã muốn không khách khí mà tiến vào, dù sao hắn tiến vào phòng Lưu Nguyệt cũng không phải lần một lần hai, hai huynh đệ thì còn cần gì gõ cửa cùng với lễ tiết .
“Ta nói huynh đệ, ngươi có thể có không có. . . . . .” Vân Triệu bị kích động vọt vào tới , từng bước tiến nhanh vào trong phòng, vẻ mặt rất nhanh chuyển biến thành thật cẩn thận nhìn Lưu Nguyệt.
Thần tình sát khí, làm sao vậy?
Chẳng lẽ hắn phá hủy chuyện tốt gì?
Rất nhanh liếc mắt một cái đánh giá trong phòng, không có nữ nhân, không tồn tại cái gì chuyện tốt bị quấy rầy, Lưu Nguyệt người đầy sát khí hướng về phía hắn làm sao vậy?
Trước kia cũng không gặp qua cái hoàn cảnh khi bị quấy rầy giấc ngủ, đồng dạng như vậy Lưu Nguyệt lúc này muốn Gi*t hắn .
“Huynh đệ, ngươi. . . . . .”
“Đừng nói nhiều lời dù chỉ một chữ, ta hôm nay sẽ Gi*t ngươi.” Trong lời nói thanh âm phát ra cực kì lạnh như băng xơ xác tiêu điều
Lưu Nguyệt ngồi ở trên giường không nhúc nhích, nếu là động từng bước, nàng không dám cam đoan trong nháy mắt xảy ra chuyện gì, Vân Triệu có phải hay không còn sống.
Vân Triệu vừa nghe nhất thời quay đầu liền hướng ra ngoài mà rời đi, phản ứng khá là nhanh, xem ra rất là quen thuộc tính tình của Lưu Nguyệt, khi nào thì có thể ở lại, khi nào thì tốt nhất chuồn mất.
Thân người nhanh chóng đóng cửa đại môn, Vân Triệu thì thào tự nói thanh âm rất xa truyền đến: “Dù thế nào , như thế nào lại là một bộ dạng bất mãn , lại không có nữ. . . . . .”
“Phanh.” Phòng trong truyền đến một tiếng nổ lớn, Vân Triệu nghe thấy thanh âm lập tức mai danh ẩn tích, cái gì đều nghe không thấy .
Hung hăng trừng mắt nhìn cửa phòng đã được đóng lại, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn cửa sổ.
Bóng người nhoáng lên một cái, Hiên Viên Triệt ngoài cửa sổ nhảy tiến vào, một thân cao thấp quần áo được mặc chỉnh tề, nhưng sắc mặt còn có điểm vặn vẹo.
Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.
Nửa ngày, Hiên Viên Triệt đi lên tiến đến ôm lấy Lưu Nguyệt, hắn rất kích động, bọn họ còn không có đại hôn, thê tử của hắn, hắn tuyệt đối tôn trọng, ở ngay tại nơi này hắn tuyệt đối sẽ không muốn có nàng một cách đơn giản như vậy
Nhẹ nhàng hôn lên hai gò má mềm mại của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt giọng hơi khàn khàn phát ra thanh âm : “Ta rất nhớ ngươi.”
Thiên ngôn vạn ngữ hội tụ thành một câu, ta rất nhớ ngươi.
Hiên Viên Triệt gắt gao ôm nàng vào lòng, Lưu Nguyệt cảm giác được Hiên Viên Triệt cùng mình tâm tư giống nhau, ngẩng đầu mỉm cười nói : “Ta cũng vậy.”
Một đôi mắt hắc bạch phân minh chuyển đổi thành đôi mắt Nguyệt Nha Nhi, nếu lúc này Vân Triệu thấy Lưu Nguyệt có biểu tình như vậy, trợn mắt há hốc mồm cũng sợ không biết phải nói như thế nào .
Một thân nữ tử lạnh lùng tựa như một tòa băng sơn, cư nhiên lại có loại biểu tình sinh động rực rỡ như vậy, hoàn toàn khác nhau.
“Rất nhớ, rất nhớ.” Hai má của hắn ma xát hai má của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt hơi hơi nhắm mắt lại, một mảnh thâm tình.
Lưu Nguyệt thấy vậy cười tủm tỉm tựa vào người Hiên Viên Triệt, đang định nói chuyện, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhảy dựng lên, vọt vào phòng trong, hai tay cầm một cái hộp bằng gỗ chạy trở ra.
“Đây, cho chàng.” Lưu Nguyệt nhanh nhẹn nhét vào tay Hiên Viên Triệt, rồi chủ động ngồi vào trong lòng Hiên Viên Triệt, nàng thích vị trí này.
Hiên viên triệt thấy vậy hơi nhíu mày, tay mở hộp gỗ ra, kinh ngạc nói : “Huyết thiềm thử.”
“Cho chàng bổ thân thể, ăn cái này khẳng định có lợi đối với chàng.” Lưu Nguyệt nhéo nhéo cánh tay Hiên Viên Triệt, ngẩng đầu nhìn chàng.
Cúi đầu nhìn ánh mắt của Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ biết trong lòng đã đong đầy hạnh phúc, ấm áp, không hề có bất kì cảm giác nào khác.
“Nàng đúng là tiểu ngu ngốc.” Đầu ngón tay nhéo mũi Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cười ôn nhu, hắn có tài đức gì mà có thể có được thê tử toàn tâm toàn ý lo cho hắn.
“Ta cái gì cũng tốt, bây giờ ăn thêm cái này cũng chả được tích sự gì, ta cũng ăn không ít rồi ….” Chưa nói xong, Hiên Viên Triệt đột nhiên biến sắc, trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt : “Đúng rồi, huyết thiềm thử, Hậu Kim, nàng cho ta một câu trả lời, nàng muốn làm gì? Hôm nay nếu ta đến trễ một bước, nàng hiện tại làm sao bây giờ?
Còn có, đại hôn, nàng cho ta một cái đại hôn, thú (cưới) một nữ nhân. Chúng ta còn không có đại hôn, nàng cư nhiên dám cùng người khác thành thân. Tuyệt đối không được, dù có là nữ cũng không được.
Nàng chỉ có thể thành thân cùng ta, bất kì ai khác cũng đừng hòng.”
Thiếu chút đã quên, hắn chạy ngày chạy đêm, vừa rồi lo lắng đến thiếu chút nữa tim ngừng đập, tất cả đều là do cái kẻ to gan lớn mật trước mắt này làm ra, cổ tay giơ giơ lên, dứ dứ trước mặt nàng.
Chuyện khác lúc khác nói, trước mắt phải đem chuyện này nói cho rõ ràng.
Lưu Nguyệt thấy Hiên Viên Triệt trong nháy mắt mặt đen xì, trừng mắt nhìn nàng, uấn đầy lửa giận nhưng cũng rất nhiều lo lắng.
Không khỏi chậm rãi nở nụ cười, nắm chặt tay Hiên Viên Triệt, phảng phất lơ đãng nói : “Cũng không có gì. Không có chàng, Thiên Thần không có ai trấn thủ, ta lại không biết đành giặc, vậy đành phải đến tận hang ổ để giải quyết bọn họ. Yên tâm, ta không xảy ra chuyện gì cả.”
Lưu Nguyệt nói thực vân đạm phong khinh (đại ý là nhẹ nhàng, thoải mái), vào tai Hiên Viên Triệt cũng chỉ có một hồi sự như vậy.
Tin tức từ Thiên Thần, nhiều ngày sau khi hắn từ hải ngoại trở về, cũng nghe nói qua rất nhiều, Lưu Nguyệt của hắn đã phải chịu khổ rồi, đôi vai nhỏ bé này đã vì hắn mà gánh vác ít nhiều.
Ôm chặt lấy Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt hít một hơi thật sâu.
“Đừng nói với ta cái gì không có, của chàng chính là của ta, của ta chính là của chàng, chàng không làm, ta làm. Đó là chuyện đương nhiên.”
Không phải chuyện gì to tát, nàng chỉ cho rằng như vậy.
Hiên viên triệt nghe vậy, khóe miệng vương vất một tia yêu mị, cực kì tươi cười : “Ta cũng không định nói gì nàng cả, chúng ta là vợ chồng không cần khách khí.”
“Cái này đúng.” Vợ chồng, thật là dễ nghe, cảm giác rất tốt.
“Vậy hiện tại, nói cho ta kế hoạch của nàng, ta đối với chuyện vào hang hổ này cũng cảm thấy có hứng thú.” Hai người đều hiểu được tình hình hiện tại, ở trong lòng địch, một sự cố nhỏ cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn. Tình, có thể chậm rãi bày tỏ. Nhưng giải quyết chuyện trước mắt mới là tối trọng yếu.
Hiên Viên Triệt để đầu của Lưu Nguyệt tựa trên vai mình, trong ánh mắt hiện lên một tia cười, một tia sát khí.
Vì cảm động tiểu vương phi của hắn, Hiên Viên Triệt hắn sẽ đối đãi với bọn họ thật tốt. Đừng tưởng hắn không có ở đây thì có thể dễ dàng khi dễ nàng.
Bóng đêm bao phủ, mặt trăng lặn dần về phía tây.
Bóng đêm dần dần biến mất, màn trời màu lam thật đẹp giống như biển rộng thâm thúy. Đêm lập tức trôi qua, bình minh sắp đến.
Đứng lên gật gật đầu, Hiên Viên Triệt nói với Lưu Nguyệt : “Tốt, cứ như vậy đi, hắn không ra, ta cũng có biện pháp gọi hắn ra.” Dứt lời, xoay người đi đến chỗ cửa sổ.
“Chàng định đi đâu?” Lưu Nguyệt thấy vậy mở to mắt.
Hiên Viên Triệt quay đầu cười với nàng : “Bọn họ có người ẩn núp ở Thiên Thần, chẳng lẽ chúng ta không có sao? Lưu Nguyệt, cũng không nên coi thường trượng phu của nàng, ta có chỗ ở, đến lúc đó nàng tự nhiên sẽ nhìn thấy ta.”
Dứt lơi, môi khẽ nhếch, cười sáng lạn với Lưu Nguyệt, thân ảnh đỏ sậm nhoàng lên một cái, biến mất ở ngoài cửa sổ.
Lưu Nguyệt thấy vậy chậm rãi duỗi thắt lưng. Ba năm trước đây, bọn họ bị khi dễ thảm, hiện tại, đến lúc trả lại tất cả rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc