Bất quá, hôm nay, nàng không có rảnh để bồi hắn chơi, nàng còn chuyện trọng yếu phải làm.
Một tiếng ra lệnh, tiếng kèng ô ô vang lên, cấm vệ quân hoàng gia đóng kế bên sân, đột nhiên chạy lên, chỉnh tề trật tự, tiến vào trong rừng, bọn họ đi vây săn trước, dồn thú vật trong rừng lại đây.
Đám người Hiên Viên Triệt cả người giáp trụ, đứng gần nhau, Hiên Viên Dịch dẫn đầu, một thân giáp trụ hoàng kim, trong tay cầm đại cung.
Mà sau lưng nhóm hoàng tử, có các võ tướng cùng Mộ Dung Vô Địch đi theo bảo vệ, văn thần thì ở bên chỗ Hoàng hậu cùng nữ quyền, nhìn qua chuẩn bị thật chu đáo.
“Nguyệt nhi.” Đang nhìn phía trước, đột nhiên sau lưng truyền đến một thanh âm ôn hoà, không phải Mộ Dung Vô Địch, mà là lão phu nhân của hắn, Hướng An Thần.
Lưu Nguyệt thản nhiên quay đầu lại nhìn, Hướng An Thần khoảng sáu mươi tuổi, tóc đã bạc trắng, tinh thần lại tương đối tốt, nàng không nói gì, Lưu Nguyệt nàng với Mộ Dung phủ không có chút cảm tình gì, chỉ có quan hệ lợi ích, thân thiết vậy để làm gì chứ.
Hướng An Thần thấy bộ dạng đạm mạc của Lưu Nguyệt, cũng không tức giận, chỉ mỉm cười thấp giọng nói: “Nguyệt nhi, giúp cho Mộ Dung phủ một chuyện.” Vừa nói vừa vỗ nhẹ Mộ Dung Tinh bên người, ngẩng đầu nhìn qua Độc Cô Dạ cực kỳ lạnh lùng, ngồi xa xa.
Uyển chuyển như thược dược, kiêu sa tựa hải đường, quả là nhan sắc tuyệt vời, so với đám Liễu Tâm Tình còn đẹp hơn ba phần.
Bất quá, trong mắt Lưu Nguyệt, Mộ Dung Tinh cùng Độc Cô Dạ, thật là hoàn toàn không hợp nhau.
Không nói gì, nhưng Hướng An Thần cũng biết Lưu Nguyệt hiểu được ý tứ của nàng, Lưu Nguyệt này còn nhỏ, nhưng tâm tư không hề nhỏ.
Dã tâm thật lớn, Lưu Nguyệt lạnh lùng cười, không vớt được Hiên Viên Triệt với Hiên Viên Thừa, cư nhiên lại nhắm tới Độc Cô Dạ, bàn tay quyền lực của Mộ Dung gia thật dài.
“Lưu Nguyệt, tiếp lấy.” Còn đang suy nghĩ, Lưu Nguyệt chưa kịp trả lời, Hiên Viên Triệt đột nhiên ném một cây cung lại chỗ nàng.
Lưu Nguyệt cổ tay lật, tiếp được cây cung Hiên Viên Triệt ném tới, nhướng mày nhìn hắn, nàng tuy mười tám loại νũ кнí đều tinh thông, nhưng cung tiễn lạc hậu cổ xưa này, nàng sử dụng không thuần thục lắm, bởi thường dùng νũ кнí lợi hại hơn thay thế.
“Cứ thử đi.” Hiên Viên Triệt hướng Lưu Nguyệt lộ ra một nụ cười cực kỳ yêu mị.
Đám võ tướng phía sau Thu Ngân lập tức ồn ào nghị luận, chiến trường Thiên Thần không phân nam nữ, chỉ cần ngươi có thực lực.